Nghe nói trước đây Ôn Tâm Dư từng lập gia đình, nhưng mỗi lần đều chưa được một năm thì phu quân đã chết. Khi trượng phu thứ ba của cô ta qua đời, có người phát hiện độc dược trong phòng Ôn Tâm Dư, cho là cô ta hãm hại nên muốn treo cổ Ôn Tâm Dư lên.
May là Nhạc Tâm Thiện đi ngang qua phát hiện, không phải lòng tốt của hắn đột nhiên nổi lên mà Nhạc Tâm Thiện phát hiện cô gái này có thiên phú thể chất Âm Tuyệt, thích hợp để tu hành, cho nên nổi ý nhận đồ đệ, tiện tay rửa sạch oan khuất cho cô ta.
Nói oan cũng oan mà nói không oan cũng không oan, thể chất Âm Tuyệt của Ôn Tâm Dư vốn là khắc chế nam giới, đàn ông con trai bình thường mà làm chuyện gường chiếu với cô ta sẽ nhanh chóng khô cạn dương khí, dương tận mà chết. Nhưng chuyện cô hạ độc hại chết chồng lại do đình trưởng ở địa phương có ý đồ khó lường, cố ý hãm hại.
Chính vì vậy Ôn Tâm Dư cực kỳ mẫn cảm với chuyện này, lão già này lấy danh nghĩa chữa trị để chấm mút thê tử của người khác, thật sự rất đáng ghét, e là Ôn Tâm Dư sẽ không tha cho hắn.
Hứa Ngạn Văn đã nói tiếp: “Ba bên cãi vã liên miên, ai cũng giải thích theo cách của mình, tranh chấp không ngừng. Đúng lúc này Đoạn Trường Nữ xuất hiện, Ôn Đoạn Trường không phải hạng người hiền lành gì, trực tiếp hạ lệnh phong ấn pháp lực của lão già kia, đánh cho tám mươi đại côn.”
Không còn pháp lực hộ thể, chịu tám mươi đại côn này, e rằng không chết cũng mất nửa cái mạng.
“Sau đó thì sao?” Mọi người hỏi.
Hứa Ngạn Văn bèn nói: “Lão già kia lại là kẻ cứng đầu, dù chết cũng không hối cải, thậm chí còn nói Ôn Đoạn Trường là kẻ coi mạng người như cỏ rác.”
Chung Nhật Hàn bật thốt lên: “Câu nói này chọc vào vảy ngược của Quả Phụ Ôn rồi!”
Trong cuộc đời, Ôn Tâm Dư hận nhất là có kẻ vu oan hãm hại nói cô coi mạng người như cỏ rác, bàn tay cô nàng này chưa chắc đã sạch sẽ, cũng có không ít người chết dưới tay Ôn Tâm Dư, nhưng trong lòng cô ta, giết người thì không thành vấn đề nhưng không được vu oan giá họa.
Lão già kia nói vậy chắc chắn sẽ khiến cô ta nổi giận.
Quả nhiên, Hứa Ngạn Văn nói: “Đúng thế, ngay lúc Đoạn Trường Nữ muốn giết chết hắn, lão già kia lại nói nguyện dâng bí pháp kia lên cho Đoạn Trường Nữ kiểm tra. Nếu bí pháp không sai sót gì thì Đoạn Trường Nữ cần xin lỗi lão ta.”
“Đoạn Trường Nữ đồng ý à?”
“Đương nhiên là đồng ý rồi.” Hứa Ngạn Văn thở dài một tiếng, nhìn vẻ mặt hắn, mọi người cũng nhận ra điều gì đó.
Trì Vãn Ngưng nói: “Chẳng lẽ có loại pháp thuật này thật?”
Hứa Ngạn Văn khẽ gật đầu.
Hóa ra hôm đó lão già kia thật sự dâng bí pháp lên, Đoạn Trường Nữ - Ôn Tâm Dư kiểm tra xong, phát hiện ra không ngờ lão già này lại không nói dối, đây là một pháp môn chữa trị cần tiếp xúc thân thể mới có tác dụng.
Sau đó kiểm tra lại người phụ nữ kia, cũng mắc phải chứng bệnh ngầm, nếu không có pháp thuật này thì khó lòng phát hiện, lập tức ngây dại.
“Sau đó thì sao? Chẳng lẽ Đoạn Trường Nữ lại xin lỗi lão già kia?” Mọi người cùng hỏi.
Nếu đổi lại là người khác ở đó, chắc sẽ trực tiếp nói một câu ‘giả’, sau đó lập tức giết người, hủy diệt chứng cứ.
Nhưng Hứa Ngạn Văn đã kể chuyện, đương nhiên mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Quả nhiên Hứa Ngạn Văn đã nói: “Đoạn Trường Nữ không làm vậy mà thừa nhận lão già kia nói thật.”
Trì Vãn Ngưng không lấy làm lạ: “Ôn Tâm Dư hận nhất là bị oan, cho dù cô ta muốn giết người cũng sẽ tìm một lý do thật sự chứ không phải tùy tiện gài bừa một tội danh.”
“Đúng vậy.” Hứa Ngạn Văn cười nói: “Đoạn Trường Nữ thẳng thắn nhận sai, đang định xin lỗi. Theo tác phong của cô ta e là sau khi xin lỗi sẽ giết chết lão già kia. Không ngờ lão già kia lại quỳ sụp xuống, nói Đoạn Trường Nữ không cần xin lỗi, chỉ cần cô ta thu nhận vào môn hạ, trở thành một đệ tử dưới trướng.”
Hả?
Mọi người đều kinh ngạc.
Còn có chuyện như vậy?
Hứa Ngạn Văn nói: “ Lão già kia nói cũng khá có lý. Lão ta nói mình vốn là tán tu nơi dân dã, không môn không phái, chỉ học được một đống thứ linh tinh, có tình cờ gặp được một môn pháp thuật mà tiên môn chưa từng thấy cũng là chuyện thường. Chỉ có điều pháp thuật chữa trị bệnh tật ngầm này do ân sư của mình truyền thụ, vốn không nên đưa cho người ngoài. Bây giờ truyền thừa đã lọt ra ngoài, không còn mặt mũi nào gặp lại tiên sư, Đoạn Trường Nữ là người trên trời, không thể xin lỗi hạng giun dế như lão ta được. Bây giờ chỉ còn một cách là bái Đoạn Trường Nữ làm sư phụ, cho dù thật sự không được, lão ta tình nguyện làm nô bộc. Đầu tiên là giữ gìn uy nghiêm cho Đoạn Trường Nữ, thứ hai là bảo vệ bí pháp sư môn. Nói xong lão ta còn khóc lóc vang trời, kêu rên liên tục.”
“Vậy Đoạn Trường Nữ có đồng ý không?”
“Cô ta vốn không muốn đồng ý nhưng cũng không muốn xin lỗi kẻo mất mặt, càng không muốn để người khác có lý do đàm tếu, nói cô ta lừa gạt bí pháp của sư môn người khác. Lão già kia làm vậy cũng cho cô ta một bậc thang, cô ta đành nhận một lão nô trông coi động phủ.”
Mọi người cùng cười nói: “Đúng là chuyện thú vị.”