Ba người nằm tại trong một căn phòng cứ thế ngủ cho qua giấc đến lúc buổi sáng hôm sau thức dậy đi. Mục Niệm Từ liền làm trung gian giới thiệu mọi người với nhau a. Dù sao cũng là nàng bày ra cái này trò à.
Trong nhà quả thực là rất nghèo đi a, liền bữa sáng chuẩn bị cũng không có được chu đáo đi à. Bảo sao cái này Mục Niệm Từ lại bị bệnh nặng như vậy cũng không có đi khám đại phu được đi a. Đơn giản vì không có tiền à.
“Ân, có nhiều chuyện phụ thân không có nhớ rõ. Sau này liền nhờ các ngươi đến kể lại cho ta nghe đi.” Diệp Thần liền đối mặt với hai người vẫn có chút ngượng ngùng nói.
“Yên tâm đi, phụ thân. Gia đình chúng ta sum họp như vậy là thực sự quá tốt rồi. Ngươi có hay không nhớ lại cũng không có sao.” Dương Quá lập tức mở miệng nói. Mặc kệ người đàn ông này có phải hay không cha mình a, nói chung mẹ hắn bảo là thì sẽ là a.
“Đúng vậy a, ngươi không nhớ lại cũng không sao. Liền bắt đầu một cái khởi đầu mới đi à. Nếu muốn nhớ lại liền để ta đến kể ngươi nghe đi.” Mục Niệm Từ cố nén cơn ho lập tức mở miệng nói. Sau đó nàng liền bịa một cái câu chuyện hắn đi xa sau đó không biết lý do gì mất trí nhớ xong liền trở lại đi à.
“Phụ thân, ngươi ở nhà chăm sóc nương ta liền đi ra ngoài một chút.” Dương Quá bé loắt choắt liền nói. Hiện tại xem ra cũng đã năm hay sáu tuổi đi à. Hắn đã liền ra ngoài lăn lộn lừa đảo trên giang hồ đi a.
“Quá Nhi nhớ lấy đừng lại đi lừa gạt người khác.” Mục Niệm Từ liền nhắc nhở quan tâm vài câu liền mở miệng nói.
“Quá Nhi biết rồi nương người ở nhà tốt.” Dương Quá gật đầu xong quay người đi. Muốn hắn không lừa gạt người khác sao không có chuyện đó đi.
Dương Quá lập tức liền chạy ra ngoài sau đó liền biến mất hút đi. Trong nhà chỉ còn có hai người, lập tức cảm thấy có chút lúng túng.
“Ân, tướng công ngươi liền lại ngồi một chút a, ta liền giúp ngươi chải tóc à.” Mục Niệm Từ liền mở miệng phá tan cái này lúng túng bầu không khí đi à. Không hiểu sao ở cạnh cái này nam nhân nàng không có cảm giác ho như trước đi a. Giọng nói liền cũng không có khàn đến. Có lẽ vô tình Long Phượng chi khí trên cơ thể Diệp Thần phát ra khiến cơ thể nàng được bảo dưỡng đi à.
“Nương tử ngươi vẫn đang bệnh vẫn là thôi đi.” Diệp Thần lập tức muốn từ chối nói.
“Tướng công ngươi đi lâu như vậy. Vẫn là để ta tới giúp ngươi đi.” Mục Niệm Từ lập tức mở miệng nói. Nàng thực sự muốn làm đi à. Dù sao cũng là nàng lừa gạt đến khi mình phu quân vậy cũng nên làm tròn nương tử bổn phận a.
“Vậy liền nhờ ngươi nương tử.” Diệp Thần gật gật đầu ngồi xuống để nàng chải lại mình bộ tóc tranh thủ nhìn xung quanh. Chỗ này quả thật sự là rất bẩn thỉu đi a. Có lẽ từ lúc nàng bệnh cũng không có ai lau dọn đi à. Thảo nào người bệnh càng bệnh thêm.
“Tướng công xong rồi à. Ngươi quay ta muốn nhìn... Thử.” Mục Niệm Từ buộc xong tóc cho Diệp Thần liền kéo hắn quay người lại.
Nhìn vào Diệp Thần nàng lập tức liền có chút đứng hình đi. Quả nhiên đúng như nàng nghĩ, Diệp Thần là một cái thật sự soái đến mê người đi a. Đặc biệt là giống thực sự rất giống với người trong giấc mơ nàng thấy à.
