“Bảo bọn họ rời khỏi xe ngựa.” A Sử Na Quỳnh nói.
Hồng Tuấn: “Mọi người ở cùng một chỗ không phải bảo vệ sẽ tốt hơn sao?”
“Làm đi, nhanh!” A Sử Na Quỳnh nói.
Hồng Tuấn biết trong Khu ma ti ai cũng thân kinh bách chiến, rất nhiều thời điểm chỉ cần nghe theo là được, A Sử Na Quỳnh lại là cận vệ của gia tộc Y Tư Ngải, nếu phán đoán như vậy, nhất định có nguyên nhân.
“Mau trốn đi!” Hồng Tuấn xuống xe, báo cho thương đội, cùng lúc đó, ở nơi xa một tiếng ‘ồ’ sắc nhọn vang lên, ngay sau đó như thiên quân vạn mã lao trên bình nguyên!
“Đó là cái gì?” Hồng Tuấn nhìn vào đêm tối, tưởng là có đai quân vọt tới! A Sử Na Quỳnh hô: “Mau trốn sau tảng đá!” Đầu lĩnh thương đội nói: “Ít nhất phải trên vạn người!”
Âm thanh chấn động ngày càng gần, dường như trong khoảnh khắc đã tới trước mặt. Hồng Tuấn đã chống chọi thiên quân vạn mã bên ngoài thành Trường An, còn sợ cái gì mà “trên vạn người”? Hắn lắc tay trái, mở Ngũ Sắc Thần Quang, tay phải tế khởi bốn thanh phi đao lơ lửng trên không trung, chuẩn bị dùng Thần Quang chọi lại lần tấn công thứ nhân..
Âm thanh kia càng gần quả thực oanh thiên động địa, Hồng Tuấn bỗng nhiên nhận ra, đây không phải kỵ binh, kỵ binh không thể gây ra âm thanh như vậy được… Nhưng ý niệm vừa vụt qua, một vật lớn đen thui ‘oành’ một tiếng va vào Ngũ Sắc Thần Quang.
Đội xe bị húc nát tươm, theo từng đợt voi rống, A Sử Na Quỳnh ở phía sau hô cái gì đó, Hồng Tuấn đã không nghe thấy, ngay sau đó cả đàn voi giày xéo đi qua người hắn. Đây là lần đầu tiên Hồng Tuấn trải nghiệm việc bị voi dẫm, quả thực không chịu nổi, dù nói là Ngũ Sắc Thần Quang đỡ được cả Thái sơn, nhưng người sử dụng sức lực có hạn, nếu Thái Sơn mà sụp xuống thì cả người đều bị đè nát,
Hồng Tuấn bị giẫm như vậy, hô cũng không ra tiếng, bị hất ngã trên mặt đất, ở bên kia A Sử Na Quỳnh hô một câu, hình như gợi ý là ‘hỏa’. Ngay sau đó, Hồng Tuấn liều mạng phóng xuất hỏa diễm. Một cột lửa lao lên tận trời, bầy voi kinh hãi dẫm đạp bốn phía, điên cuồng chạy loạn, lúc này áp lực trên người hắn mới nhẹ di.
Hồng Tuấn bay lên, không lo tổn thương trên cơ thể, quay đầu đi cứu A Sử Na Quỳnh, thấy bầy voi hoảng loạn, một con lôi theo xe, kéo cả ngựa chạy đi. Hồng Tuấn bay lên, cố gắng bám sát, đuổi theo phía trên bày voi, lại ném thêm mấy hỏa cầu nổ tung trên mặt đất.
Hắn không dám tấn công bầy voi, chỉ phóng thích pháp thuật vào vùng đất trống, mỗi hỏa cầu rơi xuống, bầy voi lại kinh hãi chạy trốn, bốn phía tối đen, trên mặt đất chẳng nhìn thấy gì. Nhưng sau một khắc, cách đó không xa có một thứ gì đó bốc cháy, xe ngựa cháy hừng hực, Hồng Tuấn hét lớn: “Quỳnh!”
Hắn suýt nữa đuổi nhầm phương hướng, cho đến khi xe ngựa bắt đầu cháy mỡi nhận ra mấy con voi kéo theo xe ngựa chạy về phía Tây nam. Hồng Tuấn đuổi theo chỉ thấy còn mỗi A Sử Na Quỳnh trên xe, bầy voi đã chạy bớt, Hồng Tuấn lao xuống mặt đất.
