“Này thằng đần, mày không biết mày vừa nói cái gì đâu? Một mình mày muốn cân hết bọn tao à. Nhìn lại xung quanh mày đi. Mày nghĩ mày chạy được hay sao. Hiện tại liền quỳ xuống chúng tao sẽ tha cho con chó như mày được không?” Tên khủng bố lập tức cười ghê rợn nói.
“Quỳ xuống, đi? Hiện tại có kêu cũng không ai cứu mày đâu.” Mấy tên khủng bố khác liền hùa theo nói. Tên ngốc này đúng là đáng chết a, dù ngươi có quỳ xuống hay không ngươi cũng chỉ chết mà thôi.
“Ta nghĩ các ngươi đã sủa xong rồi chứ?” Diệp Thần nhìn xung quanh lạnh băng nói.
“Mày muốn chết hả.” Tên khủng bố lập tức nổ súng bắn nhưng liền không phải về phía Diệp Thần mà sang cái tên bên cạnh đi. Đây là giết gà dọa khỉ đi a.
“Các ngươi điên rồi.” Nữ cảnh sát nhìn thấy như vậy không khỏi có chút rùng mình nghĩ. Mấy tên này quả nhiên không ngại giết người đi.
“Á... Cứu ta... A.” Những người xung quanh lập tức liền sợ hãi hét lên lùi ra hai bên thành tàu. Trong mắt đầy lo sợ.
“Bọn mày im hết đi. Muốn chết hay sao mà ồn ào vậy. Thấy sao, có phải hay không sợ không nói nên lời à? Cứ từ từ ngươi không dễ chết thể đâu.” Tên khủng bố lập tức trêu đùa nói. Trêu đùa con người là hắn trò chơi đi à.
“Các ngươi có phải hay không rất thích chơi đùa với mạng sống và suy nghĩ của con người à.” Diệp Thần nhìn tên nạn nhân xấu số liền không chút biểu cảm nào nói.
“Đúng vậy, rồi sao à? Ngươi làm gì được chúng ta?” Mấy tên khủng bố lập tức cười lên nói. Bọn chúng giết người còn có thể thiếu hay sao à.
“Ta nghĩ sẽ rất vui nếu như ta cũng làm vậy đối với các ngươi đi.” Diệp Thần liền khẽ cười nói.
“Ngươi tên điên, còn dám chọc giận bọn họ. Ngươi không thấy có người chết vì ngươi sao à.” Mấy người xung quanh liền chửi lên.
“Hắn ta chết là lỗi của ta, đừng có nói điều buồn cười như vậy. Đến tính mạng mình còn nằm trong tay người khác thì chết đi vẫn hơn à. Mấy loại người như các ngươi đến con gái bị ức hiếp còn không dám đứng ra, thì đừng có ra vẻ văn vẻ ở đây. Bỏ xuống cái tôi rẻ mạt và thừa nhận chúng mày chỉ muốn đucợ sống đi.” Diệp Thần liền nhếch môi nói. Tên kia tính mạng vốn không thuộc về hắn, càng không phải hắn cái gì, hắn việc gì phải quan tâm hắn vì sao chết.
Mấy người xung quanh không khỏi có một tầng lạnh lùng. Bọn hộ đều biết Diệp Thần nói là sự thật chẳng qua là không muốn tự thừa nhận mà thôi. Khi gặp điều kiện khó khăn con người sẽ đánh mất chính mình mà dẫm đạp lên nhau mà sống cả.
“Ngươi nói rất đúng đấy. Ta rất thích ngươi, cái này tính cách đi. Sao ngươi không ra nhập với chúng ta nhỉ. Đây là vinh hạnh cho mày đấy, thế nào?” Mấy tên khủng bố liền vỗ tay nói. Bọn chúng chính là như vậy nổi loạn đi a.
“Gia nhập với chúng bay đừng tự cho mình như vậy đánh giá cao đi. Rác Rưởi chính là rác rưởi. Cỗng rãnh mà đòi sánh với đại dương. Tôm tép còn tưởng Đại Ngư Hải Đường.” Diệp Thần không khỏi cười khinh bỉ nói.
“Mày đã bỏ qua cơ hội cuối cùng.” Mấy tên khủng bố liền mở miêng nói. Sau đó phất tay cả bọn liền nhằm thẳng vào người Diệp Thần.
