Lúc Hồng Tuấn đi ngang qua hành lang, Tây Hồ trước mặt lấp loáng ánh trăng ẩn hiện trong mây núi, gió đêm thổi qua, đêm hè mát mẻ.
Hắn vô tình nhìn thấy Cừu Vĩnh Tư ngồi trong phòng xếp bằng, chậm rãi đổ một thứ bột phát sáng vào trong bình lưu ly.
Hồng Tuấn hiếu kỳ, mới đạp guốc ra, rón rén bước vào, quỳ chân trước án. Cừu Vĩnh Tư nhìn hắn một cái rồi cười nói, “Giúp ta giữ cái bình này.”
Hồng Tuấn đón lấy cái bình, Cừu Vĩnh Tư ra hiệu đừng dùng tay, Hồng Tuấn dùng Ngũ Sắc Thần Quang giữ cố định bình lưu ly, cẩn thận hứng bột phấn từ trong tay Cừu Vĩnh Tư.
“Đây là cái gì?”
“Tro cốt của Diệp Minh.” Cừu Vĩnh Tư nhỏ giọng nói, “Mai ta sẽ đưa về lại trong tháp.”
Cừu Vĩnh Tư sau khi về nhà liền nhàn tản, tùy ý hơn hắn, hắn cởi trần, lộ ra cơ thể cường tráng. Ngày thường Hồng Tuấn ở Khu ma ti, mọi người đều là đàn ông con trai với nhau, rất thoải mái, cho dù hắn và Lý Cảnh Lung, Lục Hứa với Mạc Nhật Căn yêu đương, mọi người đều mặc mỗi quần cộc đi qua đi lại.
Nhưng chưa bao giờ thấy Cừu Vĩnh Tư ở trần, kể cả lúc nóng nực, Hồng Tuấn chỉ hận không cởi hết quần áo, A Thái và A Sử Na Quỳnh là ngoại tộc không kiêng dè gì. Nhưng nóng thế nào Cừu Vĩnh Tư vẫn mặc một bộ quần áo mỏng. Lý Cảnh Lung nói đây là cấp bậc lễ nghĩa của người đọc sách, có người ngoài thì vẫn ăn mặc chỉnh tề. Cho đến khi đến Phục Vân sơn trang, Hồng Tuấn mới nhìn thấy Cừu Vĩnh Tư ở trần.
Dáng người Cừu Vĩnh Tư rất cao lớn, còn vạm vỡ hơn Lý Cảnh Lung một chút, nhìn qua không hề giống người đọc sách, Hồng Tuấn nhìn lướt qua bỗng ‘A!’ một tiếng.
Cừu Vĩnh Tư thần thần bí bí nói: “Đừng kể cho bọn họ.”
Trên vai Cừu Vĩnh Tư có một đường nhàn nhạt, là… vảy rồng!
Toàn bộ tro cốt đều được đổ vào bình, Cừu Vĩnh Tư đóng nó lạ, lấy ra một chồng giấy vàng, cầm chiếc đĩa nhỏ. Hồng Tuấn biết hắn định vẽ phù, liền lấy chu sa, chế vào trong đĩa.
“Người đã gặp qua cha đệ ấy?”
Trong phòng trà, Lý Cảnh Lung cảm giác Cừu lão đầu này chắc biết bí mật từ năm đó.
“Đâu chỉ gặp qua?” Cừu Cầu đột nhiên lộ ra bộ dáng mệt mỏi, cười nói: “Cha mẹ nó, có còn sống không?”
“Đều qua đời cả rồi.” Lý Cảnh Lung đáp.
“Ai.” Cừu Cầu thở dài một tiếng, gật đầu nói. “Thôi vậy, cũng được rồi, chắc cũng nhiều năm rồi… Đứa bé kia, biết thân phận của cha mẹ nó không?”
Lý Cảnh Lung đột nhiên nhớ ra, mỗi lần Hồng Tuấn nhắc đến thân thế bản thân chỉ nhắc tới phụ thân Khổng Tuyên, ít khi đề cập đến mẫu thân, chỉ nghe Dương quý phi nói qua, nhà mẹ Hồng Tuấn là Hoằng Nông Giả thị, mẫu thân gọi là Giả Dục Trạch. Nhiều năm trước Hoằng Nông gặp một trận ôn dịch mà nhân khẩu ít dần.