“Nương tử ngươi làm sao vậy? Mặt ta có cái gì bám lên sao. Oái mặt ngươi sao đỏ như vậy, chẳng lẽ thực sự ôm lên.” Diệp Thần không khỏi nhìn nàng nói.
“ÂY, Ây ta không có việc gì chẳng qua có chút bất ngờ thôi. Tướng công ngươi vẫn là để lại kiểu tóc cũ đi a.” Mục Niệm Từ lập tức mở miệng nói. Khó khăn lắm mới kiếm được cái tướng công trong mơ của nàng. Để hắn như vậy ra ngoài đường có phải hay không bị người để ý bắt mất à. Không tốt a, cứ để hắn nhìn trông nữ nhi tránh người khác để ý à.
“Con gái thật sự là khó hiểu đi a.” Diệp Thần liền mặc cho nàng làm gì thì làm à, nhưng không khỏi thở dài nghĩ.
“Được rồi a, quả nhiên cái này kiểu đầu vẫn hợp với tướng công.” Mục Niệm Từ lập tức nhìn lại gật gù nói.
“Nương tử ngươi tốt nhất liền nằm nghỉ ngơi một chút đi a. Ta thấy ngươi đều mệt đâu.” Diệp Thần nhìn nàng cười nói. Hắn thấy được nàng rất yếu đi không thể hoạt động nhiều. Hắn tin ánh mắt mình không sai. Mặc dù không có tệ như tối qua nhưng quả thực vẫn còn rất yếu.
“Tướng công ta không sao. Thực chất nếu như ngươi muốn cũng thực là có thể à.” Mục Niệm Từ liền lập tức mở miệng nói. Cơ thể nàng nàng biết, hiện tại tuy đã đỡ hơn nhưng chắc cũng không được bao lâu đi a.
Dù sao cũng là vết thương cũ cùng với lúc sinh không tốt, thêm làm việc quá sức, chưa kể trước đây nàng cũng từng bị trúng độc, kinh mạch còn có nhiều nơi gân cốt, bộ phận đều có bị tổn thương qua. Mấy năm gần đây nội lực cũng đều khô kiệt dẫn đến nàng tính trạng hiện giờ đi. Chi bằng lúc còn có thể đem mình giao tới cho hắn, như vậy dù có chết đi nàng cũng không có hối tiếc. Có lẽ nàng thực yêu hắn, vừa nhìn thấy Diệp Thần nàng liền nghĩ đến hắn chính là người nàng chờ đợi bao lâu.
“Nương Tử chuyện này dù ngươi có muốn cũng phải từ từ đi a. Hiện tại cơ thể đều đang yếu như vậy. Chủ yếu là vết thương do trước đây đánh nhau gây ra à.” Diệp Thần lập tức mở miệng nhìn nàng nói.
“Ta không quan tâm a, đã không còn nhiều thời gian nữa. Tướng công, yêu ta.” Mục Niệm Từ lập tức hôn lên môi của Diệp Thần ôm lấy hắn.
Diệp Thần đặt tay lên vai nàng ẩn Mục Niệm Từ xuống giường. Hai tay giữ lấy tay của nàng đè ra hai bên cụng nhẹ chán mình vào chán nàng.
“Quả nhiên như ta nghĩ a. Ngươi lên cơn sốt đây.” Diệp Thần liền cảm nhận được nhiệt độ của nàng mở miệng nói. Tuy đã đỡ hơn tối qua tình trạng nhưng nàng vẫn còn sốt a.
“Ta không sao a. Tướng công ngươi tiếp tục không cần lo lắng cho ta, ta chịu được.” Mục Niệm Từ liền mở miệng nói, nàng muốn Diệp Thần tiếp tục đi a.
“Mỗi người đàn ông là một con sói, nhưng mặc kệ thế nào nó cũng có điều mình muốn bảo vệ. Dù bề ngoài của ta có giống nữ nhân thế nào đi chăng nữa. Thì cũng đừng quên ta vẫn là đàn ông, ta vẫn có thứ cần bảo vệ. Đó là nguyên tắc của nhưng thằng khờ như ta.” Diệp Thần đặt nàng xuống giường đắp lên nàng cái chăn liền cười nói. Để nữ nhân vì hắn mà chịu đựng không biết quá khứ thế nào nhưng hắn không thể làm vậy a.
“Tướng công cảm ơn ngươi.” Mục Niệm Từ liền lập tức cười nói không bắt đầu loạn động. Trong lòng không khỏi có một tia ngọt ngào cùng một chút nuối tiếc. Quá khó khăn để nàng lại có như vậy dũng khí đi à.
