Vòi nước trong bồn mở ra, một dòng nước ấm áp ào ào chảy xuống, khiến Phó Dũ không nghe thấy câu hỏi của Thẩm Kha mà chỉ thấy cậu cúi thấp đầu, còn tưởng rằng cậu vì chuyện vừa rồi mà ngượng ngùng, cho nên hắn cũng không nói nữa, lập tức đi ra khỏi phòng tắm.
Thẩm Kha không biết bản thân có thể làm cái gì, từ trước đến nay cậu chỉ biết cố gắng học tập, làm công trả nợ, bận rộn làm việc, nhưng hiện tại tất cả những chuyện này đều biến hóa chóng mặt. Cậu mất đi quyền kiểm soát cuộc sống của chính mình, chỉ có thể ngây ngốc ở nơi này, không biết bản thân nên làm cái gì.
Nhưng đây là do cậu tự nguyện, Phó Dũ không hề ép buộc cậu.
Người cầu xin Phó Dũ giúp đỡ là cậu.
Cho nên, bây giờ cậu nên làm gì đây?
Thẩm Kha đứng dậy khỏi bồn tắm, cậu phát hiện bộ đồ buổi chiều hôm qua mình mặc đã biến mất, vì thế chỉ đành bọc lấy áo ngủ, dép lê theo cỡ của Phó Dũ nên hơi lớn so với cậu, lúc đi đường có chút khó khăn, mỗi lần va chạm sàn nhà vang lên những tiếng: “Loạt soạt” vang vọng trong căn biệt thự trống trãi.
Sau khi gấp ga giường gọn gàng, cầm ly nước và bát cháo rỗng ban nãy đi xuống lầu, cậu phát hiện lầu dưới một người cũng không có, đi vào phòng bếp thì nhìn thấy nồi cơm điện nấu cháo vẫn còn hơi ấm. Sau khi rửa sạch mọi thứ trên bàn, Thẩm Kha mở hai cánh cửa chiếc tủ lạnh to lớn ra, bên trong sắp xếp đầy đủ các loại nguyên liệu nấu ăn, nào là rau củ, hoa quả, các loại thịt, các loại trứng tràn ngập trong mắt cậu.
Thẩm Kha không phải là người mười ngón tay không dính nước xuân, nhưng chẳng qua cũng chỉ dừng lại ở luộc mì và làm cơm đủ no bụng mà thôi. Con người của Phó tiên sinh như vậy chắc có lẽ sẽ không thích ăn những thứ như này đâu. Cậu lấy điện thoại ra tìm vài video dạy làm đồ ăn, thoạt nhìn trông rất nghiêm túc.
Bởi vì vậy, sau khi Phó Dũ họp xong trở về nhà đã lập tức nhìn thấy bóng dáng Thẩm Kha đeo tập dề màu xanh bận rộn bên trong phòng bếp. Hắn có chút ngạc nhiên, cởi áo khoác vest bên ngoài treo lên giá áo, sau đó đi vào phòng bếp.
Âm thanh của máy hút mùi có chút vang, Thẩm Kha hoàn toàn không chú ý đến tiếng động phía sau, mãi đến khi có một vòng tay mạnh mẽ ôm chặt người cậu, cậu mới giật nẩy mình lên, theo đó là một cơ thể ấm áp của người kia dựa vào cậu, hơi thở lạnh lùng thanh khiết vây ngập trong khoang mũi, lúc này Thẩm Kha phản ứng lại, gọi một tiếng: “Phó tiên sinh.”
Phó Dũ thấy cậu tắt bếp, đem bông cải xào trong chảo để vào cái dĩa bên cạnh xong mới xoay người cậu lại, tắt máy hút mùi rồi hắn lại in lên trán cậu một nụ hôn, nói: “Ngoan vậy.”
Thẩm Kha đã cố gắng học cách thích ứng những hành động thân mật với đàn ông, cậu không đẩy hắn ra nhưng cũng không biết bản thân nên làm cái gì.
