Thiên Cơ Điện

Chương 451: Rất hợp với tu tiên, không có gì sai.



Vốn dĩ Ninh Dạ còn định nghĩ cách làm cho đệ tử Vân Tuyệt môn trưởng thành, chứng minh điều này nhưng bây giờ có Tân Tiểu Diệp, y có thể chủ động hơn.  

             Tân Tiểu Diệp biết kế hoạch của Ninh Dạ, đương nhiên lúc này cũng hiểu ý của y.  

             Bấy giờ, bão Ngũ Sát vân đã lại suy yếu, chẳng bao lâu sau đã hoàn toàn biến mất. Cho dù trước mặt vẫn là mây khói cuồn cuộn nhưng không chứa đầy sát cơ như trước nữa.  

             “Sư thúc, bây giờ an toàn rồi.” Tân Tiểu Diệp nói.  

             Liệt Trọng Lâu ừ một tiếng: “Ẩm Tuyết, vừa rồi nhờ có ngươi.”  

             Dọc đường đi, Liệt Trọng Lâu dần dần tỉnh táo được, bắt đầu ý thức được biểu hiện của Tân Tiểu Diệp có vẻ kỳ lạ.  

             Tân Tiểu Diệp vẫn giữ vẻ lạnh băng không để ý tới ai: “Là trách nhiệm của đệ tử thôi.”  

             Liệt Trọng Lâu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tân Tiểu Diệp, nghi ngờ trong lòng cũng bị thái độ của cô ảnh hưởng, nói với vẻ ôn hòa: “Vừa rồi ngươi làm thế nào vậy?”  

             Tân Tiểu Diệp lạnh lùng trả lời: “Ta không muốn nói lắm.”  

             Liệt Trọng Lâu nhíu mày nhưng không ép buộc cô, Hồng Nghê bên cạnh đã lạnh lùng nói: “Ẩm Tuyết, thủ đoạn ngươi dùng lúc vừa rồi rõ ràng không phải pháp thuật của Thái Âm môn ta. Nếu không khai báo thành thật, e là chỉ có thể coi ngươi là gián điệp của môn phái khác thôi!”  

             “Im miệng!” Liệt Trọng Lâu trừng mắt với nữ đệ tử của mình: “Vừa rồi nếu không có Ẩm Tuyết, không khéo hơn nửa đám người các ngươi đã chết rồi!”  

             Hồng Nghê không cam lòng cúi đầu.  

             Lúc này Liệt Trọng Lâu mới tiếp tục nói với Tân Tiểu Diệp: “Ẩm Tuyết, ta không nghi ngờ gì ngươi. Nhưng Hồng Nghê nói cũng không sai, vừa rồi ngươi sử dụng pháp thuật không rõ lai lịch, dù sao cũng phải giải thích rõ ràng.”  

             Lúc này Tân Tiểu Diệp mới ra vẻ không cam lòng: “Đó không phải thuật, là đạo.”  

             Đạo?  

             Đám người nhìn nhau.  

             Liệt Trọng Lâu thầm kinh ngạc: “Ngươi nói là ngươi ngộ đạo? Từ lúc nào vậy, ngươi mới Hoa Luân sơ kỳ, sao lại...”  

             Tân Tiểu Diệp quay đầu lại nói: “Ngay vừa rồi, đột nhiên trong lòng ngộ ra, hiểu được loáng thoáng một chút chân lý vận chuyển của nơi này...”  

             Cô không nói nhiều hơn, lời nói dối xuất sắc không phải mình nói được bao nhiêu mà là cho đối phương cơ hội tự tưởng tượng bù vào.  

             Liệt Trọng Lâu đã lẩm bẩm: “Tuyệt Vân lĩnh... chiến trường thượng cổ... ngộ đạo... Chẳng lẽ ở đây có pháp tắc đại đạo hiển hóa?”  

             Quả nhiên, Liệt Trọng Lâu đã tự đẩy sang phương diện này.  

             Sau khi ý thức được có lẽ có pháp tắc đại đạo hiển hóa, Liệt Trọng Lâu không khỏi kích động.  

             Cầu tiên vấn đạo, cầu đạo là mục đích chí cao mà tu tiên giả theo đuổi.  

             Bây giờ đã biết nơi này có pháp tắc đại đạo hiển hóa, có cơ hội ngộ đạo, lẽ nào Liệt Trọng Lâu lại bỏ qua, thậm chí mục tiêu Triệu Long Quang cũng chẳng còn quan trọng.  

             “Nhất định phải kiểm ta kỹ lưỡng nơi này!” Liệt Trọng Lâu đã hạ lệnh.  

             Tân Tiểu Diệp giả vờ nhắc nhở: “Sư thúc, Tuyệt Vân lĩnh là nơi hung hiểm, nguy cơ trùng trùng, thậm chí cả đại năng cũng có thể hãm sâu vào nơi này, e là sẽ nguy hiểm.”  

             “Không sao cả!” Liệt Trọng Lâu lên tiếng vô cùng kiên định.  

             Muốn tìm đại đạo thì phải trải qua nguy hiểm.  

             Rất hợp với tu tiên, không có gì sai.  

             Liệt Trọng Lâu đã bị pháp tắc đại đạo hiển hóa mê hoặc triệt để - không ai chịu được sức hút của pháp tắc đại đạo hiển hóa.  

  Thời khắc này, bọn họ tiếp tục đi, nhanh chóng tới một chiếc lâu thuyền cũ nát.  

             Nhìn lâu thuyền đó, Chúc Bạch Thương thổn thức: “Thiên Tê bảo thuyền, nghe nói thời kỳ thượng cổ có một vị đại năng giết chết Thiên Linh cự tê, dùng xương cốt của nó chế tạo thành chiến thuyền vô địch, cưỡi thuyền tung hoành cửu giới, tiêu dao ngoài cõi trời, là đại năng bước vào cảnh giới Phi Thăng, nhưng kết cục cuối cùng chỉ là vẫn lạc.”  

             Thường Vũ Yên hỏi: “Hắn cũng chết trong trận chiến diệt Thiên Cơ năm xưa à?”  

             “Ai mà biết được.” Chúc Bạch Thương lắc đầu: “Chiến tranh thượng cổ, tuy nổi tiếng nhất là đại chiến Thiên Cơ nhưng ngoài trận chiến đó ra vẫn có vô số chiến sự, đếm cũng không xuể. Thế sự xoay vần, vật đổi sao dời, chân tướng đã bị chôn vùi trong lịch sử, ai mà biết được kia chứ?”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv