*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong ngôi biệt thự này, Đan Hải Minh cũng có phòng riêng cho mình, bên trong tủ âm tường cũng có quần áo, đều là đồ chỉ mặc qua một lần rồi giặc sạch, sạch sẽ thơm tho xếp lại cẩn thận, cứ như ở trong khách sạn vậy.
Tiêu Ninh chỉ dội một nước rồi đi ra, Đan Hải Minh vừa vặn cũng đã dùng phòng tắm cho khách tắm xong, thay hắn cầm quần áo của chính mình, “Tìm nơi nào ăn cơm đi.”
“Bọn họ đâu?” Tiêu Ninh thay y phục, “Như vậy cũng được sao?”
Đan Hải Minh đáp, “Đói bụng không chờ được bọn họ.”
“Tôi không phải có ý đó… Ý tôi là…” Tiêu Ninh cẩn thận gấp kỹ khăn tắm, đặt lại một bên, “Anh của cậu và cậu… Cậu cứ như vậy cùng anh ta động thủ?”
“Vì bạn trai của mình đánh hắn mà thôi.” Đan Hải Minh ngay cả lông mày đều không thèm nhíu, thờ ơ nói, “Hơn nữa còn cùng Tử Hân ồn ào bất hòa không vui, cảnh tượng này vừa vặn.”
Được rồi… Nguyên lai còn có thể giải thích như vậy, Tiêu Ninh cảm thấy mình không thể nào hiểu nỗi ý nghĩ của gia đình này, nói chung thật giống như bọn họ làm cái gì đều là vì? “Vậy Diệp Tử Hân…”
Đan Hải Minh ngồi ở trên giường, hướng hắn ngoắc ngoắc tay, Tiêu Ninh liền ngậm miệng, ngồi ở bên cạnh hắn.
“Chuyện của cô ấy và anh tôi, chúng ta không quản được.” Đan Hải Minh dường như có chút thổn thức, lập tức sờ sờ mặt hắn, không hài lòng hỏi, “Vì sao không tức giận?”
“Tức giận?” Tiêu Ninh cảm thấy buồn cười, “Tức cái gì mới được?”
Người này đạp cũng đã đạp, mắng cũng đã mắng, hắn cho dù muốn tức giận cũng không có cơ hội.
Đan Hải Minh thấy hắn thật sự nghiêm túc, không chút nào không cam lòng hay miễn cưỡng, mới lắc đầu nói, “Chỉ lơ đãng một chút liền gặp chuyện, anh mới chín tuổi sao?”
“Nói cái gì đó.” Tiêu Ninh nghe lời cậu nói như vậy không ngừng cười to, chuyện này cũng quá khoa trương đi, hắn nơi nào có thể khiến người ta không yên lòng chứ? “Có ai tự dưng lại đi đề phòng chuyện đó đâu.”
Đan Hải Minh không tỏ rõ ý kiến, kéo tay của hắn đứng lên, “Ăn cái gì?”
“Cẩm Các đi.” Tiêu Ninh rất thích đến Cẩm Các ăn cơm, ngoại trừ nơi đó hàng đẹp giá rẻ rất phù hợp nếp sống ở ngoài của hắn, cùng Đan Hải Minh ở nơi đó dùng cơm lúc nào cũng làm cho hắn cảm thấy vô cùng thoải mái sung sướng, “Có muốn gọi cô đến hay không? Cô và chú đã ăn cơm ở nhà chưa?”
Người trẻ tuổi tụ hội, các trưởng bối chắc không đến tham gia trò vui.
“Tôi hỏi một chút.” Đan Hải Minh lấy ra điện thoại di động gọi cho Ngô Di, cuối cùng biểu tình vi diệu tắt máy, “Mẹ có chút việc.”
“Như vậy a, vậy lần sau đi.” Tiêu Ninh vốn không suy nghĩ nhiều, thế nhưng Đan Hải Minh vẫn nói ra, “Trần Dĩnh hẹn nàng đi thẩm mỹ viện, lát nữa muốn cùng nhau ăn cơm.”
Tiêu Ninh nhất thời không biết nói gì cho phải, nửa ngày mới bất đắc dĩ cười cười, “Được rồi, vậy chúng ta trực tiếp đi luôn?”
