*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đừng nói trước.” Tiêu Ninh nhẹ nhàng chấm dứt chủ đề này, “Nói mới nhớ, Lô Nham, đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến hành động yêu đương của cậu.”
“Hừ.” Lô Nham thu tay về, “Đây không phải bởi vì cậu cứ trốn tránh sao.”
Trốn?
Tiêu Ninh không ngờ Lô Nham sẽ dùng loại từ này, lại nghe y nói, “Ban đầu tôi còn tưởng rằng cậu cảm thấy đồng tính luyến ái là ghê tởm.”
Tiêu Ninh nuốt nuốt nước miếng, “Không có… tôi chỉ không muốn làm kỳ đà cản mũi.”
“Là sợ phiền phức sao.” Lô Nham không biết nghĩ gì, nở nụ cười, “Dù sao phiền phức của tôi, cậu không trốn được đâu, cậu cứ chịu đựng đi.”
“Đúng vậy, đời trước chắc chắn tôi thiếu nợ cậu.” Tiêu Ninh trêu ghẹo nói, “Thế nhưng cậu cũng nên nhìn lại tốc độ đổi tình nhân của cậu đi, tôi sợ lại gọi nhầm tên khiến cậu thêm phiền phức không phải sao? Nói đi, lần này dự định bao lâu, tôi chuẩn bị tâm lý.”
Lô Nham không hề trả lời, hai tay nắm chặt vô-lăng, ngẩng đầu nhìn nóc xe.
Tiêu Ninh cảm thấy có chút không đúng, “Lô Nham?”
“A?” Lô Nham lấy lại tinh thần, mi tâm nhíu lại, dường như đang suy nghĩ chuyện gì, “Tiểu Ninh, tôi trước tiên nói với cậu chuyện này, tôi cảm thấy Hạ Ly không giống những người trước kia.”
“Không giống?” Tiêu Ninh khẽ mỉm cười, đem toàn bộ sự căng thẳng của mình cẩn thận giấu kĩ, “Có ý gì?”
Lô Nham xoay đầu lại, xoa xoa huyệt thái dương, có chút nôn nóng nói, “Tôi không biết, tôi chỉ cảm thấy, tôi rất thích em ấy. Tính cách em ấy có chút mâu thuẫn, dễ xấu hổ, về chuyện tình cảm lại không chút che giấu, tôi cảm thấy rất thú vị.”
Vừa nói y vừa cong cong khóe mắt mỉm cười, vô cùng ôn nhu, chan chứa tình cảm, biểu tình này của Lô Nham quả thực trăm năm khó gặp, ánh mắt Tiêu Ninh có chút nhứt nhối, “Cậu biết không? Trước kia em ấy không thích nam nhân.”
“Tôi không biết.” Tiêu Ninh hỏi, “Vậy sau đó thế nào?”
Nói xong, hắn mới kinh ngạc phát hiện giọng điệu của mình lúc này không biết tại sao đột nhiên lạnh lùng như vậy, quả thực không giống hắn chút nào.
Mà Lô Nham cũng không để ý, tâm tình của y hoàn toàn quan tâm đến người kia, “Tôi cũng không biết nên nói thế nào nữa, cảm thấy dường như tôi phải có trách nhiệm.”
Y nói thực sự mơ hồ, Tiêu Ninh lên tiếng, cười cười, “Tôi thật sự ngờ cậu lại thật thà như vậy đấy, chuyện này sao giống như chuyện của xử nữ?”
“Tiểu Ninh?” Lô Nham rốt cục cảm thấy không bình thường, “Cậu muốn gây sự à? Giọng điệu kiểu gì đó? Tôi đang cùng cậu nghiêm túc thảo luận.”
Tiêu Ninh lặng thinh không nói, đến khi cảm thấy giọng điệu bình ổn trở lại mới mở miệng, “Vậy ý của cậu là, cậu với Hạ Ly là nghiêm túc? Cậu mới quen biết nó được bao lâu?”
“Chuyện này làm sao có thể liên quan đến chuyện quen biết bao lâu.” Lô Nham dường như bắt đầu nóng nảy, không đồng ý phản bác, “Vả lại trước đó, thời gian tôi và cậu ấy nhận thức trong game cũng không ngắn.”
