Ánh nắng chan hòa, dưới tán cây Ngô Đồng trăm năm tuổi, Tinh Chiếu đang thoải mái nằm trên xích đu, trong tay cầm một quyển sách, bên cạnh là một bàn trà cụ nhỏ rất đặc biệt, trong bình trà nhỏ chính là loại trà hoa cúc hảo hạng. Tiểu Liễu đứng ở phía sau Tinh Chiếu, trong tay cầm một cây quạt rất đặc biệt, thật cẩn thận quạt mát cho Tinh Chiếu.
Đã hơn ba tháng sau hôn lễ, nhưng số lần Tinh Chiếu nhìn thấy Chiến Vân thì không quá năm lần. Mỗi lần Chiến Vân trở về đều mang về cho mình vài lễ vật nhỏ xinh. Lần đầu là một chiếc lược, lần hai là một tượng gỗ được điêu khắc rất tinh xảo, lần ba là một bộ trà cụ, lần tiếp là một cây quạt tinh xảo, lần tiếp nữa là một viên ngọc đá. Mỗi lần đều vội vàng về, nhưng cũng vội vàng rời đi. Nhìn bóng dáng rời đi của nàng, trong lòng lại dâng lên cảm giác mất mác. Nhìn nàng mỉm cười trở về, trong lòng không thể kìm chế được kích động, vui sướng. Những cảm giác phức tạp đầy mãnh liệt này khi mình kết giao với Trần Lượng cũng chưa từng có. Nếu như nói đây mới thật là thích thì mình và Trần Lượng khi đó rốt cuộc là gì?
"Tiểu Liễu, Thiếu tướng hiện đang ở đâu?" Tinh Chiếu buông quyển sách trên tay xuống, nghiêng đầu hỏi.
"Đương nhiên là ở quân doanh a. Thiếu tướng và lão gia đã mười ngày rồi chưa về!" Tiểu Liễu nói.
"Vậy sao?" Tinh Chiếu nhìn lá cây Ngô Đồng trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng lên tiếng. Đã mười ngày rồi chưa được nhìn thấy nàng!
"Tiểu Liễu, ngươi có biết tại sao mọi người lại hay gọi Chiến Vân là Thiếu tướng không?" Tinh Chiếu nhàm chán hỏi. Cũng đã ở được một thời gian, Tinh Chiếu phát hiện hạ nhân đều gọi Lôi Phàm là 'lão gia', nhưng chỉ gọi Chiến Vân là 'Thiếu tướng'. Dù gì từ nhỏ Chiến Vân cũng lớn lên ở trong nhà nên cũng có thể gọi là 'thiếu gia' mà phải không?
"Không biết nữa, sao công chúa không đi hỏi lão phu nhân a?" Tiểu Liễu suy nghĩ một chút nói. Từ khi hiểu biết đã theo mọi người gọi 'Thiếu tướng', tập mãi cũng thành thói quen, cho nên tới giờ Tiểu Liễu cũng chưa nghĩ tới vấn đề đó, tự nhiên cũng không có hỏi qua.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đêm khuya vắng người, chỉ có ánh trăng sáng tỏ treo cao trong màn đêm, cùng những vì sao nhu hòa làm nền cho ánh trăng. Thật cẩn thận đẩy cửa ra, cố gắng không tạo ra chút tiếng động nào, cẩn thận ngồi bên giường, tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp, dù rằng rất nhẹ, nhưng vẫn khiến người đang ngủ bừng tỉnh.
"Chiến Vân?" Tinh Chiếu mơ hồ gọi, có chút không tin mà dụi dụi mắt.
"Thực xin lỗi, đánh thức nàng rồi!" Lôi Chiến Vân xin lỗi cười nói, tay nhẹ nhàng vén tóc đến bên tai Tinh Chiếu.
"Không có, là ta tự thức giấc!" Tinh Chiếu lắc lắc đầu nói, bộ dạng rất đáng yêu khiến Chiến Vân không khỏi nở nụ cười.
"Cái này cho nàng!" Chiến Vân mỉm cười nói, mở tay ra có một khối ngọc bội vừa vặn treo trước mặt Tinh Chiếu. Là một con chim đang giang cánh bay lượn được điêu khắc bằng bạch ngọc. Tinh Chiếu thật cẩn thận nâng con chim nhỏ lên, Chiến Vân đưa ngón tay thả dây thừng ra.