“Để ta lấy cho ngươi chút nước uống.” Diệp Thần lập tức đi ra gần đó từ trong chiếc trum lấy ra một gáo nước.
Diệp Thần cầm lấy chiếc gáo múc lên một thìa nước đến. Lập tức nước bên trong gáo đóng băng lại. Hắn lập tức thấy ngạc nhiên há mồm. Sau đó liền đặt thử bàn tay xuống trum nước lập tức trum nước bên trong nước hoàn toàn bị đóng băng. Cũng còn tốt một dòng tin tức tự nhiên chạy qua đầu hắn khiến hắn lập tức bình tĩnh lại đôi phần.
“Băng Pháp Thuật, cái này rốt cuộc là cái gì pháp thuật a. Tại sao ta lại biết nó cách sử dụng à.” Diệp Thần liền lập tức lẩm bẩm nói. Theo hắn nhận biết sơ qua thì trên thế giới này vốn không có khả năng như thế này thần kỳ đi a.
“Tướng công ngươi đang làm cái gì đó à.” Mục Niệm Từ thấy Diệp Thần đi ra ngoài sân lâu không vào lập tức lo lắng. Sẽ không phải lúc nãy nàng dọa khiến hắn sợ bỏ đi mất chứ.
“Nương tử đợi chút ta lập tức liền đi tới.” Diệp Thần xé ra mình một mảnh áo lập tức tạo ra ít băng cho vào bên trong buộc lại tiến vào bên trong.
“Tướng công rốt cuộc có chuyện gì vậy à. Đó là cái gì a?” Mục Niệm Từ thấy Diệp Thần bước đến lập tức bình tâm lại. Bỗng dưng người đàn ông mới gặp chưa đến ngày này lại trở lên quan trọng đối với nàng như vậy a.
“Ân, nương tử là băng a. Ngươi liền nằm xuống à.” Diệp Thần đè Mục Niệm Từ nằm xuống liền đặt tảng băng lên trên trán của nàng. Như vậy có lẽ sẽ giúp hạ sốt chăng.
Mục Niệm Từ liền ngạc nhiên nhìn Diệp Thần đây là mùa xuân a, hắn từ đâu lại lấy tới như vậy băng à. Hiện tại trừ phi lên Hoa Sơn cùng với cả hoàng cung hay hoàng thất ra, quả thực không nơi nào kiếm đến đi a. Với lại đây là trong rừng núi a. Các những nơi đó không biêt bao xa, hắn mới ra ngoài có bao lâu.
“Số băng này tướng công ngươi từ đâu lấy đến a.” Mục Niệm Từ liền mở miệng nói.
“Nói ra sợ hù chết ngươi, cái này băng là ta... Nhặt được... Đúng vậy là nhặt được.” Diệp Thần định kể cho nàng xong lại thôi. Hiện tại nàng còn đang ốm a, nói như vậy sợ hù chết nàng thật đi à.
“Thật sự nhặt được sao à?” Mục Niệm Từ không khỏi nghi ngờ nói.
“Thực sự a.” Diệp Thần nói dối liền không chớp mắt.
“Liền tin ngươi.” Mục Niệm Từ liền mệt mỏi nằm xuống, mặc kệ số bằng này từ chỗ nào lấy đến chỉ cần hắn không rời xa nàng là được rồi. Dù sao nàng thời gian cũng đã không còn nhiều đi.
“Nương tử ngươi bệnh có phải hay không đều là do vết thương cũ.” Diệp Thần nhìn nương tử một lúc liền quyết định nói. Không hiểu sao khi nhìn thấy nàng trong đầu hắn lại hiện lên một môn võ công Cửu Âm Chân Kinh bên trong chữa thương phần đi à.
“Tướng công ngươi nhớ ra cái gì hay sao hả?” Mục Niệm Từ nghe thấy vậy ánh mắt liền đanh lại nhìn Diệp Thần có chút khổ sở hỏi.
“Đúng vậy a. Nhớ đến một chút đồ vật.” Diệp Thần gật đầu thừa nhận.
Mục Niệm Từ liền cắn răng nhưng cuối cùng lựa chọn im lặng. Có lẽ hạnh phúc đôi khi thật ngắn ngủi, nó đến với những người cần đến nó. Lóe nên rồi chợt tắt như bông hoa nở vào lúc nó đẹp nhất rồi tàn úa đi.
đương tu luyen đinh cao