“Cha đệ ấy là Khổng Tước Đại Minh Vương.” Lý Cảnh Lung suy nghĩ một lát, rồi đáp: “Mẹ là… một phàm nhân?”
“Phàm nhân sao thai nghén được ma chủng?” Cừu Cầu ý vị sâu xa nói một câu.
Câu nói này khiến Lý Cảnh Lung kinh ngạc, dường như cảm giác được buổi nói chuyện này sẽ có ẩn tình rất lớn.
“Phầm nhân không thể thai nghén Thiên Ma chủng sao?” Lý Cảnh Lung hỏi, “Xin tiền bối chỉ giáo.”
“Yêu có yêu độc.” Cừu Cầu nói, “Cùng phàm nhân di hoan, nửa năm sau sẽ chết, ngươi có gặp hậu nhân của phàm nhân với yêu tộc bao giờ chưa?”
Lý Cảnh Lung nhớ tới mẫu đơn yêu và thư sinh ở Lạc Dương, nói: “Có thể dùng thuốc trị được yêu độc, đúng không?”
Cừu Cầu nói: “Làm thế nào mà giải được, ngươi nói xem?”
Lý Cảnh Lung kể lại phương thuốc của Hồng Tuấn, dùng thi độc khắc chế hoa yêu độc, giải thích cho Cừu Cầu, Cừu Cầu hiểu ra, vuốt râu nói: “Quả là thông minh, tiểu tử này rất giống cha nó, có thiên phú làm đại phu.”
“Chờ chút…” Lý Cảnh Lung cảm thấy hơi loạn, nhưng xác thực lời của Cừu Cầu. Hắn nghĩ một lát, nói: “Khổng Tuyên khi còn sống, lúc gặp Quỷ Vương… Hồng Tuấn đã ra đời, hắn không thể dùng thi độc được, như vậy…”
Khổng Tuyên không khiến Giả Dục Trạch bị nhiễm độc gì, nhưng Giả Dục Trạch còn sống, lại sinh được Hồng Tuấn? Lúc thai nghén Thiên Ma chủng cũng rất thuận lợi, Lý Cảnh Lung không rõ có còn khó khăn gì không, nhưng Giả Dục Trạch liệu có phải là phàm nhân?
“Ngươi gặp Dao Cơ[1] chưa?” Cừu Cầu nói, “Nàng quả thực rất đẹp, nghĩ lại, thế gian không ai đẹp hơn nàng, chỉ tiếc đứa nhỏ kia không giống nàng.”
Lý Cảnh Lung rối loạn, nói: ”Chờ chút… Dao Cơ… là mẫu thân của Hồng Tuấn? Nhưng mẫu thân đệ ấy không gọi là Dao Cơ, mà là Giả Dục Trạch!”
“Giả Dục Trạch.” Cừu Cầu gật đầu, “Nàng lại đi đầu thai nơi nào?”
Lý Cảnh Lung: “...”
Lý Cảnh Lung giương mắt nhìn Cừu Cầu, “Người biết mẫu thân đệ ấy?”
“Nhận ra.” Cừu Cầu nói, “Một trăm ba mươi nhăm năm trước, nàng sinh hạ Vĩnh Tư, là ta ở bên cạnh.”
Lời này như sét đánh bên tai, lời của Cừu Cầu đã vượt quá nhận biết của Lý Cảnh Lung, khiến hắn cảm giác như đang bị lão đầu này đùa bỡn!
“Người…” Lý Cảnh Lung nhíu mày, nói, “Người năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Theo năm tháng ở nhân gian, ta một trăm tám mươi tuổi.” Cừu Cầu đáp, “Nhưng khi Diệp Minh còn sống, thời gian trong tháp và ngoài thế gian không giống nhau, một ngày trong tháp bằng một năm bên ngoài, già rồi! Già rồi!”
Cừu Vĩnh Tư tách giấy, Hồng Tuấn ghé vào án nhìn hắn vẽ bùa, Cừu Vĩnh Tư tay trái nâng bút chấm chu sa, tay phải lật sạch, bên trên đều là văn tự cổ xiên xiên xẹo xẹo, Hồng Tuấn cười.
“Cười cái gì vậy?” Cừu Vĩnh Tư nghiêm túc nói.
“Huynh còn phải xem sách?” Hồng Tuấn đáp, “Học chưa tới nơi rồi.”
