Diệp Thần đi vào đến đại sảnh liền thấy Bắc Cái đang nằm trên mặt đất rên rỉ. Hồng Thất Công trông thẫn thờ thơ thẩn thấy thảm thương. Có lẽ từ nay về sau liền không dám uống rượu nữa mất.
“Ân đây không phải Hồng Lão sao. Hạnh ngộ hạnh ngộ. Thất Công ngươi không ngồi lên ghế sao. Không cần khách khí như vậy. Cứ coi như ở nhà.” Diệp Thần đi đến chào hỏi.
Lục trang chủ có chút giật giật mý mắt. Đây là trang gia của hắn nha, đâu phải của ngươi đâu mà tự nhiên còn không cần khách khí như ở nhà mình vậy.
“Ngộ ngộ cái đầu nhà ngươi. Ta hôm nay nhất định phải tính sổ với tên khốn nạn này Á.” Hồng Thất Công liền tức giận nói thì kêu rú lên một tiếng xong hấp hối hổn hển.
“Oái, xin lỗi dẵm nhầm phải ngươi mông không cố ý.” Diệp Thần chân đạp lên mông Thất Công xong tiển thể chào hỏi cái mông bằng cách xoa xoa vài cái.
Mấy người xung quanh nhìn thấy đều có chút thốn đến tận rốn. Xong cũng không có xông lên ngăn cản. Người ta đường đường Bắc Cái Hồng Thất Công mà cong bị đạp dưới chân. Diệp Thần thế nào bá khí, ai dám ngăn cản à.
“A, sạch rồi.” Diệp Thần thả chân ra khẽ nói.
“Cái gì sạch.” Hàn Tiểu Oanh đứng gần đấy nghe thấy hỏi.
“Giày sạch rồi... Ý lộn không có gì ta sáng rửa mặt sạch rồi ấy mà haha.” Diệp Thần cười ngượng ngùng nói.
Mấy người xung quanh nghe xong liền đen mặt lại. Tên này nhất định là cố ý.
“Thất Công ngươi đứng dậy đi để ta rìu ngươi.” Mục Niệm Từ tiến đến gần muốn đỡ lên Hồng Thất Công.
“Ta cũng giúp.” Hoa Tranh cũng hào hứng nói.
“Tốt vẫn là các ngươi kính già yêu trẻ không như một số ai đó. Nhất định có ngày sẽ bị quả báo.” Hồng Thất Công liền xấu xa nói.
Bốp... Một tiếng kêu thân thiết diễn ra Hồng Thất Công mặt lại trở về với đất, mông chổng lên trời. Có lẽ đây là thế phi long tại thiên của Bắc Cái.
“Xin lỗi lỡ chân, đạp nhầm ngươi. Có lẽ tại mông ngươi bị sao quả tạ chiếu đi có tránh cũng không tránh được.” Diệp Thần liền thở dài nói.
Cố tính, hắn nhất định là cố tình. Lỡ chân mà điêu luyện và chuẩn xác vãi ra. Mọi người xung quanh mặt xạm lại nghĩ.
“Ta muốn chém chết tên khôn nạn nhà ngươi.” Hồng Thất Công liền nhảy giậy quên mất cả đau.
Bỗng nhiên Diệp Thần cúi đầu xuống trước người Hồng Thất Công.
“Ân, ngươi biết hối lỗi là tốt. Không cần phải nhu vậy đâu. E hèm ta có thể tha thư cho nhà ngươi.” Hồng Thất Công liền có chút bình tĩnh lại. Tên này cũng không đên lỗi tệ.
“Hừ vừa mới sạch xong lại bẩn rồi. Thất Công mông ngươi quá bẩn đi.” Diệp Thần lau lau giầy đứng dậy nói.
“Cạn lời.” Thất Công liền có cảm giác muốn đập chết tên khốn nạn này mới hả được hắn cơn giận trong lòng. Tên này có bao giờ tốt thế cơ chứ.
“Mọi người đừng ngăn ta. Ta hôm nay hắn không chết thì ta chết.” Hồng Thất Công nắm trong tay Đả Cẩu Bổng muốn xông lên nhưng bị mọi người giữ lại.
“Đừng nóng cái chính là không được mất bình tĩnh xúc động là ma quỷ.” DIệp Thần liền giơ tay ra vỗ vỗ vai Thất Công ổn định hắn.
“Bình cái con khỉ. Ngươi lừa ta uống rượu của ngươi giờ liền nhìn thấy rượu liền nôn ra à. Ta hỏi ngươi, ngươi hại ta thảm như vậy tính thế nào. Bây giờ còn bị bệnh trĩ nữa ngươi tính thế nào đâu.” Hông Thất Công làm bộ chết đến nơi một dạng vậy. Thất Công không uống được rượu thì không còn là Thất Công nữa.
“Ngươi là tự uống chứ, ta nói chỉ cho năm vòi ngươi khăng khăng lấy mười sao có thể trách ta.” DIệp Thần vô tội nói.
“Ngươi cũng nên nhắc ta uống có lưu lượng chứ.” Hồng Thất Công liền bắt đền.
“Ngươi đâu có hỏi ta à?” Diệp Thần ngây thơ vô số tội nói.
“Ta... Ta vậy còn ngươi lừa lão đầu ta nhận Dung Nhi làm đệ tử. Ngươi còn không biết cha nàng là sai sao. Lần này phiền phức lớn, Đông Tà thảo nào cũng tìm ta gây phiền phức chẳng lẽ không tại ngươi.” Hồng Thất Công liền bắt đền.