Truyện Của Tui. net “Từ nãy đến giờ các ngươi vẫn chưa có hiểu ra cái gì sao à. Hay tại ta nói nhiều tiếng người quá nên các ngươi không hiểu. Trò chơi này ta mới là người làm chủ.” Diệp Thần liền nhạt nhẽo cười nói.
“Bọn bay còn không mau nổ súng đi à.” Tên khủng bố thấy đồng bọn đứng im liền chĩa súng về phía Diệp Thần nhưng bóp cò liền không thấy nổ đi à.
“Bọn mày không biết là đang đối đầu với ai đâu.” Diệp Thần liền khẽ cười nói.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Nữ cảnh sát thấy mấy tên kia hành động liền ngừng lại liền không hiểu hỏi.
“Hình như bọn họ đang dừng lại thì phải.” Hai cái được bảo vệ liền nhận ra cái gì mở miệng nói.
“Lời nói đôi khi còn mạnh hơn cả súng đạn, các ngươi có phải hay không cũng thấy vậy à. Nghe lời ta nói nâng súng lên đặt vào đầu của mình đi lũ rác rưởi.” Diệp Thần liền cười nhẹ nhàng nói.
Như ma quỷ xui khiến mấy tên đó lập tức đưa súng đặt lên đầu của mình đầy sợ hãi.
“Thằng chó mày đã làm gì bọn tao.” Mấy tên khủng bố thực sự sợ hãi mặt đều biến dạng. Cơ thể họ cảm giác như không còn thuộc mình điều khiển vậy à.
“Cảm thấy như thế nào hả? Cái này cảm giá tử vong cảm thấy như thế nào hả? Cười lên đi đừng gượng ép như vậy phải vui vẻ rồi bóp cò chứ.” Diệp Thần như ác ma tồn tại tựa như cười điềm đạm nói. Lời Nói Của Thần dùng để hành hạ người khác rất tốt đi a.
Mấy người khác không khỏi cảm thấy sợ hãi lan tràn đi. Nữ cảnh sát xinh đẹp đúng đó liền cảm thấy mình vừa đồng ý một điều điên rồ đi. Tên này mới thực sự là người nguy hiểm à.
“Ha ha làm... Ơn hi hi... Tha cho... Ta... Hô hô.” Mấy tên kia vừa cười vừa nói. Đáng sợ thực sự quá đáng sợ bọn họ đang tự giết chính mình đi à. Tại sao lại như vậy à.
“Đạn đã lên lòng làm sao có thể không bắn đây... Tạm biệt... À không là vĩnh biệt... Pằng.” Diệp Thần nhẹ nhàng mở miệng nói.
Theo tiếng hắn nói, những cái khủng bố cười hệt như ma quỷ tựa như cùng một lúc nổ súng tự sát.
Pằng... Pằng... Pằng... Máu bắn khắp nơi, nhưng không có một giotj chạm đến hắn cơ thể. Những tên khủng bố vừa cười vừa tự sát liền như một bộ phim kinh dị chân thật vậy. Những người xung quanh nhìn thấy cái này cảnh tượng liền lập tức bị ám ảnh lấy đi à. Người này rốt cuộc là ai, lại như vậy khủng bố a.
“Ác... Ma, ngươi là ác ma sao?” Nữ cảnh sát không khỏi đờ đẫn ánh mắt nhìn lau đi vết máu bắn trên má nàng nói.
“Ngươi có thể gọi ta thế nào đều được. Đừng quên thỏa thuận ta sẽ sớm tìm đến ngươi, dù ngươi có ở đâu đi nữa. Đừng có trốn tránh ta, nếu không chính ta cũng không biết sẽ làm gì phạt người đâu.” Diệp Thần đi đến phía nàng đặt nên môi nàng một nụ hôn liền nói.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Nữ cảnh sát tiếp nhận hắn nụ hôn liền cố gắng tiếp nhận, Diệp Thần cũng nhanh chóng buông ra nàng. Dù sao cũng còn phải đi xem cái thằng nào bầy ra cái này trò chơi giúp hắn giết thời gian đâu. Thực chất là giết người à.
