Nguồn thiếu chương cập nhật sauĐộ nhạy cảm trong khảo cổ của lão Vương cũng không khác với cảm giác vủa Tra Nghiêm Vân với thế giới bên kia, Hà Nghị Siêu thì quay ra khoác vai Trác Hùng hỏi: "Chiến hữu, mấy lời vừa rồi của cậu đều là thật? Không thể nói lung tung được đâu nhé."
Trác Hùng vỗ ngực đảm bảo: "Lão nhà ta nói vậy, làm sao mà giả được."
Lão Vương đã không kềm chế được tâm tình của mình, lên tiếng hỏi: "Việc này không nên chậm trễ, Nghiêm Vân, cậu thấy thế nào?"
Tra Nghiêm Vân từ tốn nói: "Ngày mai chúng ta vào thôn đó thử xem. Trác Hùng, đường tới thôn đó đi như thế nào, cậu còn nhớ không?"
Trác Hùng đáp: "Thời điểm tôi với cha rời khỏi thôn thì còn nhỏ, sau đó cũng không trở về, nhưng mà ngày mai tới hỏi cha tôi là biết. Nếu mọi người muốn tới đó, tôi có thể đi cùng, cũng tiện đường có thể thăm lại nơi mình sinh ra."
Mọi người tiếp tục nói chuyện phiếm vài câu, rồi lục tục trở về phòng của mình nghỉ ngơi, chỉ còn lại lão Vương và Tra Nghiêm Vân. Tra Nghiêm Vân nói nhỏ: "Kỳ Phong Sơn, thôn nhỏ. Lão Vương này, anh có nghĩ tới tại sao người trong thôn lại lưu lại lời tổ huấn kéo dài tới cả ngàn năm? Tôi suy đoán có một khả năng, có thể người trong thôn không phải sợ, mà là muốn bảo vệ thứ gì đó trong núi. Thôi chúng ta đi ngủ, ngày mai xem tình hình rồi bàn bạc tiếp."
Hắn dứt lời liền không nói gì nữa, tắt đèn đi ngủ, chỉ chờ trời sáng.
Sáng sớm hôm sau, mọi người đều dậy sớm, cảm giác thật sảng khoái, không khí trong núi này quả thật rất trong lành, khác xa với khói bụi nơi đô thị. Tra Nghiêm Vân hít một hơi thật sâu, mọi mệt nhọc như được quét sạch, đồ ăn sáng đã được hai cha con lão Trác chuẩn bị đầy đủ.
Mọi người lại ăn chút thức ăn thanh đạm, uống cháo trắng. Cuộc sống như vậy khiến lão Vương không khỏi xúc động, dù không thể tu đạo nhưng sinh hoạt ở đây cực kỳ thoải mái, cảm giác như sống ở nơi thế ngoại đào viên vậy!
Ăn sáng xong, Tra Nghiêm Vân cùng lão Trác tiếp tục nói về đề tài tối hôm qua. Lão Trác cũng xác nhận giống như lời của Trác Hùng, thôn kia không lớn, chỉ có chừng trăm hộ. Cũng không biết là do là nơi hẻo lánh hay là thổ địa cằn cỗi, mà có rất ít người nguyện ý về làm dâu trong thôn, hơn phân nửa các cặp vợ chồng đều là người trong thôn cả, đến độ gần như cả thôn đều có quan hệ dây mơ rễ má. Về những bức tượng người, ngựa đá trong thôn thì lão Trác nói đó là thần vật, không được đụng tới. Còn ngọn núi kia, lão Trác cực lực khuyên mọi người đừng vì chút tò mò mà tới đó.
Lão Vương cũng đứng ra nói rõ ý của mình, muốn vào thôn khảo sát một lần, còn nói Tra Nghiêm Vân là đạo sĩ, cũng có thể siêu độ cho vong hồn của vợ lão Trác. Như vậy mới được lão Trác miễn cưỡng đồng ý, cho Trác Hùng dẫn mọi người vào thôn. Sau đó lão Trác nói rõ mọi đường đi, kinh nghiệm tới thôn cho Trác Hùng biết, mọi người đều quyết định sáng hôm sau sẽ lên đường.
Trưa hôm đó, Tra Nghiêm Vân bảo Hà Nghị Siêu vào trong trấn tìm mua lương khô, một số vật dụng như: vài chai xăng thơm, giây leo núi, đèn pin, đèn chiếu, nến. Quan trọng hơn dĩ nhiên là một số đồ dùng của Đạo gia, nhưng dù sao đây cũng là vùng phụ cận của núi Thanh Thành, rất dễ dàng kiếm được. Vậy là chỉ mất một buổi sáng, mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ.