Đúng lúc này có biến cố xảy ra. Từ mặt đất một cái bóng đen lao tới, đón Hồng Tuấn phi xuống, va mạnh vào nhu! Hồng Tuấn nhanh chóng mở Ngũ Sắc Thần Quang, ngực chịu một chưởng lập tức phun máu, một bộ xương khô giương móng vuốt muốn móc mắt hắn!
Phi đao hộ thân của Hồng Tuấn bay ra, móng vuốt mạnh mẽ vung đến quay ngược lại, ấn lên phi đao một cái, trong bóng tối một tiếng rất nhỏ ‘A’ vang lên, Hồng Tuấn hét lớn: “Là ai?”
Vừa quát xong, bóng đen kia lại quay người trên không, đá chéo một cước, Hồng Tuấn chịu thêm một chiêu nữa, lồng ngực rung động, khí huyết cuồn cuộn, bóng đen kia tiến gần đến, tóm lấy cổ họng hắn!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, phía sau có một thân ảnh vọt tới, chống đỡ địch nhân hộ Hồng Tuấn, hét lên một tiếng: “Đi mau!”
Hồng Tuấn rơi xuống đất, bầy voi đã tản hẳn, chỉ còn xe ngựa cháy rực giữa bãi đất trống, Hồng Tuấn lảo đảo chạy tới, vừa chạy vừa ngẩng đầu nhìn lên trời, hai thân ảnh đã biến mất.
“Hồng Tuấn!” A Sử Na Quỳnh khập khiễng, xuống xe, trước mắt Hồng Tuấn biến thành màu đen, lại chịu cảnh bầy voi dẫm đạp, rồi gặp đánh lén, một cước cuối cùng kia suýt chút nữa đạp nát lục phủ ngũ tạng. Nhưng người đột nhiên xuất hiện là ai? Giọng nói trầm thấp ổn trọng kia không giống bất kỳ ai trong Khu ma ti, mà khi cả ba giao thủ đều có thể bay trên không trung, tức là hiệp khách kia có pháp thuật?
“Hồng Tuấn! Hồng Tuấn!” Lúc này A Sử Na Quỳnh lại đỡ Hồng Tuấn, bốn phía tối tăm, Hồng Tuấn thi thoảng lại choáng váng, đổi lại là người khác chịu tổn thương liên tục như thế có khi phải nằm liệt giường năm ba ngày. Nhưng Phượng Hoàng chân lực trong cơ thể đang chữa trị nội thương cho hắn.
“Tới nơi này…”
Hồng Tuấn đầu óc choáng váng, cùng A Sử Na Quỳnh dìu lẫn nhau, chạy trong bóng tối, giữa bình nguyên chỉ còn xe ngựa đang cháy.
Trong huyệt động, thi thoảng vẫn có tiếng voi xa xa vọng lại, A Sử Na Quỳnh lo lắng nhìn Hồng Tuấn, một hồi lâu sau, Hồng Tuấn khá hơn, nội thương được chữa lành, đã bắt đầu nói chuyện được, nhưng đề khí đến đan điền vẫn còn đau.
“Đây là chỗ nào?” Hồng Tuấn mỏi mệt nói.
“Trên núi.” A Sử Na Quỳnh nói. “Ngươi nôn nhiều máu lắm.”
Hồng Tuấn khoát tay, ra hiệu không sao, A Sử Na Quỳnh nói: “Ta sợ ngươi mất dấu mới đốt xe ngựa.”
Hồng Tuấn gật đầu, miêu tả trận ác chiến trên trời, A Sử Na Quỳnh nghe xong thì im lặng, nhíu chặt mày.
“Là người các ngươi mời tới giúp sao?” Hồng Tuấn hỏi.
Đột nhiên xuất hiện cứu binh, bản lĩnh cao cường, thân phận không rõ thì khả năng cao nhất là bằng hữu của A Thái và A Sử Na Quỳnh, nhưng A Sử Na Quỳnh nghĩ một hồi, rồi lắc đầu: “Quân đội của bằng hữu không ai biết bay.”
Vậy thì kỳ quá, dù trong Khu ma ti, biết bay cũng chỉ có Hồng Tuấn và Lục Hứa, Lục Hứa còn không bay được bằng dạng người. Hồng Tuấn bỗng nhiên nghĩ tới bằng hữu của Chiến Tử Thi Quỷ Vương – Hạn Bạt, Hạn Bạt là yêu quái, chắc cũng bay được? Nhưng hắn làm thế nào biết mình gặp nguy hiểm?
Đêm khuya, bên ngoài thi thoảng vang lên tiếng kêu quỷ dị, A Sử Na Quỳnh nói: “Có thể hành động không? Đến, chỗ này không nên ở lâu, địch nhân nhất định không từ bỏ ý đồ.”