“Hóa ra Bắc Cái Hồng Thất Công cũng biết chữ sợ viết như nào a.” Diệp Thần khinh bỉ nói.
“Ta mà biêt sợ sao. Chỉ là Đông Tà một cái mà thôi. Ta nào có sợ hắn.” Hồng Thất Công liền dựng hết lông tóc nói.
“Ân, hóa ra là mù chữ. Ta còn tưởng ngươi biết chữ cơ chữ à.” Diệp Thần thở dài thương cảm nói.
“Ta không có mù chữ. Ngươi muốn chơi ta.” Hồng lão ăn mày liền nói.
“Ta không có chơi ngươi. Mà ngươi thực sự sợ Đông Tà mà thôi.” Diệp Thần lắc đầu nói.
“Cái gì mà sợ chứ ta chỉ sợ... Ta... Ta... Hầy tiểu tử nhà ngươi luôn giăng bẫy ta.” Hồng Thất Công liền vỗ đùi nói.
“Ân, ngươi hôm nay đến tận đây không phải vì chỉ muốn tìm ta tính nợ chứ.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Ta là muốn đến tìm ngươi có việc lớn đây.” Bắc Cái liền nghiêm túc nói.
“Ngươi đừng nghiêm túc vậy ta có chút sợ đấy. Không phải ngươi thích ta chứ. Ta chỉ thích đàn bà thôi.” Diệp Thần lùi lại có chút khép nép nói.
“Ta cũng chỉ thích đàn bà. Ngươi không thể nghiêm túc sao. Lão động vật đã vào Trung Nguyên rồi. Hắn thề phải tìm đên nhà ngươi đấy biết không. Hiện hắn liền đầu quân cho Hoàn Nhan Hồng Liệt rồi.” Bắc Cái liền nói.
“Vậy sao?” Diệp Thần bình thản nói.
“Ngươi không cảm thấy gấp sao? Hoàn Nhan Hồng Liệt đã hứa sẽ giúp đỡ rồi. Hiện tại, ngươi đang bị truy nã với giá cao đấy biết không.” Hồng Thất Công liền nói.
“Cái gì mà lo lắng. Bọn họ vốn không biết ta nhân dạng ra sao. Thế thì làm sao tìm được. Với lại, bị truy nã cũng tính cái thú vị chuyện tình đấy chứ.” Diệp Thần khinh thường nhún nhẹ vai nói.
“Cũng đúng nhưng hiện tại tốt nhất đừng ra ngoài nhiều. Mấy nữ nhân của ngươi ta sẽ đưa họ đi huấn luyện.” Hồng Thất Công liền nói.
“Vậy cảm ơn ngươi.” Diệp Thần cảm tạ nói. Bắc Cái huấn luyện võ công thực không kém ai. Với lại họ bên cạnh mình hiện tại quá nguy hiểm.
“Được rồi, dù sao cũng là ta đệ tử ta không thể không lo được sao.” Hồng Thất Công khoát tay nói.
“Chúng ta không muốn rời đi Diệp Thần.” Chúng nữ liền nói.
“Không được, hiện tại các ngươi không rời đi hắn. Chỉ khiên hắn thêm nguy hiểm thôi. Các ngươi võ công có ai mạnh hơn hắn sao.” Hồng Thất Công liền mở miệng nói.
“Chúng ta...” Chúng nữ có chút không nói được gì. Bọn họ yếu hơn Diệp Thần quá nhiều, thực sự quá nhiều đi.
“Được rồi các ngươi cứ đi đi. Ta sẽ sớm muộn tới tìm các ngươi.” Diệp Thần an ủi từng người một.
Sau đó, Bắc Cái cũng dẫn chúng nữ đi ra ngoài biến mất.
“Hầy, đi rồi, đi hết rồi.” Diệp Thần nhìn họ dần biến mất thở dài nói.
“Không phải ngươi còn có ta bên cạnh sao.” Hàn Tiểu Oanh liền lên tiếng nói.
“Đúng vậy a, con người không chịu được cô đơn mà.” Diệp Thần cười nhìn Tiểu Oanh xong ngửa mặt nên trời thở dài. Vẫn còn nàng a.
“Tốt vậy theo ta về phòng đi. Ta sẽ giúp ngươi bớt cô đơn đi.” Hàn Tiểu Oanh câu dẫn.
“Ngươi quả thật là món quà tuyệt vời của ta mà.” Diệp Thần liền hôn nàng nói.
“Woa, Woa,” Nhưng người xung quanh nhìn cổ vũ.
“Hai người trước đừng có vội đi.” Lục trang chủ liền cười nói.
“Hôm qua có người muốn thả ra Hoàn Nhan Khang hôm nay liền mang lên để xem mọi người cùng xét xử.” Lục Quán Anh liền nói.
“Vậy thì giải hắn lên đi. Xem ai rốt cuộc mà to gan như vậy đâu.” Thất Quái liền mở miệng nói.
“Được rồi, mau giải hắn lên.” Lục Thừa Phong liền mở miệng nói.
Ngay lập tức người được giải lên. Khiến cho Quách TĨnh và Thất Quái lập tức biên sắc. Sát khí tỏa ra ngùn ngụn,
“Thật là đi khắp nơi không gặp. Hiện tại lại đến trước mặt đâu.” Chu Thông liền than thở noi.
“Nhân quả, nhân quả.” Kha Chấn Ác liền nói.
“Ta rôt cuộc cũng tìm được ngươi. Hôm nay ta nhất định phải báo thù cho cha ta.” Quách Tĩnh bước lên nói.
“Đợi đã, cái quái gì đang xảy ra vậy chứ?” Diệp Thần đầu đầy dấu hỏi.