"Phụ hoàng, người đã nói, việc này sẽ để cho nữ nhi làm chủ mà." Nhị công chúa của vương triều Thiên Chiếu, nữ nhi được Hoàng Đế sủng ái nhất - Tinh Chiếu rơi lệ chất vấn phụ hoàng mình.
"Chiếu nhi, phụ hoàng cũng vì bất đắc dĩ thôi; hai nhà Trần, Lưu đồng thời cầu thân, con muốn phụ hoàng xử lý làm sao?" Hoàng Đế vẻ mặt khó xử nói.
"Phụ hoàng, người biết nữ nhi thích Trần Lượng mà." Tinh Chiếu nói, mắt thẳng tắp nhìn Hoàng Đế.
"Trẫm không thể chiều theo ý con!" Hoàng Đế dứt khoát trả lời.
"Tại sao?"
"Phụ hoàng không thể vì con mà phá hủy quan hệ cân bằng giữa hai nhà Trần, Lưu; mối quan hệ này liên hệ tới sự an nguy của vương triều Thiên Chiếu chúng ta!" Hoàng Đế nói.
"Nhưng tại sao lại là nàng, tại sao người lại muốn đem con gả cho một nữ nhân?" Tinh Chiếu cao giọng.
"Bởi vì chỉ có nàng mới có khả năng mang lại hạnh phúc cho con!" Hoàng Đế chân thật nói.
"Hạnh phúc? Không có tình cảm thì nói gì tới hạnh phúc!" Tinh Chiếu cười trào phúng.
"Chiếu nhi, có tình cảm chưa chắc có được hạnh phúc; nhưng chỉ cần chiếm được hạnh phúc, nhất định con có thể tìm thấy tình cảm trong đó!" Hoàng Đế ngữ trọng tâm trường (tình ý sâu xa) nói.
"Con không tin!" Tinh Chiếu rống xong khóc chạy ra ngoài, vừa nghĩ tới mình bị gả cho người mình không thương, sau này lại không thể cùng người mình thật lòng thích ở chung một chỗ, Tinh Chiếu cảm thấy rất đau lòng.
"Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?" Tinh Chiếu vừa đi, một phu nhân hòa nhã sang trọng từ sau bình phong bước ra, trên mặt lộ chút u sầu.
"Ai, đây là cách tốt nhất! Lôi thị đối với Thiên Chiếu trung thành và tận tâm, từ khi khai quốc đến nay đã mười đời, cả mười thế hệ hoàng đế đều yên tâm giao hết quyền binh tướng vào tay bọn họ, bất luận là trong triều đình, hay là ngoài chiến trường, bọn họ chưa bao giờ khiến mọi người thất vọng, ta tin tưởng lần này cũng không ngoại lệ!"
"Nhưng mà - " Vương Hậu vẫn cảm thấy không yên lòng nói.
"Chiến Vân là một hài tử ưu tú, thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam*, năm mười chín tuổi đã chiếm vị trí không thể thay thế trong quân đội; văn võ cả triều, dân chúng trong thiên hạ từ lâu đã nhận định tương lai là Đại Nguyên soái của Thiên Chiếu. Ở nhà, Chiến Vân cũng là một hiếu tử, cái này nàng cũng biết rõ mà. Cho nên, không ai thích hợp hơn Chiến Vân!" Hoàng Đế nói, tuy Vương Hậu vẫn cau mày, nhưng trong lòng lại thoáng an tâm đôi chút.
[*xanh nhạt được tạo ra từ xanh dương lại thắng xanh dương~~con tài giỏi hơn cha]
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng sớm mát mẻ không khí tản ra mùi hoa nhàn nhạt, trong một đình viện rộng lớn, một người cầm trong tay một vật thể đen tuyền như đêm tối! Kiếm, kiểu dáng nhẹ nhàng nhưng kiếm khí lại hùng hồn khí phách.
"Thiếu tướng, có người trong cung tới, mời ngài nhanh tới gặp, Hoàng Thượng triệu kiến!" Một thị nữ vội vã la to.
"Ta đã biết!" Chiến Vân thu kiếm đáp. Đợi thị nữ rời đi, Chiến Vân trở về phòng mình, thay triều phục, rồi đi tới hoàng cung.
Sau khi được gọi vào, Chiến Vân nhìn thấy Hoàng Thượng mặt mày ủ dột ngồi trên long ỷ, Chiến Vân có thể cảm nhận được một cảm giác vô lực sâu đậm quay quanh vị 'phụ thân' này.
"Thần tham kiến Hoàng Thượng!" Chiến Vân ôm quyền thở dài nói.
"Khanh xem này!" Hoàng Đế đau đầu nói, đem một phong thư đưa cho Chiến Vân. Chiến Vân xem xong, không khỏi nở nụ cười khổ.
"Không biết là công chúa đi vào thời gian nào?" Chiến Vân hỏi.
"Giờ mẹo (5-7h sáng)" Hoàng Thượng nói.
"Mới một canh giờ mà thôi, hẳn là chưa đi xa!" Chiến Vân cười cười nói.
"Chiến Vân, thực xin lỗi, Trẫm- " Hoàng Thượng hổ thẹn nói.
"Hoàng Thượng, chuyện này cứ giao cho thần lo liệu đi, thần nhất định sẽ đem công chúa bình an trở về!" Chiến Vân chủ động xin đi giết giặc nói.
"Vậy vất vả cho khanh, Chiến Vân!" Hoàng Đế đáp ứng, vui mừng cười cười.
Vừa về tới quân doanh, Chiến Vân lập tức bổ nhiệm vài viên Đại Tướng, mang theo một ít binh lính phân công nhau đi tìm công chúa; còn nàng có chuyện quan trọng, phiền phức hơn cần phải giải quyết.
Tới giờ ngọ (11-13h), Chiến Vân vẫn còn ở trong quân doanh, phát sầu với mật báo thuộc hạ mang về, lúc này một viên Đại Tướng được phái đi tìm công chúa đã trở về, đứng trước mặt Chiến Vân.
"Tìm được Công chúa?" Chiến Vân hỏi, đầu cũng không ngẩng lên nên không thấy được vẻ ngượng nghịu trên mặt tướng lĩnh.
"Mới ra thành không bao lâu chúng thần liền đuổi tới chỗ Trần đại nhân và Công chúa, nhưng mà-" Tướng lĩnh ngẩng đầu cẩn thận nhìn sắc mặt Lôi Chiến Vân.
"Nhưng nhị cái gì?" Chiến Vân vẫn không ngẩng đầu hỏi.
"Nhưng còn có một người đi theo bảo vệ họ, người này quá lợi hại, các huynh đệ đều bị thương, cho nên-" Tướng lĩnh càng nói thanh âm càng nhỏ.
"Vậy hiện tại bọn họ đang ở đâu?" Lôi Chiến Vân ngẩng đầu hỏi, khẽ cau mày ý bảo nàng muốn nổi nóng.
"Mấy huynh đệ đang cùng bọn họ giao đấu, giữ chân bọn họ!" Tướng lĩnh nuốt nước miếng thanh âm run run nói. Chiến Vân cau mày, tuy không có nhìn hắn, nhưng như vậy cũng đủ làm tướng lĩnh sợ hãi.
"Ầm!" Bỗng nhiên một tiếng thật lớn vang lên, tướng lĩnh sợ tới mức suýt nữa quỳ xuống.
"Ta tự đi, ngươi gọi thêm năm mươi danh sĩ theo ta!" Lôi Chiến Vân nổi giận nói, đem theo bảo kiếm bên cạnh bàn, nhanh như gió rời khỏi quân doanh.