Tiêu Ninh nắm chặt dây an toàn, hình như nhiệt độ vừa nãy khi Lô Nham chạm vào vẫn tồn tại ở nơi đó, hắn cố gắng vài lần, cuối cùng vẫn không cười nỗi, “Nghiêm túc? Cậu giỡn với tôi sao? Cậu làm sao có thể đối một nam nhân nghiêm túc? Cậu đã từng thật tâm với ai chưa?”
Lời này hiển nhiên là mắng người, Lô Nham trầm mặt, “Tiêu Ninh? Cậu thật sự nói ra lời này sao? Cậu nói phải, tôi lập tức đánh cậu.”
Tiêu Ninh bình thản nhếch nhếch khóe miệng, từ từ xoay người nhìn Lô Nham, “Tôi mới là người muốn hỏi cậu, Lô Nham, cậu là nghiêm túc sao? Cậu nghiêm túc?”
Lô Nham không quen thấy hắn như vậy, liền nhịn không được bật cười, “Nói đi nói lại với cậu thì ra chỉ có hai chữ “nghiêm túc” này, tiểu Ninh, rốt cuộc làm sao vậy a? Được rồi, tôi biết lúc trước tôi yêu đương quá gấp gáp, dù sao cậu luôn cảm thấy tôi như vậy là không tốt, bây giờ tôi nghĩ muốn nghiêm túc, cậu nên cảm thấy cao hứng không phải sao?”
Cao hứng?
Tôi nên cao hứng cái gì?
Tiêu Ninh muốn vươn tay vịn ngực, hắn nhớ lại, khi đó một mình hắn lẻ loi đứng bên sân thể dục ngẩn người, chỉ có một mình tiểu hài tử tên Lô Nham chạy tới hỏi hắn, “Chúng tôi thiếu một người, cậu có chơi không?”.
Hắn nhớ lại khi đó, hắn cõng Lô Nham bị đau chân vì đá bóng trên lưng, tiến vào phòng y tế, Lô Nham nói “Cậu thật thú vị, sau này tôi sẽ bảo vệ cậu.”.
Hắn nhớ lại khi đó, có người trong phòng học nói xấu sau lưng hắn, Lô Nham tạt thẳng ly nước vào người đối phương, sau đó vô cùng kiêu ngạo mà nói với hắn rằng, “Chẳng qua chỉ là chuyện học phí cỏn con này thôi, cậu cố gắng một chút dành lấy học bổng, ăn cơm thì cùng ăn với tôi, tôi mời khách cũng không có gì đáng kể. Hơn nữa ba mẹ tôi thích cậu như vậy, tôi đều đã nói cho bọn họ biết, bọn họ nói muốn giúp cậu. Đêm nay đến nhà tôi ăn cơm đi.”.
Hắn nhớ lại, khi còn học đại học, Lô Nham rất được hoan nghênh, bị một đám học sinh bản địa ganh ghét, hôm đó chỉ có hắn và Lô Nham hai người đánh lại năm, sáu tên côn đồ, sau đó đều nhập viện, Lô Nham nằm ở trên giường bệnh cười với hắn, “Cậu thế nào lại nhiều chuyện như mẹ tôi vậy, trước tiên quan tâm đến bản thân cậu đi, đều bị đánh thành đầu heo.”
Nguyên lai cũng đã…
Quá khứ đã lâu như vậy rồi a.
Lô Nham nhận điện thoại, “Được, em đứng ở cửa chính chờ một chút, tụi anh lập tức đến đây.” Cúp điện thoại, y quay đầu không yên tâm dặn dò Tiêu Ninh, “Cậu có chuyện gì tôi mặc kệ, tôi cảnh cáo cậu, chút nữa đừng khiến Hạ Ly khó chịu.”
Nói xong dừng một chút, “Còn có a, đừng nói loạn với em ấy là trước đây tôi từng hẹn hò với nhiều ít người.”
Nhìn Lô Nham như một đứa nhỏ, đôi gò má ửng đỏ, hưng trí bừng bừng, Tiêu Ninh chỉ cảm thấy ngực mình như bị khoét thành hố sâu, mở cửa sổ xe để gió mạnh không ngừng thổi tới, trong thoáng chốc, tựa hồ cái gì cũng đều đã bị thổi nguội.
—– cuộc sống của bạn do bạn tự chọn —–
Này nói cho cùng, cũng là do hắn lựa chọn.
Là hắn lựa chọn không hề làm gì,
Là hắn lựa chọn cái gì cũng không nói, chỉ trơ mắt nhìn mọi việc phát sinh.
Chuyện đến nước này, chuyện đến nước này.
Đúng vậy, chuyện đã đến nước này.
*
Tiêu Ninh nghĩ không ra, tại sao tâm tư hắn hiện tại vô cùng hỗn loạn, chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh một chút, nhưng còn phải đến bồi bạn trai của Lô Nham.
Không ai mới sáng sớm đã bắt đầu đi dạo phố, cho nên Lô Nham đưa bọn họ đến những khu thương mại, sau đó mới trở về công ty họp, chuẩn bị những khâu cuối cùng cho cuộc hội đàm chiều nay. Tiêu Ninh ngẩn ngơ mang theo Hạ Ly rời đi rồi ghé vào Starbucks, gọi hai ly cà phê.
Thời điểm Tiêu Ninh trả tiền, Hạ Ly có chút ngượng ngùng, muốn trả.
“Đừng khách sáo, cậu đến A thị chơi, tôi thế nào cũng phải tận tình mời cậu.” Tiêu Ninh lấy lại bình tĩnh, mỉm cười bảo cậu ta đi tìm chỗ ngồi trước, đợi đến khi cà phê làm xong, bưng hai ly Latte (*) lên lầu.
Hắn đối Hạ Ly kỳ thực không thể nói là chán ghét.
Hắn có tư cách gì để chán ghét?
Bất động thanh sắc quan sát kỹ Hạ Ly, Tiêu Ninh không thể không thừa nhận cậu ta mang theo một ít khí chất thu hút đặc biệt, nhưng vẫn không nghĩ ra rốt cuộc nơi nào đặc biệt đến nỗi làm cho Lô Nham trân trọng đến thế, loại ý nghĩ này khiến Tiêu Ninh cảm thấy chán ghét chính mình, thế nhưng lại không thể xua tan đi được.
Hắn rất muốn như người phụ nữ độc ác trong tiểu thuyết tình cảm cao giọng hỏi một câu, Lô Nham rốt cuộc yêu nơi nào của cậu?
Hạ Ly vẫn có chút ngượng ngùng khi ở chung với người xa lạ, nhưng dù sao tính cách cậu ta tương đối thoải mái, ôm ly cà phê lớn chủ động tán gẫu luyên thuyên cùng Tiêu Ninh, cậu ta đang thực tập ba tháng ở một công ty quảng cáo, cũng vì mới vừa tốt nghiệp đại học xong, nội dung cuộc tán gẫu phần lớn là chuyện học đường, điều này lại gợi nhớ đến hồi ức thời Đại học của Tiêu Ninh, khiến Tiêu Ninh không khỏi nhiều lời vài câu.
“Nói như vậy, Lô Nham cùng anh là bạn bè từ thời đại học đi?” Hạ Ly cực kỳ hứng thú hỏi, trong miệng Tiêu Ninh đắng chát, vuốt cằm nói, “Tôi và Lô Nham từ tiểu học đã là bạn bè.”
Nói xong liền giả vờ than thở, “Nghiệt duyên.”
Hạ Ly xì xì bật cười, “Tôi thật hâm mộ a, cũng muốn có một tình bạn lâu dài như vậy. Hai người các anh quan hệ rất tốt?”
Không chờ Tiêu Ninh trả lời, cậu ta lập tức lầu bầu thì thầm, “Ngay cả chìa khóa nhà anh ấy, anh cũng có.”
Nói xong, cậu ta như ý thức được, liền le lưỡi, vô tội lúng túng cười cười, “Tôi không có ý gì khác đâu.”
Thân thể Tiêu Ninh cứng đờ, nhớ tới lời căn dặn của Lô Nham, không biết mất bao nhiêu khí lực mới có thể bình ổn lại hơi thở, đơn giản nhún nhún vai, “Trí nhớ cậu ta không tốt, nhiều lúc quên mang chìa khóa, dù sao quan hệ của chúng tôi cũng tốt như vậy, sẽ không lấy trộm đồ gì từ nhà cậu ta, cho nên cậu ta đưa cho tôi một chiếc chìa khóa dự bị, vẫn an toàn hơn đặt chìa khóa dưới tấm thảm.”
“Anh thật tốt.” Hạ Ly cảm khái nói, “Nếu là tôi, sẽ không bao giờ mới sáng sớm đã theo lời sai bảo của người khác mà mang đồ ăn đến.”
“Lô Nham từ nhỏ đã là mệnh thiếu gia, tôi lại chính là mệnh bị sai bảo, thói quen rồi.” Tiêu Ninh bưng lên cà phê uống một ngụm, nhưng lại nếm không ra vị gì, “Lại nói, sau này không chừng tôi có thể được giải phóng.”
“Tôi mới không hầu hạ hắn đâu.” Hạ Ly nở nụ cười, “Bất quá Lô Nham không nói về chuyện của anh nha, tôi lần trước hỏi anh ấy, anh ấy cũng không chịu nói.”
“Hắn không phải không chịu nói, hắn là không thèm nói.” Tiêu Ninh bật cười, vừa mới uống cà phê, thế nhưng cổ họng lại khàn khàn, ổn định tâm tình hỏi ngược lại, “Hai người các cậu nói chuyện yêu đương, nói về tôi làm gì?”
“À không, tôi cảm thấy hai người các anh quan hệ tốt như vậy, hơn nữa tôi ngày đó đến một phòng ngủ khác, bên trong hình như không phải là quần áo của Lô Nham.” Hạ Ly khóe miệng mỉm cười, ý tứ sâu xa, nhưng không đợi Tiêu Ninh trả lời, xoay mặt hỏi, “Lô Nham là từ khi nào biết mình là…?”
Đây chính một trong số những nguyên nhân tại sao Tiêu Ninh không muốn cùng những đối tượng của Lô Nham tiếp xúc, bạn gái thì còn được, nhưng nếu như là bạn trai, bản thân mình quả thực giống như là tri kỉ không minh bạch của Lô Nham.
Trong lòng hắn một chút không cảm thấy quan hệ của hắn cùng Lô Nham có cái gì đáng khoe khoang trước mặt Hạ Ly, mà hắn cũng không có sở thích khoe khoang, cho nên hắn chỉ cảm thấy nỗi đau đang quấy nhiễu mình, còn có cảm giác thất bại lúng túng, thật giống như chính mình không có tư cách đó, hắn cũng nên quyết định buông tay, “Chắc là sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ta nói với tôi là đang hẹn hò với con trai. Hạ Ly, tôi đúng là đang tạm thời ở lại trong nhà Lô Nham, bất quá cũng chỉ là bởi vì cậu ấy thấy tôi không kiếm được nhiều tiền, có lòng tốt cho tôi mượn một căn phòng, miễn tiền thuê mà thôi. Kỳ thực chuyện lần này là đặc biệt, chỉ cần Lô Nham bắt đầu yêu thương ai, nếu không có chuyện gì to tát, tôi cũng sẽ không cùng cậu ấy liên lạc nữa.”
Hạ Ly kinh ngạc hỏi, “Tại sao?”
“Có lẽ vì cậu ta thấy sắc quên bạn.” Tiêu Ninh cười cười nói đùa, cảm thấy mặt mình có chút tê cứng, “Lô Nham thực sự rất thích trải nghiệm qua thế giới hai người các cậu, điểm ấy tôi rất tự giác.”
“Anh ấy thật quá đáng.” Hạ Ly nở nụ cười, ánh mắt nhìn Tiêu Ninh còn có chút ngờ vực, phảng phất hình như đang đánh giá Tiêu Ninh nói thật hay nói dối, cũng có chút suy tư nếu lời Tiêu Ninh là thật, thì thực sự không đành lòng trước việc Lô Nham đối với hắn như vậy, “Anh là người rất tốt, biết bạn mình là gay cũng không né tránh.”
“Dù sao, vẫn là bạn bè mà.” Tiêu Ninh thế nhưng không nói, Lô Nham cùng nam nhân nói chuyện yêu đương cũng giống như yêu thích một trò chơi thú vị bất kì, trước tiên không nói cậu ta có hay không thật sự nghiêm túc, chỉ cần nhìn hai lão gia trong nhà Lô Nham, là đủ không khả quan rồi.
Hai người ngày thương yêu, cưng chiều đến nỗi hơi quá, thế nhưng cha của Lô An Quốc, chính là ông nội của Lô Nham, trước đây kháng Mỹ cứu nước, tận tâm với cách mạng, Lô gia theo tư tưởng giáo dục truyền thống, bởi vậy tuy rất yêu thương đứa con trai này, nhưng nên phạt liền phạt, Lô Nham cũng không ít lần chịu đòn. Tính tình Lô Nham có chút tự do phóng đãng, nhưng chưa từng thật sự làm càn cũng là nhờ oai phong của ông nội Lô mới dạy dỗ được cậu ta, không cần nói Lô Nham, ngay cả Tiêu Ninh cũng có chút sợ hãi Lô An Quốc, người là người tốt, nhưng lại quá nghiêm túc.