Trác Hùng nói đường vào núi khó đi, nên dắt thêm hai con lừa để thồ đồ dùng và nhu yếu phẩm. Lãnh Di Nhiên vốn được Tra Nghiêm Vân hết sức khuyên ở lại nhà lão Trác, nhưng cô nàng tiểu ma nữ này sống chết không chịu, mọi người đành để cô đi theo.
Đường đi hơn ba mươi cây số, lại còn là đường núi, so với trong tưởng tượng của bọn họ càng khó đi. Cũng may trong nhóm đều có người đã từng làm lính, người làm khảo cổ lâu năm…rất dễ thích nghi với hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy. Nhưng cả đoàn lại phải kéo thêm một cô nương mới ra trường, nên tới tận quá nửa đêm mới tới thôn.
Hôm đó là khoảng đầu tháng bảy âm lịch, trăng trên trời không phải là sáng, nhưng cũng đủ chiếu rõ đường đi. Khi đoàn người tới cửa thôn, xuất hiện trước mắt họ chính là một cái thung lũng lòng chảo cực lớn, hóa ra thôn này được xây dựng ngay trong lòng thung lũng. Dưới ánh trăng, khung cảnh trong thôn nhìn từ xa có chút đổ nát, tiêu điều, thậm chí là có chút vắng lặng. Mọi người cũng đều hít vào một hơi.
Mọi người cũng đều không biết tình cảnh hiện giờ trong thôn nên không dám tiến vào, đêm tối như thế này nếu tiến vào, ngộ nhỡ ngã một cái, chẳng phải tan xương nát thịt sao? Hơn nữa nhìn về phía Lãnh Di Nhiên, cô nương này đã liên tục kêu mệt mỏi, ngồi bệt xuống đất, chẳng muốn cất bước đi tiếp.
Thời khắc này chỉ có một mình Tra Nghiêm Vân vẫn đứng thẳng, nhìn toàn cảnh trong thôn, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó. Mọi người cũng đang chờ tín hiệu của hắn, khoảng chừng mười phút sau, Tra Nghiêm Vân mới quay lại nói với mọi người: "Thôn này có chút cổ quái, từ đây nhìn xuống thì giống như một cái chậu đất, nhưng lại chẳng thể nào thấy rõ được toàn cảnh. Mấy người nhìn xem, ngọn núi phía đối diện có lẽ chính là Kỳ Phong Sơn."
Dứt lời, hắn đưa tay chỉ phía trước, chỉ thấy xung quanh đã được ánh trăng chiếu rọi, chỉ có một chỗ tối thui. Tựa như nơi đó có một cái hố đen khiến tất cả ánh sáng chiếu vào đều bị nó nuốt gọn.
Hà Nghị Siêu lấy một chiếc đèn chiếu xa từ trong ba lô quân dụng ra chiếu về phía đó, nhưng cũng không thể nhìn rõ được chút gì, giống như đối diện là một cái vực sâu không đáy. Tra Nghiêm Vân suy tư chốc lát nói: "Tối nay chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi. Nghị Siêu, cậu cùng Trác Hùng phụ trách dựng lều vải, ba người sẽ thay phiên nhau gác đêm. Nơi này e rằng không đơn giản, đã qua bao nhiêu năm không có ai ở, không có chút hơi người, ngay cả tiếng kêu của thú rừng cũng chẳng có, quả thực quá an tĩnh, an tĩnh tới rợn người."
Dứt lời, hắn lại cùng lão Vương đi lượm chút củi khô, rồi nhóm lửa, bắc ấm đun nước. Một chút sau, mọi người ăn chút lương khô cho lại sức rồi thay phiên nhau đi ngủ. Trước khi đi, Trác Hùng có mang theo hai khẩu súng săn, loại súng này thường được thôn dân sử dụng để săn lợn rừng. Vỏ đạn bằng chì, bên trong được nhồi một lượng lớn thuốc súng, khi bắn có sức công phá rất lớn, vỏ chì khi gặp vật cản có thể vỡ ra thành nhiều mảnh. Loại súng này ở khoảng cách gần có uy lực kinh người, một con lợn rừng hai trăm cân cũng chỉ cần dính một viên đạn là có thể hạ gục.