"Thật đẹp!" Tinh Chiếu kìm lòng không đậu mà nói. Con chim này trông sống động, giống như đang bay lượn trong tay Tinh Chiếu, ánh mắt còn có thể thấy được nữa*, thật là một con chim đáng yêu.
[ý nói điêu khắc rất thật, đôi mắt còn sống động như có hồn]
"Nàng nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta đi trước!" Chiến Vân mỉm cười nói, đắp chăn cho Tinh Chiếu.
"Ngươi còn muốn đi nữa a?" Tinh Chiếu kinh ngạc hỏi, đã trễ như vậy rồi, nàng còn muốn đi tiếp?
"Quân doanh còn có việc chưa xử lý xong, ta phải nhanh quay lại đó. Nàng nghỉ ngơi cho khỏe!" Chiến Vân nói xong, đứng dậy rời đi.
"Chiến Vân!" Tinh Chiếu cuống quýt đứng dậy gọi Chiến Vân lại.
"Có chuyện gì sao?" Chiến Vân xoay nửa người lại hỏi.
"Không, không có gì—" Lời tới khóe miệng lại không thể nói ra.
"Ngươi cũng phải nghỉ ngơi đi, không cần làm việc mệt tới chết như vậy!" Tinh Chiếu nhỏ giọng nói, mặt nóng rang. Tinh Chiếu biết bây giờ mặt mình chắc chắn rất đỏ, thanh âm nhỏ như vậy cũng không biết là Chiến Vân có nghe được không nữa.
"Ta đã chuẩn bị cho nàng vài hộ vệ (vệ sĩ), ngày mai họ sẽ tới. Nếu nàng buồn chán có thể ra ngoài đi dạo một chút!" Chiến Vân mỉm cười nói, Tinh Chiếu kinh ngạc nhìn Chiến Vân. Nói xong, Chiến Vân nhanh chóng đi ra ngoài. Nhìn theo hướng Chiến Vân rời đi, ánh mắt Tinh Chiếu ươn ướt. Chiến Vân săn sóc, Chiến Vân ôn nhu, mỗi một hành động đều khiến nàng cảm động.
"Công chúa, đêm qua Thiếu tướng trở về a?" Đang chải đầu cho Tinh Chiếu, Tiểu Liễu đột nhiên hỏi.
"Làm sao ngươi biết?" Tinh Chiếu có chút kinh ngạc, đúng là đêm khuya hôm qua Chiến Vân có trở về, nhưng không lâu sau liền đi mất rồi.
"Bởi vì trong tay người lại có lễ vật mới nha!" Tiểu Liễu trêu ghẹo nói. Tinh Chiếu thuận theo ánh mắt của tiểu nha đầu nhìn lại, mới phát hiện ra khối ngọc bội đang bị mình gắt gao nắm trong lòng bàn tay, mặt không khỏi đỏ bừng.
"Tiểu nha đầu, thật là nhanh mắt!" Tinh Chiếu hắng giọng.
"Hi~ hi~ hi~" Tiểu Liễu bướng bỉnh cười.
"Tiểu Liễu, chuẩn bị nhanh đi, lát nữa đi cùng ta qua báo với nương một tiếng, hôm nay chúng ta sẽ hồi cung một chuyến!" Tinh Chiếu tâm tình thoải mái nói.
"Sao đột nhiên lại muốn hồi cung?" Tiểu Liễu khó hiểu hỏi.
"Ta nhớ mẫu hậu, muốn về gặp mẫu hậu!" Tinh Chiếu nói.
"Không phải là muốn cáo trạng (tố giác) Thiếu tướng đó chứ?" Tiểu Liễu thốt ra, lập tức bịt kín miệng, tự biết mình thất lễ.
"Cáo trạng cái gì?" Tinh Chiếu nhíu mày hỏi, chẳng lẽ Chiến Vân làm chuyện xấu gì đó ở bên ngoài mà mình không biết?
"Không—Không có gì—"
"Nói cho Hoàng Hậu biết—nói Thiếu tướng ít quan tâm, ở bên người—" Nhìn ánh mắt Tinh Chiếu, tự biết không thể nào bỏ qua, Tiểu Liễu chỉ có thể sợ sệt nói.
