Thương Ly khẽ thở dài một hơi.
Cô kéo theo Nguyễn Luân đi tiếp.
Gặp ma dọa ma, gặp quỷ nạt quỷ.
Cuối cùng cũng tới được cửa ra.
Bùm!!
Thương Ly bị một đám người vay quanh, miệng cười rơm rã với cô.
"Chúc mừng hai bạn đạt kỷ lục người chơi nhanh nhất, đây là phần quà dành cho hai bạn."
Nhân viên công tác đưa cho Thương Ly một hộp quà, bên trong không biết là gì nhưng rất nhẹ, có tiếng kêu leng keng rất vui tai.
Thương Ly thầm nghĩ: Chỉ có thế mà đạt kỷ lục rồi? Mấy người này chơi kiểu gì thế!
"Cho anh." Thương Ly ném hộp quà cho Nguyễn Luân, rồi kéo hắn đi.
Nguyễn Luân mở hộp quà ra, bên trong là hai cái móc khóa hình hồ ly đen và thỏ trắng thiết kế rất tinh xảo. Nhìn sơ qua thì không thấy chúng liên quan gì nhưng nếu chú ý kỹ, bên hong con hồ ly có một đôi lục lạc giống cái trên cổ con thỏ trắng. Chúng là một đôi...
Nguyễn Luân lại nhét móc hình hồ ly đen vào khóa xe Thương Ly, nũng nịu dặn: "Cái này em không được tháo ra đâu."
Mỗi ngày cô cũng đâu chỉ lái một chiếc xe, gắn vào đây làm gì!
Thôi thôi, mục tiêu vui là được.
Còn cái móc thỏ trắng hắn lại gắn vào điện thoại, hắn cũng rất muốn hắn vào điện thoại Thương Ly nhưng điện thoại cô không có chỗ gắn. Ai bảo đó là điện thoại định chế!
Gắn xong, hắn lại tủm tỉm cười.
"Muốn ăn gì?"
"Kem nhé? Thời tiết nóng quá."
"Cơm."
"Vậy ăn gì cũng được."
Thương Ly gật đầu, lái xe đưa hắn đến một nhà hàng sang trọng.
"Này anh, anh nhìn xem người đó có quen mắt không?"
Thiệu Sinh quay người lại, theo hướng chỉ của Giản Kiệt nhìn theo hai bóng người. Hắn liền chú ý vào cô gái mặc chiếc sơ mi mỏng, vẻ mặt lãnh đạm dẫn theo chàng trai đi vào.
"Anh, là chị gái đấy!"
Thiệu Sinh liếc nhìn Giản Kiệt một cái, không có ý trách móc mà giống như đang tán thưởng. Thiệu Sinh đổi hướng, đi về phía Thương Ly ném, Giản Kiệt cũng rất uyển chuyển không hỏi, cứ vậy mà đi theo.
"Chị gái, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi" Giản Kiệt vui vẻ nhảy lên trước chào hỏi Thương Ly.
Thương Ly nghe thấy âm thâm hơi hơi quen thuộc nên dừng lại, hình ảnh đứa nhóc tung tăng nhảy trước mặt cô có chút buồn cười... giống như cún con khi gặp chủ sẽ quắc đuôi vậy.
Thiệu Sinh thì nho nhã hơn Giản Kiệt nhiều, hắn lịch sử chào hỏi: "Võ tiểu thư, thật trùng hợp, cô cũng ăn cơm ở đây sao."
Thương Ly nhìn thấy Thiệu Sinh cũng không có phản ứng gì, chỉ nhẹ gật đầu một cái.
"Em quen họ sao?" Nguyễn Luân nhỏ giọng hỏi. Hai người này ăn mặc không tồi nếu không phải nói là sang trọng. Hắn biết rõ những người xung quanh cô không có ai tầm thường, nhưng người đàn ông kia mang đến cho hắn cảm giác rất khó chịu, cảm giác giống như hắn ta đang mân mê thứ đồ của hắn.
Thương Ly đáp: "Có biết."
Thiệu Sinh cười rất chuyên nghiệp, hầu như không thể nhìn ra âm mưu gì trong nụ cười của hắn, càng giống như khi gặp bạn bè bình thường.