Thấy hắn không tiếp tục thảo luận về đề tài này, Đan Hải Minh cũng tự nhiên xem chuyện của Trần Dĩnh như râu ria, thả lại điện thoại di động liền nắm tay của hắn ra cửa.
*
Sau sự kiện bể bơi lần trước, số lần Tiêu Ninh cùng Diệp Tử Hân giáp mặt thẳng tắp giảm xuống, không phải hắn muốn cùng cô gái này tính toán, mà hơn nữa là có thể bên phía Diệp Tử Hân cùng Đan Hải Hồng phát sinh biến hóa, dù sao thời gian Diệp Tử Hân xuất hiện ở Đan gia ít đi đáng kể.
Bất quá nghe Đan Hải Minh nói hôn kỳ là được định rồi, là ngày quốc khánh, ngay cả địa điểm cho tuần trăng mật cũng đã chọn xong, sẽ đi Hy Lạp. Hai người kia nhìn qua cũng rất thuận lợi.
Hơn nữa hai nhà Đan – Diệp lại là gia nghiệp lớn, báo chí rầm rộ, giới kinh doanh huyên náo, còn liên tục nhận được những hợp đồng hợp tác phát triển ở nhiều lĩnh vực khác nhau, hai người có thể nói là bận tối mày tối mặt.
Áp lực quá lớn.
Ngô Di vẫn duy trì dáng vẻ kia, xem như chuyện gì cũng không biết, ai ai cũng tỏ vẻ người một nhà thân thiết gần gũi. Nếu nói tới bản lĩnh, Tiêu Ninh thật sự vô cùng bội phục.
Hơn nữa Ngô Di đương nhiên biết quan hệ giữa Trần Dĩnh và hắn, nhưng ngay trước mặt mọi người chưa bao giờ có bất kỳ hành động ám chỉ công khai nào, vừa săn sóc vừa biết chuyện gì nên làm chuyện gì nên tránh, không hổ danh Đan phu nhân.
Đại sự nhà Đan gia Tiêu Ninh bận tâm không được, đây là phạm vi của người ngoài, mà cho dù hắn muốn lo thì bên nhà Lô gia vẫn còn chuyện. Thời điểm Tiêu Ninh gọi điện thoại cho Trần Thục Vân rõ ràng cảm nhận được đối phương lúng túng không biết nói gì, mà Trần Thục Vân cũng không còn hỏi thăm hắn về sinh hoạt của Lô Nham, Tiêu Ninh hiểu được, con trai họ lui tới với người đồng tính luyến ái là chuyện khiến gia đình truyền thống như Lô gia vô cùng lo lắng.
Tiêu Ninh không sợ tự mình bôi xấu mình, nhưng chỉ sợ làm Trần Thục Vân cảm thấy lúng túng, cho nên cú điện thoại này tạm thời không thực hiện nữa, ngược lại đành phải gọi cho Lô Nham, nhắc nhở y hỏi Lô An Quốc một chút về thuốc Đông y đã dùng hết chưa, món tráng miệng lần trước mang về hai vị trưởng bối có thích ăn không, nếu có thì sẽ mua thêm gửi về.
“Biết rồi biết rồi.” Lô Nham gần đây giọng điệu luôn buồn bã ỉu xìu, cũng là một bộ thái độ tôi đây không có hứng thú trò chuyện với cậu, “Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy trước.”
Tình cảm nhiều năm như vậy đột nhiên cứ như vậy nhạt dần đi, Tiêu Ninh không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ và khó chịu.
Nhưng chuyện này nếu như thật sự muốn chọn một trong hai, thì tình hình bây giờ tuyệt đối không thể tránh khỏi, hắn nếu không thể theo ý Lô Nham chia tay với Đan Hải Minh, càng không thể đi gieo vạ hẹn hò với cô gái khác, vậy thì không có cách nào yêu cầu Lô Nham thay hắn nói dối được.
Như vậy cũng tốt? Giải quyết dứt khoát tất cả mọi chuyện trong khoảng thời gian này, nói không chừng qua mấy năm nữa, bọn họ cũng không sẽ phản ứng lớn như thế nữa.