Cừu Vĩnh tư đáp: “Lười thôi, từ bé ta không thíc vẽ bùa.”
“Ai dạy vẽ bùa vậy?” Hồng Tuấn hỏi.
“Gia gia.”
Hồng Tuấn hơi động lòng, nghĩ một lúc, chưa thấy cha mẹ Cừu Vĩnh Tư bao giờ, cũng chưa nghe hắn nhắc đến, chắc có nhiều chuyện xảy ra. Hồng Tuấn hơi hiếu kỳ nhưng ngẫm lại không nên suy bụng ta ra bụng người, cuối cùng hắn không hỏi, tránh khó xử đôi bên.
“Đều chết rồi.” Cừu Vĩnh Tư như đoán được suy nghĩ của Hồng Tuấn, cười đáp.
Hồng Tuấn gật đầu, “Xin nén bi thương.”
Cừu Vĩnh Tư bắt đầu vẽ bùa, một nét cong, một nét phẩy, một vòng tròn, xoay xoay xoay… lại nói: “Có phải muốn hỏi cha mẹ ta chết thế nào không?”
Hồng Tuấn nói: “Đừng nghĩ tới.”
“Ta còn chưa thấy mặt bọn họ bao giờ.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Gia gia chỉ kể lại, cha mẹ ta đều bị người hại chết.”
“Là ai?” Hồng Tuấn tò mò hỏi.
Cừu Vĩnh Tư lắc đầu, đáp: “Kẻ thù chết từ lâu rồi, bị giết.”
Hồng Tuấn thầm nghĩ, vậy vảy rồng trên người huynh là thế nào?
“Đoán đúng rồi.” Cừu Vĩnh Tư dường như đoán được nội tâm Hồng Tuấn, cười nói: “Cha ta là rồng.”
Hồng Tuấn: “!!!”
Cừu Vĩnh Tư vẽ xong một bức, để sang bên cạnh, nhìn Hồng Tuấn rồi nghiêng người sang, “Muốn sờ không?”
“Có thể sao?” Hồng Tuấn tò mò.
Cừu Vĩnh Tư cười: “Không để trưởng sử bắt gặp là được, nếu không ta bị đánh mất.”
“Thôi được rồi.” Hồng Tuấn đỡ trán, Cừu Vĩnh Tư không nói, Hồng Tuấn cũng không nghĩ tới. Hai người đêm khuya ở cùng một chỗ, lỡ như Lý Cảnh Lung đến thấy hắn đang sờ Cừu Vĩnh Tư, thì có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không gột sạch tội.
“Đệ xem đi.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Chỗ này cũng có.”
Cừu Vĩnh Tư xoay lưng, dấu vết vảy rồng rất nhạt, dưới ánh trăng lờ mờ phản quang lại, thấy được một dải màu trắng bạc kéo từ lưng đến bên hông.
Hồng Tuấn nói: “Cha huynh quả là rồng!”
Người bên ngoài mà biết, nhất định sẽ kinh ngạc, nhưng cha Hồng Tuấn là Khổng tước, dưỡng phụ là Phượng Hoàng, thấy Cừu Vĩnh Tư là huyết mạch long tộc, cũng chỉ là ‘chào ngươi, hóa ra cũng là bán yêu’ mà thôi. Ngẫm lại, Thương Lang Bạch Lộc, Khu ma ti sắp bị xâm chiếm rồi, A Thái và A Sử Na Quỳnh cũng là yêu, cuối cùng chỉ có mỗi Lý Cảnh Lung là phàm nhân, quả là thiên ý trêu ngươi.
“Lừa đệ thôi.” Cừu Vĩnh Tư cười nói, “Cha ta là rồng mà còn bị giết sao?”
Hồng Tuấn nghĩ cũng phải.
“Mẹ sinh ta bị khó sinh.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Gia gia đưa nàng vào Trấn Long tháp, khẩn cầu một con rồng trợ lực giúp nàng sinh ta, rồng kia cho mẫu thân một ngụm long khí, sinh ta ra mới có dấu vết này.”
“A!” Hồng Tuấn gật đầu, “Nhưng trên người huynh có vảy rồng cũng đẹp lắm!”
