Thương Ly mở mắt ra, xung quanh xào xạc âm thanh quái đản, toàn thân cô vô lực nằm ở nơi ẩm ướt bốc mùi ẩm mốc. Cô cố vặn mình lạch đến chỗ sạch sẽ nhưng càng cố thì càng đau nên cuối cùng quyết định từ bỏ.
Nguyên chủ tên là Hồng Liên, một tiểu ma đầu phụ việc ở ma tộc. Một hôm nọ trong lúc đi hái thuốc thì phát hiện có kẻ đột nhập vào ma giới, toàn thân hắn bị thương trông rất chật vật.
Hồng Liên đưa hắn về nhà, tận tình cứu chữa cho hắn. Khi hắn tỉnh lại thì một mực muốn đi, Hồng Liên cũng không ngăn cản, nhưng trước hết cô vẫn khuyên hắn nên ở lại đây một thời gian. Hắn xâm nhập vào ma tộc nhất định đã bị phát hiện, hiện tại mà xông ra ngoài thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Hắn nghe thấy vậy cũng đồng ý.
Tiếp xúc một thời gian Hồng Liên mới biết hóa ra hắn xâm nhập vào ma tộc là muốn tìm một thứ ở chỗ Ma Vương để cứu người yêu.
Hồng Liên thầm nghĩ người phụ nữ kia thật may mắn khi có người không ngại gian khổ tìm cách cứu sống mình như vậy. Sự ngưỡng mộ đó dần hóa thành ganh tị, vì chính nàng ta không biết từ khi nào đã động tâm với hắn.
Do tiếng gọi của con tim quá mãnh liệt, vì vậy Hồng Liên đã phản bội ma tộc giúp hắn ta lấy được thứ mình muốn, còn bản thân thì bị cả ma tộc lưu đầy đến Cận Môn Đồ - nơi sâu thẳm tận cùng ma tộc mà chỉ dành cho những tội nhân khó tha.
Trước khi lưu đầy nàng, Ma Vương còn tri kỷ cho nàng xem hình ảnh ân ái của hai người kia, cảnh tượng hòa hợp vui vẻ đó, dù cả đời nàng có mơ cũng không có được.
Nhưng nàng không hối hận...
Rồi một năm, hai năm, ba trăm năm trôi qua.
Hình bóng cũ vừa quen vừa lạ lại lần nữa xuất hiện.
Trái tim lạnh tanh của nàng như được nước ấm rót vào tan chảy, nàng thầm sung sướng liệu có phải hắn biết được nàng bị giam ở đây nến đến cứu nàng không.
Nhưng nàng đã lầm, hắn đến vẫn vì người phụ nữ kia của hắn. Nàng ta bị trúng độc rất nặng cần máu của mạng sinh linh thể mới có thể hóa giải, mà trùng hợp thay trước kia hắn từng nhìn thấy nàng dùng máu mình cứu hắn, không sai, nàng chính là mạng sinh linh thể.
Lần đầu gặp lại sau mấy trăm năm, không phải là vui vẻ vì gặp cố nhân mà lại là cảnh tượng thâm can đau thấu vì bị hút đi từng giọt máu, hút đếm kiệt quệ rồi mất mạng.
Nàng bỗng nhiên hận.
Hận tại sao hắn lại đối xử tàn nhẫn với mình như vậy.
Nàng hi sinh vì hắn, vì mong muốn hắn có được hạnh phúc mà bất chấp bản thân. Nhưng tới giờ nàng nhận được gì?
Tuyến thời gian Thương Ly tới chính là lúc Hồng Liên vừa bị lưu đầy đến Cận Môn Đồ.
"Tiểu Hoang Dã, cho chút thuốc đi."
[Không có.]
"Đừng tự lừa mình dối người, mau lên, ta không có kiên nhẫn đâu."
Dưới sự uy hiếp của Thương Ly, Hoàng Tiểu Dã bất lực ném thuốc ra. Chỉ là thuốc giảm đau hết sức bình thường mà làm như cô cướp đoạt toàn bộ gia sản nhà nó vậy.
Tính khí xấu như vậy không ai ưa đâu.
[...] Nó không cần cái đó.
Uống thuốc giảm đau xong cơ thể Thương Ly liền dễ chịu.
Cô tìm đến một góc sạch sẽ rồi từ từ kiểm tra vết thương trên người.
Trước khi bị lưu đầy cô từng bị đóng tám chiếc đinh lên người, đồng thời nó cũng phong bế toàn bộ kinh mạch của cô, biến cô chẳng khác gì một nhân loại yếu đuối.
Thương Ly cố chịu đựng đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm mà rút ra từng chiếc đinh một. Cái cảm giác đau âm ỉ này cả đời cô cũng không muốn trải nghiệm lần hai, vì vậy những kẻ đã khắc đinh lên người cô từng người một nên tự cầu nguyện đi.
Thương Ly nhíu mày, cảnh giác nhìn vào khoảng không vắng lặng.
Cô không vội chạy, cũng không có ý định chạy trốn. Cô tìm vài viên đá rồi bật lửa, ánh sáng đột nhiên xuất hiện khiến "thứ kia" bất ngờ run lên tạo ra âm thanh xiềng xích rất lớn.
Cô nhìn kĩ "thứ kia", là một con thú khổng lồ có cánh, nhìn thì giống như rồng nhưng kĩ lại chã thấy giống con gì, không hiểu con quái vật này lai tạo kiểu gì mà xấu xí như thế.
Con mắt đỏ rực của nó nhìn cô, cô điềm nhiên không quan tâm tới nó. Nó đang bận bị dây xích quấn quanh nên tạm thời không thể làm gì được, nếu không thể làm gì thì tự khắc sẽ hòa hợp.
"Ma tộc ngu ngốc, ngươi quả nhiên là can đảm."
Thương Ly dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn nó.
"Mi biết nói?"
"Hừ!"
Cũng phách lối lắm nhưng Thương Ly không có quan tâm đâu.
Cô vẫn điềm nhiên ngồi một chỗ, không hiểu là đang làm gì, nó chỉ thấy cô cứ liên tục lấy đồ gì đó trong khoảng không rồi đập nát lên tản đá, rồi lại xoa xoa lên chỗ bị thương.
Đến đây thì hiểu rồi, cô đang trị thương.
Chỗ của Hoàng Tiểu Dã chỉ có mấy loại thảo dược tầm thường như vậy thôi, mà nó còn bắt cô ký giấy nợ nữa chứ, làm như thảo dược của nó là tiên dược không bằng, cô cũng không còn cách nào khác.