Tiêu Ninh chỉ có thể tự an ủi chính mình.
Tiện tay đem điện thoại đặt lên bàn, hắn đứng dậy đi đổi cát cho mèo, Tiểu Hắc lập tức nhảy đến nơi hắn vừa ngồi qua, chờ đến khi Tiêu Ninh đi ra liền thấy nó đã thoải mái cuộn thành một đoàn.
Nó không thích ngủ trong ổ mèo cao cấp kia, mà chỉ thích quấn sát bên Tiêu Ninh. Tiêu Ninh cũng không hạn chế nó, thấy nó yên yên ổn ổn nằm, tự giác ngồi bên cạnh nó.
Cửa phòng mở, Tiêu Ninh theo thói quen nhìn ra, “Trở về… Đây là cái gì?!”
Một cái bóng hình màu ào ào chạy vào, Tiêu Ninh sợ đến mức nhảy cẩng lên, một người một mèo phản ứng chưa từng đồng tâm nhất trí đến vậy, Tiểu Hắc đằng trước vừa như bị uy hiếp vừa như hoảng sợ, thảm thiết rống meo một tiếng, lấy tốc độ sét đánh cụp tai chạy thục mạng trở về giá bò cho mèo, leo lên tầng cao nhất.
Tiêu Ninh cũng muốn tìm một chỗ để nhảy lên, con chó này là từ đâu chạy tới a??!!
Thân là loài động vật vì chủ, kim mao (*) vô cùng nhiệt tình, ngoắt ngoắt cái đuôi muốn chạy tới thân cận hắn, tất cả mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, Tiêu Ninh sa sầm mặt mũi, mang dép chật vật lui về phía sau, kim mao cho là hắn đang cùng mình chơi đùa, lè lưỡi ha ha thở dốc đuổi theo quấy rầy hắn. Tiêu Ninh liền cùng con chó lớn này tới tới lui lui vòng quanh ghế sô pha, hắn quay đầu lại nhìn Đan Hải Minh đang tỏ vẻ thưởng thức trò vui, lần đầu tiên tức giận gọi đầy tủ họ tên của cậu, “Đan Hải Minh!”
Đan Hải Minh huýt sáo, “Đường Đường, lại đây.”
Đuôi Đường Đường nhanh chóng lay động, quay đầu mừng rỡ chạy nhào về phía Đan Hải Minh, đứng bên chân cậu cọ tới cọ lui, ngửa đầu hết muốn xoa xoa cổ, lại muốn vuốt lông.
Tiêu Ninh bị kinh hãi không nhỏ, đứng phía sau lưng ghế sô pha sau sợ hãi không thôi hỏi, “Tại sao bỗng dưng có con chó? Cậu rốt cuộc đem về từ nơi nào?”
“À, là từ một người bạn của Vương Hoa.” Đan Hải Minh bất dĩ vi nhiên trả lời, “Vợ hắn không thích chó, sau khi kết hôn không nuôi được nữa, muốn cho Vương Hoa.”
“Vậy tại sao nó lại xuất hiện ở đây?” Tiêu Ninh hoàn toàn sụp đổ hỏi, “Vương ca đâu?”
“Vương Hoa nuôi nó được mấy ngày, thế nhưng Nhã Đình hình như dị ứng với lông chó.” Đan Hải Minh nhún nhún vai, ngồi chồm hỗm xuống nhu nhu cổ Đường Đường, hình ảnh kia thoạt nhìn cực kỳ hài hòa. Tiêu Ninh cùng Tiểu Hắc đều nâng cao cảnh giác nhìn bọn cậu chằm chằm, “Đây là ý gì, mang về nuôi mấy ngày?”
“Đường Đường rất ngoan.” Đan Hải Minh đứng thẳng dậy, “Anh không cần sợ như vậy mà.”
Thấy cậu dẫn chó đi về phía sô pha, Tiêu Ninh lui về sau một bước, nghiêm túc nói, “Đừng tới đây.”
Đan Hải Minh đương nhiên sẽ không để ý đến hắn, dứt khoát vòng qua ghế sô pha tóm người, Đường Đường có lẽ nhận ra được thái độ của người này với chính mình, chỉ đứng ở xa xa không tiến tới gần.