Cừu Vĩnh Tư vẽ bốn tờ phù đưa cho Hồng Tuấn, Hồng Tuấn mở ra cả, Cừu Vĩnh Tư nói: “Ta thích chuyện phiếm với đệ, Hồng Tuấn nhà chúng ta học rộng hiểu nhiều, không kinh ngạc.”
Cái mác ‘học rộng hiểu nhiều’ bỗng dưng được dán trên đầu Hồng Tuấn, hắn không ngạc nhiên chỉ vì trước giờ không tâm lai lịch, xuất thân của người khác. Hắn nhìn bùa chú trong tay, nói: “Phù này để làm gì?”
Cừu Vĩnh Tư đáp: “Bày trận, lúc tiến vào tháp, đặt bình cùng bùa ở một chỗ.”
“Có hiệu quả gì?” Hồng Tuấn hỏi.
“Thiên địa tuần hoàn, chúng diệu chi môn.” Cừu Vĩnh Tư cúi đầu vẽ bùa, thuận miệng nói: “Để thời gian trong tháp chậm đi, rất chậm. Chậm thế nào? Đệ ở trong tháp không cảm giác thời gian trôi qua, nhưng thế gian đã sớm thành bãi bể nương dâu rồi…”
Lý Cảnh Lung: “Một trăm ba mươi lăm năm?”
Lý Cảnh Lung cảm thấy mình như đang nằm mơ, nhìn chằm chằm Cừu Cầu, nghĩ xem có nên tìm đại phu không. Hắn nói: “Người bảo là, mẫu thân của Cừu Vĩnh Tư và Hồng Tuấn là một người? Bọn họ là huynh đệ? Cừu Vĩnh Tư 135 tuổi, Hồng Tuấn mới mười bảy???”
“Đúng là như vậy.” Cừu Cầu nói, “Xác thực, mẹ của bọn nó, đều là Dao Cơ chuyển thế đầu thai.”
“Dao Cơ là ai?” Lý Cảnh Lung không tin được.
Khi Cừu Cầu nhắc đến cái tên này, gương mặt già nua mang theo ý cười, nếp nhăn chau lại, như một đứa bé ngây thơ, đáp: “Là một nữ hài rất xinh đẹp.”
Lý Cảnh Lung nói: “Chờ chút… Ta không tiếp nhận nổi… Lão tiền bối, người không có lừa ta chứ?”
“Hừ!” Cừu Cầu nổi giận, “Lừa tiểu bối như ngươi làm gì? Làm trò cười à?”
Lý Cảnh Lung suýt nữa gầm lên, người vốn đang lôi ta ra làm trò cười đó thôi!
Hai người nhìn nhau một lát, Cừu Cầu như tiến vào hồi ức xa xưa, nói: “135 năm trước, ngày Vĩnh Tư sinh ra, đúng lúc cha hắn bị treo cổ… Mẹ nó được goi là ‘Lý Thuấn Anh’. Vĩnh Tư sinh trong tháp, ‘Hán chi quảng hĩ, bất khả vịnh tư. Giang chi vĩnh hĩ, bất khả phương tư’. Thuấn Anh sinh hạ hắn xong đặt tên là Vĩnh Tư, để nó theo họ Cừu của ta, rồi rời khỏi Trấn Long tháp, không rõ tung tích.”
“Ta và nàng hứa với nhau.” Cừu Cầu nói, “Dù bao lâu sau, ở đâu, lúc nào, đền đến bên Tây Hồ gặp ta, gặp lại hài tử của nàng với A Song.”
“A… A Song!” Lý Cảnh Lung nói. “Là phụ thân của Vĩnh Tư! Là A Song mà ta biết?”
“Đúng vậy.” Cừu Cầu châm trà, khuấy một lượt rồi đưa cho Lý Cảnh Lung. Lúc Lý Cảnh Lung nhận trà, hai tay vẫn còn run rẩy.
Hơn trăm năm trước, người gọi là ‘A Song’ còn một danh tự khác – Dương Quảng!
“Nàng không biết sống đến bao giờ rồi chết.” Cừu Cầu xuất thần nói, “Lại xuất hiện, lúc gặp ta đã chuyển thế đầu thai, quên hết mọi chuyện, nhưng vẫn nhớ ước định của ta. Nàng quên mất hài nhi ở Trấn Long tháp, nàng có gia đình mới, có ái nhân mới.”