Hai khẩu súng dĩ nhiên là để hai người đã từng đi lính sử dụng. Tra Nghiêm Vân phân phó một chút, đêm nay Tra Nghiêm Vân, Hà Nghị Siêu cùng Trác Hùng sẽ thay phiên nhau gác. Người đầu tiên là Trác Hùng, Tra Nghiêm Vân tiếp theo, Hà Nghị Siêu cuối cùng, mỗi người cứ cách nhau hai tiếng thì đổi gác. Tra Nghiêm Vân trước khi ngủ lại rải xung quanh lều một chút diêm tiêu và lưu huỳnh, nếu có thứ gì nguy hiểm thì chúng cũng sẽ tránh xa. Nhưng hắn vẫn không yên lòng, lại dùng bảy cành cây bày ra một cái Thất Tinh Bắc Đẩu trận nho nhỏ, đặt đại ấn làm trận nhãn, lúc này mới yên tâm đi ngủ.
Có thể là do cả ngày đi xa, nên sau khi vào lều không lâu sau, Tra Nghiêm Vân đã ngủ say. Nhưng trong giấc ngủ hắn đột nhiên nghe thấy tiếng một con lừa kêu lên, tiếng con lừa khiến hắn choàng tỉnh, lập tức xông ra ngoài. Bên ngoài ngoại trừ đống lửa đang cháy hừng hực, còn có Trác Hùng đang ôm cây súng lim dim. Tra Nghiêm Vân trấn đinh tâm thần, cố gắng kiểm tra xung quanh, nhưng cũng không phát hiện được điều gì bất thường. Hắn lại nhìn lướt qua hai con lừa, cả hai con lừa cũng không có gì khác lạ.
Tra Nghiêm Vân quay sang vỗ vỗ bả vai Trác Hùng, cậu ta ngượng ngùng sờ đầu nói mình có chút mệt mỏi nên mới ngủ thiếp đi. Tra Nghiêm Vân cũng không trách cậu ta, chỉ nói tới phiên mình gác đêm, bảo Trác Hùng vào lều ngủ.
Hắn cứ thế ngồi bên đống lửa, không gian xung quanh vẫn hết sức yên tĩnh, chẳng có thêm chút gì ngoài những luồng gió núi buổi sớm thổi qua. Hà Nghị Siêu tỉnh giấc phát hiện Tra Nghiêm Vân vẫn ngồi yên lặng, liền đi ra ngoài, không ngờ cảm thấy gió núi thổi qua lạnh cả người. Cậu ta liền dứt khoát quay lại trong lều, xách một chai rượu tới, hai người bày rượu ra đất mà uống, vừa tránh rét vừa nói chuyện.
Hai người cũng quen biết nhau sau việc của mẹ Hà Nghị Siêu – Vương phu nhân, cũng là một chuyện thương tâm. Hai người nói lại chuyện cũ, Tra Nghiêm Vân cũng không giải thích quá nhiều, khẽ vỗ vai an ủi, để cho Hà Nghị Siêu thêm chút kiên cường. Hà Nghị Siêu kể lại năm đó vốn có thể an phận thi vào một trường đại học, nhưng đám con trai thời đó luôn cho rằng đi lính mới đáng mặt nam nhi, vì vậy cậu ta nộp đơn đi làm lính, bỏ qua việc học. Hai vợ chồng giáo sư Hà cũng không quá ép buộc con cái, liền cho cậu ta đi.
Bởi vì tố chất thân thể tốt, nên được điều tới Tây Tạng. Thời tiết ở Tây Tạng cũng hết sức khắc nghiệt, qua mấy năm ở cao nguyên đầy băng tuyết đã tôi luyện cho Hà Nghị Siêu một thân thể cường tráng, cũng khiến cậu ta gặp được rất nhiều chuyện kỳ lạ. Sự thần bí của Tây Tạng tới ngày nay vẫn chẳng thể khám phá hết, trong câu chuyện, Hà Nghị Siêu sau đó kể lại một số chuyện lạ mà cậu ta ở Tây Tạng từng gặp cho Tra Nghiêm Vân.
Tra Nghiêm Vân dĩ nhiên cũng không hiểu biết nhiều với Tây Tạng, nhưng cũng rất hứng thú, nhiều lúc nghe Hà Nghị Siêu kể về Phật giáo cũng hết sức nhập thần. Hà Nghị Siêu sau khi giải ngũ, vốn có thể làm một nhân viên công vụ, nhưng bởi vì nhờ có quan hệ của giáo sư Hà nên được phân làm thành viên của một đội khảo cổ khác. Cũng may giáo sư Hà vốn là chuyên gia, mà Hà Nghị Siêu cũng là con nhà nòi, hiểu biết rất sâu về khảo cổ nên thường được phân công công tác đặc thù. Đúng lúc nghiên cứu này được đưa ra, cậu ta xin được phân về cùng tổ với cha mình và Tra Nghiêm Vân, xung phong đi cùng hắn.