Tiêu Ninh bị cậu tóm lấy hai tay, cố gắng bình tĩnh nói chuyện, “Nuôi ở bên nhà cậu.”
“Những lúc tôi có việc, anh hãy đến chăm sóc nó một chút, cho dù là việc nuôi nấng, không chỉ cứ cho ăn thôi là xong, nếu không chó sẽ nhanh chóng bị bệnh trầm cảm, không bằng ngay từ đầu mang nó đến trạm động vật cho rồi.” Đan Hải Minh tiếp tục lôi kéo cánh tay của hắn, quay đầu lại kêu, “Đường Đường.”
Đường Đường vẫn còn ngây ngô không biết vận mệnh bi thảm của mình sắp tới, đuôi dựng đứng, vui vẻ chạy lại. Trong nháy mắt kia, Tiêu Ninh thật sự cảm thấy tóc gáy dựng thẳng, luôn cảm thấy vòm miệng đang há hốc của con chó sau mấy giây sau nữa sẽ lập tức gặm trên người mình.
Đan Hải Minh lôi tay của hắn, “Ngồi xuống.”
Tiêu Ninh vừa khẩn trương vừa nghi ngờ nhìn cậu, dùng đôi mắt hỏi, ngồi nơi nào?
Nhìn dáng vẻ kia của hắn, Đan Hải Minh không kiềm chế nổi, cười thành tiếng, “Không phải anh.”
Ở bên cạnh, Đường Đường đã sớm nghe lời đặt mông ngồi xổm ở trước mặt bọn họ, ngay cả Tiêu Ninh đều cảm thấy con chó này thật sự được dạy bảo hay lắm. Nhưng mà Đan Hải Minh được voi đòi tiên lôi kéo tay của hắn, đưa đến trước mặt Đường Đường, chút hiếu kỳ cùng than thở của Tiêu Ninh lập tức bị ép xuống, “Chờ một chút! Buông tay!”
Đáng tiếc hắn ngoài mạnh trong yếu, đối Đan Hải Minh mà nói không có chút ý nghĩa nào, tay của hắn bị nắm, eo cũng bị ôm chầm lấy, muốn trốn cũng không có cách nào trốn được, muốn lui cũng không cách nào lui, khí lực không thể nào sánh nổi Đan Hải Minh, chỉ có thể trơ mắt nhìn tay mình bị đưa tới trước mặt kim mao.
Đường Đường vốn dĩ đang ngoẹo cổ xem hai nhân loại ôm nhau, nhìn thấy một cánh tay hiện ra trước mặt mình, lập tức cao hứng duỗi ra móng vuốt đặt lên trên, đuôi cũng điên cuồng lay động như muốn gãy đến nơi.
“Nhìn xem, không có chuyện gì.” So với sức mạnh trên tay hoàn toàn khác nhau, âm thanh Đan Hải Minh nhẹ nhàng thanh bạch, âm cuối người trẻ tuổi đè xuống thật thấp, dường như quấn thêm vài tia ôn nhu hống người, ý tứ hàm xúc. Lực chú ý của Tiêu Ninh từ đầu đến cuối đều bị cậu hấp dẫn, thiếu chút nữa quên mất trong tay còn nắm móng vuốt một con chó, nắm cũng không tốt, thả cũng không xong, nét mặt đều ửng đỏ cả lên, “Tôi biết rồi…”
Hắn cúi đầu nhìn về phía con chó kim mao dịu ngoan mặc cho chính mình nắm lấy móng vuốt, không khỏi nghĩ, nếu Đan Hải Minh đã mang về, chắc cũng muốn nuôi đi…
Tiêu Ninh buông lỏng tay ra, thở dài thỏa hiệp, “Nuôi ở bên nhà cậu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Đường: ( mỉm cười) nhĩ hảo
Tiểu hắc: ( tạc mao) cút!
Đan Hải Minh: Đến, sờ một chút.
Tiêu Ninh: ( sụp đổ) ca khúc khải hoàn!
(*) Kim mao là giống chó Golden Retriever. Cảm ơn bạn nuitsuki đã giúp mình phát hiện Đường Đường là giống chó này:”>