Cừu Cầu thổn thức không thôi, coi Lý Cảnh Lung như không khí, lại nói: “Có một hài tử khác. Hắn lại quen biết Vĩnh Tư, hôm nay ta thấy, quả nhiên là duyên phận. Duyên phận này cũng từ Giải Ngục, nếu không phải nó trộm đi tro cốt Diệp Minh trong Trấn Long tháp, hai hài tử này, có lẽ sẽ mãi mãi không quen biết.”
“Gia gia huynh bao nhiêu tuổi rồi?” Hồng Tuấn hỏi.
“Đệ nhìn giống bao tuổi?” Cừu Vĩnh Tư đáp.
Hồng Tuấn đoán tám mươi, chín mươi, một trăm. Cừu Vĩnh Tư đều lắc đầu, rồi mới nói: “Ta cũng không biết. Có lúc người ở trong tháp, có khi ở ngoài tháp, số tuổi không biết tính thế nào, theo nhân gian, tính từ năm người sinh ra, chắc phải hơn trăm năm rồi.”
“Giải Ngục trốn ra là hai trăm năm trước.” Hồng Tuấn hiếu kỳ nói, “Tro cốt Diệp Minh sau khi bị mang đi thì thời gian trong tháp khôi phục như thường sao?”
“Long hồn Diệp Minh còn ở đây.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Nhưng hồn lực ngày càng yếu, hai trăm năm trước, sau khi Giải Ngục giết nó, hồn phách khó khăn chống đỡ phong ấn trong tháp. Mới đầu một ngày trong tháp bằng một năm nhân gian, về sau lại thành hai ngày, ba ngày, mỗi năm qua đi, thời gian trôi càng lúc càng nhanh…”
“Sẽ có hậu quả gì?” Hồng Tuấn hỏi.
“Một khi long hồn Diệp Minh tiêu tán, thời gian hai nơi sẽ như nhau.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Phong ấn mất hiệu lực không cách nào bổ khuyết.”
“Đám rồng sẽ ra ngoài sao?” Hồng Tuấn lại hỏi.
Cừu Vĩnh Tư đáp: “Những con rồng tự nguyện ở bên trong sẽ không ra, nhưng giao bị nhốt ở tầng dưới sẽ trốn ra, nhân gian đại loạn có khi còn phiền phức hơn Thiên Ma.”
“Có bao nhiêu con?” Hồng Tuấn nhíu mày.
“Mấy ngàn?” Cừu Vĩnh Tư vẽ xong tấm bùa cuối cùng, bày toàn bộ chín lá, cười cười với Hồng Tuấn, “Hơn một vạn? Ta còn chưa đếm thử.”
Hồng Tuấn thầm nghĩ, như vậy quá đủ, một con đã đủ giày xéo Trường An thành thế này, mấy ngàn giao có khi còn đánh sập cả Thái Hành sơn.
“Nhưng Giải Ngục khong giống.” Cừu Vĩnh Tư nói. “Nó trốn khỏi tháp mang theo tro cốt Diệp Minh, tro cốt này có khả năng đảo ngược nhân quả và thời gian, nếu không có, thì nó cũng chỉ là một ác giao bình thường thôi.”
____________________________________
Bình địa kinh lôi: Sấm chớp nơi đất bằng.
[1] Dao Cơ tiên tử: chính là em gái Ngọc Hoàng Thượng Đế.
[2] A Song – Dương Quảng: Tùy Dạng Đế, vị vua thứ hai của nhà Tùy, chính là người đã cho đào Đại Vận Hà, sau này ông bị Lệnh Hồ Thành Đạt dùng khăn siết cổ mà chết. Tùy Dạng Đế là người có tài văn chương nhưng cũng rất kiêu ngạo, sinh thời ông lập được nhiều thành tựu nhưng cũng bị coi là bạo chúa.
Chú thích thêm một chút: thời điểm Lý Cảnh Lung nói chuyện với Cừu Cầu là năm Thiên Bảo thứ mười ba tức năm 753. Thời điểm 135 năm trước khi Cừu Vĩnh Tư được sinh ra đúng là năm cuối cùng trong đời của Tùy Dạng Đế – 618.
Tính ra mấy đứa trong này toàn trâm anh thế phiệt, con ông cháu cha. Cừu Vĩnh Tư không phải hành lễ với Lý Long Cơ làm gì, cha là vua triều trước cơ mà =))