Hồng Tuấn cố gắng đứng dậy: “Không thể ra ngoài, địch nhân có khả năng nhìn trong đêm, mọi thứ đều thấy rõ.”
Hồng Tuấn bị tập kích trong đêm, không chừng địch nhân chờ đợi động tĩnh của bọn họ, không cần dùng đến hai mắt.
A Sử Na Quỳnh im lặng chốc lát rồi nói: “Chúng ta nép vào chân núi xuống.”
Mây đen tản đi, hiện rõ đây là một ngọn núi đá, trên núi mọc đầy cỏ dại, gió lạnh thấu xương, A Sử Na Quỳnh cùng Hồng Tuấn lần mò mà đi, Hồng Tuấn đột nhiên nói: “Âm khí thật nặng.”
Ngân hà hiện ra cuối chân trời, đêm tối thoáng đãng hơn một chút, Hồng Tuấn nói: “Mau quay về chỗ xe ngựa.”
A Sử Na Quỳnh nói: “Đi về phía bắc.”
Dù bị đột ngột đưa đi, nhưng A Sử Na Quỳnh vẫn nhận ra phương hướng, bọn họ nhất định phải lượn quanh tòa núi đá mới có thể quay lại bình nguyên, còn phải đề phòng địch nhân đột nhiên xuất hiện. Trong đêm tối, ánh sáng nhợt nhạt, núi đá bên cạnh có một bầu không khí quỷ dị không nói rõ được.
Hồng Tuấn đột nhiên dừng bước, dường như đã trải qua cảm giác này ở đâu rồi… Không tiếng côn trùng, không có tiếng nước, chỗ này âm u đầy tử khí, yên tĩnh kinh khủng, là đang ở đâu? Vô số ký ức cuồn cuộn chảy tỏng đầu hắn, trước đây không lâu… Thiên La sơn!
Ba Xà chiếm cứ Thiên La sơn với chỗ này giống nhau như đúc!
A Sử Na Quỳnh: “Sao vậy?”
“Chỗ này có yêu quái.” Hồng Tuấn nói, “Không thể đi đường này được, đi mau!”
Phàm là chỗ ngập tử khí nhất định có yêu quái cực kỳ cường đại cư trú, mà yêu quái này còn có độc!
A Sử Na Quỳnh đỡ Hồng Tuấn, hai người mới quay lại, một giọng nói khàn khàn đã vang lên sau lưng.
“Tìm khắp nơi không được,” Giọng kia nói, “Không ngờ lại tự chui đến cửa.”
Đất cát màu đen như con trùng lít nhít, cuốn từ dưới đất lên huyễn hóa ra hình người, yêu quái kia có song trảo sắc nhọn, trên ngón tay còn dính máu, làn da héo úa tái nhợt, cứ lẳng lẳng đứng đấy, chiều cao chỉ bằng nửa Hồng Tuấn, lưng còng, nó nhìn chăm chú Hồng Tuấn. Chính là địch nhân khi trước tấn công hắn trên không trung!
“Hạn Bạt?” Hồng Tuấn run giọng nói.
“Ngươi biết hắn?” A Sử Na Quỳnh không biết chuyện của Chiến Tử Thi Quỷ Vương phân phó, lúc này dù vô cùng suy yếu nhưng vẫn rút phi đao, tiến lên chặn yêu quái kia.
“Không tồi, chính là Hạn Bạt…” Hạn Bạt trầm giọng nói, “Đến đây, giao thân thể của ngươi…”
“Chờ một chút!” Hồng Tuấn vội nói, “Ta có tín vật của Quỷ Vương! Ta là Yêu Vương ở Trung Nguyên…”
Hạn Bạt cười lạnh, bờ môi nứt toác, quát ầm lên: “Thứ ta muốn chính là máu của Yêu Vương nhà ngươi!”
Ngay sau đó, Hạn Bạt nhào tới, tốc độ kia so với Lục Hứa còn nhanh hơn nửa phần, lúc nó xông lên, Hồng Tuấn không kịp phòng bị, cứ nghĩ báo gia môn thì có thể ngưng chiến, không ngờ Hạn Bạt không để ý tình cũ, nói giết là giết!
A Sử Na Quỳnh trúng một chiêu đã ngã xuống, Hồng Tuấn mở Ngũ Sắc Thần Quang, chống đỡ, nhưng chỉ một khắc sau, dưới móng vuốt sắc nhọn của Hạn Bạt, Ngũ Sắc Thần Quang đã bị xé rách!
Hồng Tuấn: “…”
Ngũ Sắc Thần Quang nát!
Hồng Tuấn từ khi xuống nhân gian, vô số lần sử dụng Ngũ Sắc Thần Quang, Khổng Tước Đại Minh Vương vốn là Thần Ma nhất thể, chỉ có sức mạnh của ma, thần xuyên qua được, nhưng cũng chỉ trong giới hạn “xuyên thấu”, chưa từng nát tươm như vậy! Lúc Thần Quang vỡ vụn, Hồng Tuấn vô thức ngửa ra sau, động tác này đã cứu hắn một mạng, trên vuốt Hạn Bạt vung ra phi trùng, lao về phía cổ hắn.
Ngay sau đó, một trảo khác lại tới, nhưng phía sau Hồng Tuấn có thân ảnh lóe lên, hét lớn một tiếng giữ chặt lấy móng vuốt Hạn Bạt!
Hồng Tuấn ngã xuống, mở to hai mắt nhìn xem cứu binh lần nữa đột nhiên xuất hiện!
Trước người xuất hiện một nam tử, nam nhân kia cao tám thước, không kịp nói gì với Hồng Tuấn, người mặc giáp sắt, phản chiếu ánh sao đầy trời, quyền cước như nước chảy mây trôi, trong chớp mắt đã đối được mấy chiêu với Hạn Bạt! Dáng người nam tử cao lớn, động tác chậm hơn Hạn Bạt nhưng mỗi lần Hạn Bạt tấn công, nam tử lại lấy bao tay, lót vai chống đỡ, tiếng kim loại va chạm liên tục rung động.
Qua mấy chiêu, cả hai tách ra, Hạn Bạt khàn giọng, giận dữ nói: “Lại là ngươi!”
“Nương!” Một giọng nói non nớt vang lên.
“Phụng nhi?” Giọng nói kia khiến Hồng Tuấn như bị sét đánh, ngay sau đó Trần Phụng từ một tảng đá lao ra, nhào vào ngực Hồng Tuấn.
Nam tử kia nói: “Các ngươi đi mau! Ta ở lại giữ chân hắn!”
Hạn Bạt trầm giọng nói: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Đi mau!” Nam tử nổi giận gầm một tiếng.
Hồng Tuấn kéo Trần Phụng, Trần Phụng nói: “Đi bên này!”
“Hai người quen biết?” Hồng Tuấn đỡ A Sử Na Quỳnh, ba người lảo đảo chạy khỏi núi đá, phía sau truyền đến giọng nói tức giận của Hạn Bạt.
“Ngươi hôm nay nhất định bảo vệ hắn!”
“Không tồi!” Nam tử kia đáp, “Bại tướng lại đến xem?”
Lúc Hồng Tuấn rời khỏi núi đá, nhờ ánh sao mới thấy dung mạo nam tử kia. Hắn mặc áo giáp rất kỳ lạ, không giống giáp thời Hán, thời Đường, giáp như vảy cả, lại không che hết thân thể, vảy giáp bạc chỉ che cánh tay trái và bả vai, lộ ra cơ ngực, cơ bụng rõ ràng, cánh tay, hai chân hữu lực, có mỹ cảm của giống đực. Vũ khí trên tay phải chỉ gắn trên bốn ngón tay, một bộ móng vuốt màu bạc, quang mang lấp lóe.
Nam tử buộc tóc đuôi ngựa, đeo mặt nạ, che một nửa mặt, chân đạp ủng rồng, thích khách không giống thích khách, võ tướng không giống võ tướng, trên bụng còn có vết thương đang chảy máu, hiển nhiên là lúc giao thủ bị Hạn Bạt gây ra.
Hồng Tuấn lướt nhìn đúng lúc nam tử kia nhìn hắn, hai mắt sáng rực, dường như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, lại hơi khom người, tập trung sự chú ý về Hạn Bạt, tay trái trống không lắc lắc mấy cái, ra hiệu Hồng Tuấn không cần lo lắng, đi mau.
Hồng Tuấn và A Sử Na Quỳnh rời khỏi núi đá, trời đã tảng sáng, ánh nắng xuất hiện từ phía đông chiếu rọi mặt đất.
“Hồng Tuấn!” Giọng nói Lục Hứa vang lên.
Được cứu rồi… Hồng Tuấn như mất hết khí lực, Cừu Vĩnh Tư đuổi theo: “Hai người làm sao… Phụng nhi?”
Trần Phụng nhìn Cừu Vĩnh Tư, lại nhìn Hồng Tuấn, phía sau núi đá truyền ra tiếng gào thét, mọi người biến sắc, Hồng Tuấn nói: “Có bằng hữu còn ở đằng sau! Mau quay lại cứu hắn!”
Cừu Vĩnh Tư liền nói ngay: “Lục Hứa bảo hộ Quỳnh…”
“Các ngươi đi đi.” A Sử Na Quỳnh nói, “Đừng quản ta, ngoài Hạn Bạt ra không có địch nhân khác.”
Trong núi đá, Hạn Bạt nhanh chóng đuổi tới, Hồng Tuấn kể lại được một nửa, Lục Hứa đã biết đường, hóa thành một tia chớp, ‘vù’ một cái lao lên đón lấy! Một đạo ngân quang đuổi tới chính là nam tử kia.
Cừu Vĩnh Tư quát: “Động thủ! Vây công hắn!”
Mọi người vây Hạn Bạt vào giữa, nam tử kia thấy nhóm Khu ma sư tới đã không xông lên trước, lại ngăn trước người Hồng Tuấn, phòng khi Hạn Bạt đột nhiên xuất thủ tấn công Hồng Tuấn.
“Ta làm được!” Thương thế Hồng Tuấn khôi phục bảy phần, lúc ấy mặt trời chầm chậm dâng lên, ánh sáng lướt qua, chiếu về phía Hạn Bạt!
“Dừng tay!” Cừu Vĩnh Tư phẫn nộ quát, “Chúng ta không nhất thiết phải đối địch!”
Hạn Bạt cười to, quát: “Các ngươi biết cái gì?! Mau giao tiểu Khổng Tước ra đây! Nếu không tất cả đều phải chết!”
“Xem xem ngươi có bản lĩnh này không?” Lục Hứa lạnh lùng nói, “Quái vật xấu xí.”
Hạn Bạt chưa chú ý tới Lục Hứa, chỉ một chiêu Lục Hứa đã áp sát, đạp vào đầu gối Hạn Bạt, mootj tay vả vào mặt hắn. Hạn Bạt tức giận muốn bắt Lục Hứa, Lục Hứa lại xoay người, từ vai hắn lộn ra. Hạn Bạt giận dữ, không để ý người trước mặt lao về phía Lục Hứa.
Trong Khu ma ti, Lục Hứa là người khắc chế địch nhân giỏi nhất, Lý Cảnh Lung, Mạc Nhật Căn, Cừu Vĩnh Tư bàn luận ra một bộ chiêu thức kỳ lạ, Lục Hứa dùng tốc độ làm thế thượng phong, chỉ cần tới gần yêu quái có nhân dạng, không cần nói gì cứ tát nó một phát. Mạc Nhật Căn bị đánh nhiều, biết chiêu này hạ nhục người quá đáng, dù là yêu hay người, chỉ cần bị tát một cái con giận sẽ ào lên, nhất định không buông tha Lục Hứa. Mà Lục Hứa thừa cơ lộn ra sau địch nhân, chỉ cần hắn quay người thì trên lưng không có phòng bị. Một đội khác tấn công nhất định sẽ có hiệu quả.
Quả nhiên ‘chiến thuật ăn tát’ một lần đã thành công, Hồng Tuấn tung phi đao, Cừu Vĩnh Tư lật tay, Hàng Ma xử xuất thủ, đồng thời hô: “Khổn Yêu thằng!”
Hồng Tuấn vung Khổn Yêu thằng, Cừu Vĩnh Tư xông lên, một côn quét tới, Lục Hứa bứt ra thì tốc độ Hạn Bạt càng nhanh, suýt chút nữa tóm được hắn mà xé bụng, ngay sau đó Cừu Vĩnh Tư dùng Hàng Ma xử quét trúng Hạn Bạt. Hạn Bạt biết trúng ké, quay người, đúng lúc mặt trời nhô lên, chiếu vào mắt hắn, khiến hắn đau đớn hô to một tiếng.
“Hắn sợ ánh nắng!” Cừu Vĩnh Tư quát, “Lúc này!”
Hồng Tuấn tiến lên nửa bước, hai tay vung Khổn Yêu thằng, kim quang vạn đạo quấn lên người Hạn Bạt, Lục Hứa thừa cơ thoát ra. Hạn Bạt định trốn, thì võ sĩ ngân giáp bên cạnh nhảy lên, dùng móng vuốt chụp lấy đỉnh đầu Hạn Bạt.
Hạn Bạt ngửa người, Khổn Yêu thằng của Hồng Tuấn như thiên la địa võng, quấn lấy, Hạn Bạt rơi thẳng xuống đất, bụi bay mù mịt.
___________________________________
Tự địch phi hữu: là địch không phải bạn
Có ai đoán được thân thế của võ sĩ kia không:”>