Đương nhiên Phó Dũ có thể nhìn ra được tâm tư của cậu nhóc ngoan ngoãn hiểu lý lẽ này, liền dịu dàng hỏi cậu: “Đầu con đau không? Có bị chóng mặt không?”
“Vẫn ổn,” Thẩm Kha cúi thấp đầu nói, “Không chạm vào thì sẽ không đau, cũng không có choáng.”
“Còn muốn làm thêm những món khác không?” Phó Dũ hỏi.
“Đã làm bốn món rồi, chắc là đủ rồi nhỉ?” Thẩm Kha không chắc lắm, hỏi: “Phó tiên sinh đói bụng rồi sao?”
“Đủ rồi,” Phó Dũ duỗi tay cởi nút thắt trên tạp dề ra cho cậu. cười nói: “Mắng người cả sáng rồi, bây giờ có chút đói.”
“Vậy ngài đi rửa tay đi, lập tức có ăn ngay,” Thẩm Kha đặt tạp dề qua một bên, xoay người đi lấy bát đũa.
Trước khi để Phó Dũ gắp đũa đầu tiên, Thẩm Kha xoắn quýt gần nữa ngày vẫn nhịn không được mở miệng nói: “Phó tiên sinh, em, đây là lần đầu tiên em nấu, có thể sẽ không ngon.”
Phó Dũ gắp một đũa đặt vào bát, nói: “Không ngon cũng không sao, miễn là không đến nỗi độc chết người thì tôi đều có thể ăn.”
Thật ra Thẩm Kha cảm thấy những món mình làm cũng chỉ thường thường, cũng không đến nỗi không ngon, nhưng cái này cũng chỉ đối với người thường như cậu mà thôi, cậu cũng không thể tưởng tượng được phản ứng của Phó Dũ, cho nên khi Phó Dũ nuốt xuống ngụm đầu tiên cậu vẫn lo lắng hỏi, “Như, như thế nào?”
“Cũng không tệ,” Phó Dũ nói, sau đó lại gắp thêm một chút món khác ăn. hắn thấy cậu không chịu ăn, hai mắt đen láy cứ đảo qua đảo lại theo động tác đũa của hắn, giống hệt như con mèo nhỏ nhìn chằm chằm món đồ chơi của nó. Vì thế hắn gắp cho cậu vài đũa thức ăn, “Đừng nhìn nữa, mau ăn đi.”
Nhìn thấy bốn món ăn trên bàn đã vơi gần hết, Thẩm Kha mới yên tâm dọn dẹp bàn ăn, đem chén dĩa bỏ vào bên trong máy rửa chén, chuẩn bị ấn khởi động theo tờ giấy hướng dẫn sử dụng thì bỗng nhiên cậu nghe thấy Phó Dũ ở bên ngoài phòng khách gọi vài cuộc điện thoại, không mấy chốc, cửa nhà vang lên tiếng gõ cửa, rất nhanh sau đó lại vang lên tiếng đóng cửa.
Thẩm Kha nghe thấy Phó Dũ ở trong phòng khách gọi cậu, nên cậu bước nhanh ra ngoài. Trên bàn trà chất chồng mấy hộp giấy, là những chiếc máy tính xách tay, máy tính bảng và điện thoại di động hàng cao cấp mới nhất. Cậu thấy Phó Dũ ngồi trên sô pha vẫy vẫy tay với mình, vừa mới đi đến trước sô pha thì đã bị người nọ kéo cậu ngồi lên đùi hắn.
“Phó tiên sinh, những thứ này…”
“Tất cả đều cho em.”
Thẩm Kha chưa kịp nói xong đã bị Phó Dũ cắt ngang.
“Nhưng mà em không….”
“Suỵt,” ngón tay Phó Dũ đè lên phiến môi màu hồng nhạt của cậu, con ngươi màu lam nhìn chằm chằm cậu, “Nghe tôi nói đã, Tôi đã xem qua thành tích học đại học của em rồi, điểm số các khóa học cũng không tệ. Tôi sẽ không ở đây lâu đâu, em phải theo tôi trở về Anh Quốc, tôi dự định sẽ cho em học nghiên cứu sinh. Những thứ này đều là những thứ cần thiết.”
Biểu cảm của Thẩm Kha hoàn toàn có thể được xem là khiếp sợ, cậu không tin nổi nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt: “Đi Anh Quốc? Học nghiên cứu sinh?”
“Không muốn học sao? Tuổi của em bây giờ vẫn còn nhỏ.” Phó Dũ dừng một chút lại nói, “Nhưng mà em không muốn học tiếp cũng đúng, có muốn trực tiếp đi làm không?”
“Muốn, muốn!” Thẩm Kha kích động gật đầu, “Em muốn học nghiên cứu sinh!” Cậu đã từng báo danh học nghiên cứu sinh nhưng cũng bởi vì thật sự không có tiền nên đành từ bỏ. Bây giờ đây chuyện tốt khắp thiên hạ đều giống như rơi xuống đầu cậu, cảm giác hệt như giấc mơ lại ập đến. Cậu nhịn không được xác nhận lại lần nữa: “Phó tiên sinh, ngài nói thật sao? Ngài có nói đùa không thế?”
Một bàn tay Phó Dũ ôm lấy cả thắt lưng cậu, mỉm cười nhìn cậu: “Chuyện này có gì hay mà phải nói đùa. Em là người của tôi, đương nhiên phải theo tôi về lại Anh Quốc?”
Cuối cùng Thẩm Kha cũng đánh bạo chủ động hỏi hắn: “Vậy nên ngài là người Anh sao? Là, là con lai?”
“Đúng vậy.” Phó Dũ gật đầu, tiếp tục nói: “Ngày mai thư ký Đường sẽ dẫn em đi làm thủ tục hộ chiếu và visa. Sau này đến London, tôi sẽ để người có chuyên môn dẫn em đi làm thủ tục nhập học.”
Gương mặt Thẩm Kha lộ ra vẻ vô cùng vui mừng, không đợi cậu mở miệng, Phó Dũ lại nói tiếp: “Nhưng để em học nghiên cứu sinh cũng phải có điều kiện?”
Trên mặt cậu nhóc nọ lộ ra một chút không tự nhiên, chần chờ hỏi: “Điều kiện là gì?”
“Em không được ở kí túc xá trong trường, phải về sống cùng với tôi.” Phó Dũ nói
“Ò, ò, được chứ.” Thẩm Kha gật gật đầu, trên mặt không có chút vẻ nào là thất vọng hay miễn cưỡng.
Phó Dũ nhìn ra được, cậu nhóc này bắt đầu hiểu chuyện và chấp nhận tình cảnh của mình, vì thế trực tiếp hỏi: “Phía dưới còn đau không?”
“Còn một chút,” Thẩm Kha có chút không tự nhiên, cố gắng kìm chế nói: “Sao, làm sao vậy?”
“Chiều nay tôi định đưa em đi mua một ít quần áo, trước tiên cứ mặc đỡ một hai tháng đi. Đợi đến khi quay về London sẽ cho người may riêng cho em.” Phó Dũ nói xong liền khom người luồng tay qua đầu gối cậu, một tay ôm lấy lưng cậu, bế cậu đi lên phòng ngủ lầu hai, “Bây giờ trước tiên là bôi thuốc cho em đã, ngủ trưa một lát đi.”
Trong lòng ngực truyền đến một tiếng “dạ” nho nhỏ, gần như không thể nghe thấy.
Tâm tình Phó Dũ rất tốt, bàn tay hắn chạm vào đùi trong của cậu, cảm nhận được bên trong trơn nhẵn, hắn thấp giọng ngâm nga một câu: “Em không mặc quần lót hửm?”
“Không, không tìm thấy,” Thẩm Kha xấu hổ, “Ở đây đều là cỡ của anh.”
Phó Dũ đặt cậu lên giường, kéo mở rộng rèm cửa rồi lột áo ngủ cậu ra. Thẩm Kha đè lưng quần lại, có chút khẩn trương hô lên: “Phó tiên sinh, chưa có kéo màn.”
“Không sao, đó là kính hai chiều, bên ngoài không nhìn thấy được, rất an toàn.” Phó Dũ ở trên cơ thể cậu, cúi người hôn lên chóp mũi cậu, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhìn cậu: “Tôi rất thích cởi đồ của em.”
“Tại sao?” Cổ tay Thẩm Kha bị đè lại hai bên, cũng không dám tránh ra, cậu theo bản năng truy hỏi hắn.
“Bởi vì cơ thể em rất đẹp, cởi quần áo của em hệt như một nghi thức bóc quà, món quà xinh đẹp nhất,: Phó Dũ lại cúi xuống hôn lên trán cậu, “Tôi rất thích nhìn dáng vẻ không mặc quần áo của em.”
Thẩm Kha vì lời nói khiêu khích của hắn mà khuôn mặt đến cần cổ đều không tự chủ được đỏ bừng lên, bên trong căn phòng sáng đến mức cậu không dám mở mắt ra.
Phó Dũ cũng không nôn nóng gì, hắn cởi bỏ thắt lưng buộc chặt quanh eo cậu đai lưng mở ra, hai bên vạt áo quần tách sang hai bên, đập vào mắt hắn là cơ thể trơn mịn trắng nõn mê người. Hắn cúi người xuống hôn lên xương quai xanh nổi lên của cậu, bàn tay ôm lấy cả thắt lưng Thẩm Kha, ôm cậu nửa ngồi dậy, cởi bỏ ống tay áo để cậu hoàn toàn trần trụi trước mắt hắn. Da thịt dưới lòng bàn tay rất nhanh đã nóng lên, Phó Dũ vuốt ve theo đường sống lưng cậu xuống dưới cánh mông, nháy mắt hắn đã cảm nhận được người dưới thân đang dần căng cứng lại, hắn cũng không định trêu cậu, hơn nữa lại vô cùng nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, nói: “Lật người qua, quỳ xuống tôi xem thử.”
Thẩm Kha biết hắn đang nói đến tư thế nào, cậu nhịn thẹn làm theo ý hắn, dang rộng hai chân quỳ sấp lên giường, đem nơi bí ẩn phía sau của mình đối diện với hắn.
Phó Dũ lấy ít thuốc mỡ ra, nhìn chỗ sưng đã biến mất nhưng vẫn còn chút hồng, ngón trỏ dính thuốc chạm vào, cơ thể Thẩm Kha liền trở nên run rẩy, miệng huyệt rất nhanh đã co rụt lại vài lần.
Thoa thuốc xong, Phó Dũ hôn lên cái mông mềm mại của cậu, khiến cho cả người Thẩm Kha run bần bần hai lần, hắn duỗi tay nhéo nhéo phần thịt trước mắt, cười nói: “Nằm vào trong chăn đi, đừng để bị cảm lạnh. Tôi đi rửa tay.” Còn chưa nói hết đã nhìn thấy Thẩm Kha nhanh chóng chui tọt vào tấm chăn sợi dệt màu xanh, chỉ hé ra ngoài một gương mặt đỏ bừng.
Phó Dũ rửa mặt rồi thay quần áo trong phòng tắm một lần mới xốc chăn lên nằm vào trong, nói với Thẩm Kha: “Lại đây nằm,” hắn vừa nói hắn vừa vươn tay ra.
Thẩm Kha chậm rãi dịch người về phía hắn, bị hắn mạnh mẽ ôm lại, giam cầm cậu ở trong ngực. “Ngủ đi,” giọng nói người nọ vang lên, Thẩm Kha nhanh chóng nhắm tịt hai mắt lại.