“Như là ngươi đã nói ta là Ác Ma. Huyền Tâm tiểu thư nếu như ngươi thật sự muốn trốn ta, ta không ngại gửi lời mời đến Huyền lão đâu.” Diệp Thần cười ma quỷ nói. Thần Thị Chi Nhãn có thể có công năng nhìn ra người khác thông tin đi.
“Hắn rốt cuộc là ai?” Huyền Tâm không khỏi sờ mình bờ môi sững sờ nói.
“Huyển tỷ tỷ ngươi không sao chứ?” Hai cái nữ bị bảo vệ liền không khỏi sợ hãi nắm lấy Huyền Tâm cánh tay.
“Ta không có sao. Các ngươi đợi một chút ta đi một lát liền ngay lập tức trở lại.” Huyền Tâm nữ cảnh sát không khỏi nói muốn đuổi theo Diệp Thần đi.
“Ta muốn đi cùng với ngươi Huyền Tỷ Tỷ chúng ta sợ.” Hai cái nữ liền lập tức mở miệng.
“Được chúng ta liền đi.” Huyền Tâm nhìn xung quanh người đều như vậy dính máu sợ hãi hai cái này nữ bị khủng hoảng có lẽ rất nặng đi liền gật đầu đồng ý. AI biết mấy cái này hánh khách có hay không người tốt đâu.
Ba người lập tức liền hướng phía Diệp Thần đi đến liền chạy thẳng đến toa tiếp theo. Nhưng khi mở cừa các toa tiếp theo thì ngay lập tức họ liền cảm thấy kinh ngạc. Hành khách sợ hãi, máu bắn khắp nơi thi thể nằm đầy toa.
“Các ngươi có hay không thấy một người thanh niên vừa đi qua đây.” Huyền Tâm liền ngồi xuống nói. Bọn họ cần chắc chắn rằng chuyện này có phải hay không hắn gây ra a.
“Hắn... Hắn... Đi qua đây... Tất cả bọn... Chúng... Đều chết... Hắn đi rất chậm... Ma quỷ... Đúng tựa như ma quỷ...” Người hành khách lập tức sợ hãi đến thở còn không kịp nói. Cảnh tượng vừa rồi rất đáng sợ à.
Huyền Tâm cũng không khỏi thở phào. Vừa nãy bọn nàng cũng chứng kiến những cảnh như vậy đi à. Bọn họ sợ hãi là chuyện thường. Chính nàng đã hơn ba năm trong ngành cảnh sát còn thấy sợ chứ đừng nói gì họ.
Ba người lại tiếp tục đi về các toa tiếp theo nhưng toa nào cũng vậy đều bị máu nhuộm đỏ cả. Ánh mặt trời chiếu vào các toa màu đỏ nhuộm lên cửa kính, khiến ánh sáng tỏa ra thật đẹp mà cũng thật đáng sợ và tàn nhẫn. Họ chạy theo nhưng không có kịp với Diệp Thần bước đi, cho đến cánh cửa gần toa lái máu từ trong phòng tràn ra khỏi cửa khiến họ thực không có dũng cảm bước tiếp.
Những cái chết nằm ngoài bọn họ khả năng chịu đựng. Mỗi một toa lại có cái chêt s khác nhau đi à. Đây hệt như một cái bộ phim kinh dị đi.
Huyền Tâm dũng cảm mở ra cánh cửa lập tức liền lùi lại. Màu tràn ra như thác. Bóng đèn liền chập trờn, có vẻ như phòng tuyền cuối của địch đã bị phá, nhưng cảnh tượng thực sự khiến mọi người buồn nốn. Khắp nơi là mùi của máu. Những kẻ khủng bố đang tự ăn thịt mình một cách rã man. Họ lấy con dao từng vết một lóc thịt tự cho vào miệng. Không có tiếng đau đớn chỉ có tiếng cười vui vẻ giống như đang thưởng thức một bữa tiệc. Màu từ vết thương tràn ra như mưa đi. Một số tên tự cắt lưỡi nhai, một số móc mắt mình nhai ngon lành vậy.
Ba người lập tức đống lại cánh cửa chạy ra nôn mửa. Họ đã dừng lại tại đây. Sức chịu đựng đã không thể nào đi tiếp được nữa. Không ai biết tại toa lái tàu Diệp Thần đang làm cái gì. Có lẽ ác mộng mới chỉ bắt đầu đi à.
Thần cmn hào