Lô Nham ở nhà là một đứa con ngoan cháu thảo, nếu như nói thật? Ông nội Lô đều có thể trước khi bệnh tim của mình co thắt đến chết thì đã đem Lô Nham đánh chết rồi.
Tiêu Ninh nghĩ, nếu như Lô Nham nói bản thân đối với Hạ Ly là nghiêm túc, không biết Lô gia bên kia sẽ thế nào.
“Vậy anh không cảm thấy khó chịu sao?” Hạ Ly hình như đối với vấn đề này rất có hứng thú, một mực hỏi tới hỏi lui, “À, tôi nghĩ, anh yêu thích nữ sinh đúng không?”
Tiêu Ninh nắm chặt tay, nâng lên tầm mắt, nhìn Hạ Ly, ánh mắt ban đầu có hơi né tránh một chút, nhưng ngay sau đó lại rất nghiêm túc nhìn thẳng.
Rốt cuộc là vì tuổi còn nhỏ sao, đôi mắt kia thuần túy như vậy, tia sáng trong đó dường như lúc nào cũng sáng lên lấp lánh, vô cùng đẹp đẽ. Nói không chừng Lô Nham chính là yêu thích điểm này.
Bản thân mình có phải đã từng như vậy hay không?
Nhất định là không phải.
Tiêu Ninh đột nhiên có cảm giác hình như bản thân đã già rồi, chính xác mà nói là trở nên rất mệt mỏi. Vẫn luôn một mình một người làm việc không bận tâm xung quanh, thật giống như luẩn quẩn lặp đi lặp lại một vòng, không bon chen, không tranh đoạt, không hy vọng, khiến cho hắn cơ hồ kiệt sức.
Hắn bỗng dưng nhớ tới Đan Hải Minh, tính cách của người kia trực lai trực vãng (1) như vậy, thế nhưng lại muốn tìm một người xa lạ đóng giả thành bạn trai, phải chăng cũng có điều gì khó nói.
(1) Trực lại trực vãng: chính trực, thẳng thắng
Trên thế giới này a, thực sự ai cũng không thoải mái.
Tiêu Ninh dường như đã tìm được một người đồng hành bí ẩn, vì vậy hắn thản nhiên nở nụ cười, Hạ Ly sững sờ.
“Ừm…” Tiêu Ninh ra vẻ tự hỏi, “Tôi cảm thấy có lẽ tôi thích nam nhân.”
Tiêu Ninh lời còn chưa nói hết đã lâp tức hối hận rồi. Bí mật hắn cố gắng chôn giấu bao nhiêu năm, cứ như vậy bị bại lộ ra. Hắn kìm lòng không đặng, cảm thấy một trận run rẩy.
Nhưng có biện pháp gì, nói có bạn gái sao? Hắn đi đâu để tìm ra bạn gái đây? Chỉ có bạn trai là sẵn có. Vì để cho tình nhân của Lô Nham không có khúc mắc với hắn, và cũng để không gây phiền phức cho Lô Nham, Tiêu Ninh chỉ có thể kiềm chế chính mình, cẩn thận suy nghĩ, làm rõ đến nước này.
Nhân sinh thực kỳ diệu, không nghĩ tới người đầu tiên “Biết” tính hướng của hắn lại là người này.
Hạ Ly há to miệng, cậu ta có lẽ không nghĩ tới Tiêu Ninh thật sự không trốn tránh hoài ghi thẳng thắn thừa nhận.
Nhưng mà, tuy Tiêu Ninh thấy bộ dáng cậu ta giật mình, lại cảm thấy tâm tình vốn dĩ đau đớn vặn vẹo, bỗng chốc tốt lên không ít, áp lực cùng che giấu đã trở thành tính cách không thể xóa bỏ của hắn, cũng không biết nguyên lai, đem lời trong lòng nói ra ngoài lại có thể thoải mái như vậy, lần sau nếu có cơ hội, hắn phải cùng Đan Hải Minh học tập một chút.
“Chuyện này tôi còn chưa kịp nói với Lô Nham.” Tiêu Ninh nhẹ nhàng nhướng mi, vân đạm phong khinh nói, “Tôi hiện tại đang thử hẹn hò với một người.”