"Ai, sao ngươi suốt ngày cứ suy đoán bậy bạ vậy?! Chiến Vân đúng là phò mã của ta, nhưng quan trọng hơn là nàng là phó soái của Thiên Chiếu, tương lai là Đại Nguyên soái. Trước khi nói tới 'vi phu chi trách' thì 'vi thần chi trách' trọng yếu hơn*. Ta không đến nổi tới chuyện này cũng không hiểu!" Tinh Chiếu hít một hơi nói. Tiểu Liễu câm nín, không dám nói thêm từ nào.
[Làm tròn đạo làm quan quân quan trọng hơn làm tròn trách nhiệm người chồng]
Chuẩn bị xong xuôi, được Lôi mẫu cho phép. Tinh Chiếu liền được hộ vệ Chiến Vân an bài cho hộ tống (bảo vệ trên đường đi) tới hoàng cung.
"Chiếu nhi!" Thấy Tinh Chiếu, Hoàng Hậu kích động ôm lấy nàng.
"Mẫu hậu, Chiếu nhi nhớ người quá!" Tinh Chiếu có chút nghẹn ngào nói.
"Chiếu nhi không khóc!" Hoàng Hậu an ủi Tinh Chiếu, nhẹ nhàng vỗ về lưng Tinh Chiếu, đối đãi như với hài tử.
"Sao thời gian dài như vậy không tới gặp mẫu hậu, mẫu hậu còn tưởng, con quên ta mất rồi!"
"Sao vậy được!" Tinh Chiếu làm nũng nói.
"Ở Lôi phủ có quen không?" Hoàng Hậu ôn hòa hỏi.
"Ân! Công công, Bà bà đối với con rất tốt!" Tinh Chiếu nhu thuận đáp.
"Vậy còn Chiến Vân?" Đậy mới là vấn đề Hoàng Hậu quan tâm nhất. Tuy Hoàng Thượng đã nói với mình là không có chuyện gì, nhưng mình vẫn cứ lo. Không phải là lo Chiến Vân đối xử không tốt với Tinh Chiếu, mà là lo Tinh Chiếu không chịu tiếp nhận Chiến Vân.
"..."
"Chỗ các con không được tốt sao?" Thấy Tinh Chiếu cúi đầu không nói, Hoàng Hậu lo lắng hỏi.
"Chiến Vân cả ngày cùng Công công vội vàng làm quân vụ, căn bản là rất ít khi về nhà. Tới giờ cùng lắm con chỉ mới gặp được nàng năm lần mà thôi. Mỗi lần về nói cũng chưa được hai câu nàng đã phải đi mất rồi!" Tinh Chiếu nhíu mày nói.
"Chiếu nhi, Chiến Vân là một hài tử tốt, nàng sẽ không bạc đãi con, chỉ là hiện tại—chờ qua giai đoạn này sẽ tốt lên thôi!" Hoàng hậu an ủi.
"Con biết, con hiểu mà!" Tinh Chiếu ngẩng đầu lên, mỉm cười nói.
"Tuy nàng rất ít về, nhưng mỗi lần về đều cho con một lễ vật nho nhỏ. Nàng còn cho vài người bảo vệ con, để khi con nhàm chán cũng có thể ra ngoài đi dạo!" Tinh Chiếu vui cười nhìn Hoàng hậu nói.
"Thật vậy sao?!" Hoàng Hậu cũng vui cười lây theo nữ nhi mình. Thấy nữ nhi đã chịu tiếp nhận Chiến Vân, Hoàng Hậu đã có thể an tâm, không ngừng bội phục trượng phu mình đã tìm được một người đáng giá để phó thác chung thân cho nữ nhi.
Mẫu nữ hai người tiếp tục hàn huyên (tâm sự) tới khuya. Tuy Hoàng Hậu còn muốn giữ Tinh Chiếu ở lại chơi trong cung vài ngày, nhưng Tinh Chiếu lo lắng chỉ có mình Lôi mẫu ở nhà, nên nhẹ nhàng nói lời cự tuyệt, trước bữa cơm chiều đã trở về.
Chiến Vân cùng Công công ở quân doanh bận bịu tới hôn thiên địa ám (đất trời điên đảo quay cuồng), căn bản là không rảnh để bận tâm chuyện trong nhà. Vốn hai nữ nhân trên bàn ăn đã đủ lạnh lẽo, nếu mình còn không về, Bà bà nhất định sẽ rất tịch mịch (cô đơn, trống vắng)!