Nếu không xét phương diện hai nhà Võ - Thiệu thì chắc Thương Ly thật sự sẽ nghĩ bọn họ là bạn bè thân thiết nhiều năm mới gặp lại đấy.
Thiệu Sinh chú ý đến người phía sau Thương Ly: "Không biết vị này nên gọi thế nào?"
"Nguyễn Luân."
Nguyễn Luân cũng rất lịch sự đáp lại, dù sao hắn ta cũng là người quen của Thương Ly, Thương Ly cũng không có ý bài xích hắn ta, hắn cũng không thể bày ra bộ mặt khó ở được, cho ai nhìn?
Thiệu Sinh: "Chúng ta gặp nhau ở đây là duyên, không biết tôi có thể mời hai người một bữa cơm được không?"
Còn không thể Thương Ly kịp từ chối Giản Kiệt đã chen giọng vào: "Đúng đó chị, em còn chưa cảm ơn chị đã bầu bạn với em trong đồn cảnh sát, nếu không có chị em thật sự sẽ nhàm chán chết mất, ba mẹ sẽ không được nhìn thấy em nữa. Nói tóm lại chị chính là ân nhân cứu mạng em, nên là bữa cơm hôm nay em nhất định phải mời chị!"
Thương Ly: "..." Không cần phải vậy chứ, cô cũng không phải ân nhân gì của hắn, nhưng nghe xong lời diễn thuyết bừa bãi của hắn cô lại giống như từng thật sự cứu hắn!
Nhìn đôi mắt mong chờ ứa nước mắt của Giản Kiệt, giống như cô chỉ cần từ chối cũng sẽ khiến hắn khóc bảy ngày bảy đêm.
Thương Ly thở dài, dù sao hắn cũng chỉ là đứa nhóc, cô không thể bắt nạt trẻ con.
Tuy cảm thấy chiêu làm nũng của Giản Kiệt rất hiệu quả nhưng Thiệu Sinh vẫn có gì đó không nói được thành lời. Hắn vô cùng muốn lấy điện thoại ra quay lại cảnh này gửi cho toàn bộ Giản Gia nhìn thấy!
Giản Kiệt làm đạo chủ nhà mời Thương Ly và Nguyễn Luân vào trước, Thiệu Sinh cũng muốn vào nhưng lại bị Giản Kiệt ngăn lại.
Giản Kiệt khôi phục bộ dáng thằng nhóc chết tiệt, dùng ánh mắt cảnh cáo Thiệu Sinh một cái.
"Anh đừng có mà nói lung tung."
Thiệu Sinh cười, nhúng vai một cái.
Thiệu Sinh không trả lời chính là đồng ý, lúc này Giản Kiệt mới cho phép Thiệu Sinh bước vào.
Bộ dạng lật mặt nhanh như lật bánh tráng này của Giản Kiệt quả thật Thiệu Sinh rất bội phục, vì hắn không thể vô sỉ tới mức này. Thật đáng tiếc Giản Kiệt không chịu ném hắn vào giới giải trí, nếu không đảm bảo tiền đồ sáng lạng.
"Chị, chị muốn ăn gì?" Giản Kiệt cung kính dâng menu cho Thương Ly.
Người phục vụ đứng gần đó cả người căng cứng không dám hít thở mạnh. Hắn ta không biết hôm nay vị Giản thiếu gia này đang dở trò gì, nhưng vị tổ tông này hiếm khi dễ ở như vậy, hắn phải phục vụ thật tốt!
Thương Ly chọn bừa vài món, dù sao cũng không phải cô trả tiền nên không hề sót ví, cứ nhắm vào món nào đắt nhất thì chọn, chọn xong rồi lại ném menu cho Nguyễn Luân. Nguyễn Luân thì ngoan ngoãn hơn nhiều, hắn chỉ chọn một món rồi lại trả menu cho Giản Kiệt. Giản Kiệt ra tay bạo, dù sao hắn cũng là công tử nhà giàu, đạo đãi khách cơ bản hắn vẫn biết. Trừ những món Thương Ly gọi rồi thì những món đắt nhất còn lại đều bị hắn gọi tên hết.
Một bàn thức ăn được dọn lên, phải nói là sang tới mức không thể sang hơn!