Đêm khuya, Khu ma ti.
“Trưởng sử!”
“Trưởng sử?”
Hồng Tuấn cùng A Thái nhanh chóng trở lại Khu ma ti, không thấy Cá chép yêu cùng mọi người.
“Người đâu cả rồi?” Hồng Tuấn kinh ngạc.
Hồng Tuấn mở Ngũ Sắc Thần Quang bao trùm cả viện, nhíu mày.
Hai người chờ trong Khu ma ti, nhưng Lý Cảnh Lung, Mạc Nhật Căn cùng Cừu Vĩnh Tư không thấy về, còn Cá chép yêu đi báo tin cũng không biết đã chạy đâu.
“Ra ngoài tìm xem.” A Thái nói.
Lúc này hai người ý thức được tình trạng đã phát sinh, quay trở lại địa điểm chia nhau ra ở trên cầu Cửu Khúc, dọc theo bờ sông tìm một lượt, tới hừng đông không tìm thấy gì cả. Khi trở lại Khu ma ti, Hồng Tuấn nhịn không được đi ngủ trước, A Thái lại ngồi đợi, ngủ thiếp đi, tỉnh dậy đã là buổi trưa.
“Chưa thấy trở lại.” A Thái lẩm bẩm, “Đêm qua có lẽ không chỉ có một cái bẫy.”
Hồng Tuấn lo lắng, “Chẳng lẽ cả ba đều bị yêu quái mai phục?”
“Rất có thể.” A Thái trầm ngâm, “Yêu thuật này, chúng ta cũng suýt không đối phó được.”
Hồng Tuấn nhíu mày, nâng Ngũ Sắc Thần Quang trong tay, bên trong thần quang khóa lại giọt máu tìm thấy trong mật đạo kia. Giọt máu không ngừng thay đổi hình dạng.
“Nguy rồi.” Hồng Tuấn nói, “Phải đi tìm xem bây giờ họ ở đâu.”
“Đừng vội.” A Thái nói, “Trên trưởng sử còn có thượng cấp phải không? Đi tìm hắn xem?”
“Dương Quốc Trung.” Hồng Tuấn đáp, “Còn không rõ hắn có phải Yêu Vương không, vạn nhất là người bên cạnh hoàng đế thì làm sao?”
“Tìm hắn một lần xem.” A Thái nhanh trí nói, “Nếu là hắn, nhất định sẽ đưa chúng ta vào bẫy, từ đó có thể cứu người.”
Hồng Tuấn và A Thái liền đến tướng phủ, nhưng nhận được tin Hữu tướng đã đi Quan Tây, không ở Trường An. Hai người bàn bạc, Hồng Tuấn nghĩ nên đến Đại Lý tự xin cứu viện, A Thái cảm thấy không nên liên lụy phàm nhân, dù sao nếu bọn hắn không giải quyết được, sẽ hại người khác, không có ý nghĩa gì cả.
Từ phủ tướng quốc đi ra, A Thái và Hồng Tuấn đều hết cách.
“Làm sao bây giờ?” Hồng Tuấn hỏi.
A Thái: “…”
Hai người nhìn nhau một lát, A Thái nói, “Tiếp tục tìm, chỉ cần tìm được một cái bẫy, không chừng sẽ có biện pháp!”
“Chia nhau ra?” Hồng Tuấn nói.
Hai người hẹn nhau, dù chuyện gì xảy ra, không được tùy tiện động thủ, nhất định phải mang tin tức về Khu ma ti thương lượng trước đã. Mà nếu không phát hiện được gì thì trước trống chiều đều phải trở về Khu ma ti.
Hồng Tuấn dọc theo đường sông lục soát lần thứ ba, không tìm được gì.
Thời gian chầm chậm trôi qua, buổi chiều, khi Hồng Tuấn đi qua chợ Tây, bên trong khu chợ huyên náo, người đi tới đi lui, hắn cảm thấy hơi sợ hãi, hình như dưới ban ngày, trong phố xá ồn ào, có vô số ánh mắt thăm dò nhất cử nhất động của mình.
Mà tất cả động tác của hắn đều bị nắm trong lòng bàn tay kẻ địch. Nghĩ tới đây, Hồng Tuấn cảm thấy cực kỳ không an toàn, vô thức quay trở về Khu ma ti, cảm giác chỉ có ở dưới khu vực bảo hộ của Bất Động Minh vương, mới là an toàn nhất.
“A Thái? Trưởng sử? Các ngươi trở về rồi sao?” Hồng Tuấn đẩy cửa ra.
A Thái chưa về, mà ba người Lý Cảnh Lung đã biến mất hơn tám canh giờ.
Mà ngay cả Triệu Tử Long cũng không thấy đâu, Hồng Tuấn chưa bao giờ bối rối như vậy, Lý Cảnh Lung không có pháp thuật hộ thân… Lúc trước thiêu chết đám hồ yêu, lỡ như Yêu Vương trả thù, chỉ sợ hậu quả không tưởng tượng nổi.
Làm sao bây giờ a a a, Hồng Tuấn sắp điên rồi, hắn trong sân vườn đi tới đi lui, việc này đã hoàn toàn vượt ra khỏi năng lực của hắn. Không không không, phải tỉnh táo, Hồng Tuấn hít sâu một hơi.
Nếu là trưởng sử, hắn sẽ làm gì? Tìm người khắp nơi không phải là biện pháp… Hồng Tuấn ép bản thân trấn định lại. Mặt trời bắt đầu ngả về tây, hắn khoanh chân ngồi trước án, bắt đầu suy luận.
“Trước hết, bọn họ chắc chắn là bị bắt đi.” Hồng Tuấn tự nhủ, “Không có lý do nào khác.”
Nếu Lý Cảnh Lung, Mạc Nhật Căn, Cừu Vĩnh Tư cùng gặp cạm bẫy như mình, bọn họ không có Ngũ Sắc Thần Quang hộ thể, đối phó với một biển máu như vậy, rất có thể sẽ thất bại. Có thể Lý Cảnh Lung dùng kiếm, Mạc Nhật Căn dùng Đinh Đầu Thất Tiễn, Cừu Vĩnh Tư dùng pháp thuật thủy mặc kia, không địch lại được, lọt vào mai phục khác của Nhai Tí, thụ thương, bị bắt đi hoặc bị giết…
Hồng Tuấn nghĩ đến đấy, rùng mình một cái, ép bản thân không được nghĩ như vậy. Nếu là Lý Cảnh Lung hắn sẽ nói gì?”
“Yêu Vương có lý do nhất định giết bọn họ hay không?” Hồng Tuấn hai tay khoa lên, tự hỏi, lại bắt chước ngữ điệu Lý Cảnh Lung, đáp: “Yêu Vương sẽ không giết bọn họ dễ dàng như vậy, nếu nó muốn trả thù tất đem mọi người hốt gọn một mẻ.”
Cái này không thể coi như là lý do “không giết” được, nhưng Hồng Tuấn tự thuyết phục bản thân, Lý Cảnh Lung không thể bị một trảo giết ngay được!
“Bởi vì ta chưa bị bắt.” Hồng Tuấn nói, “Là chuyện đã thay đổi, ừm.”
Đến đây hắn miễn cưỡng thuyết phục chính mình, lại tự hỏi: “Vậy bọn họ bị mang đi đâu? Có lẽ Nhai Tí bị thương kia sẽ biết chăng?”
Nhai Tí bị thương, không chừng sẽ đi tìm Yêu Vương! Hồng Tuấn đứng lên, như một cơn gió vọt ra ngoài, lại nhớ đến A Thái chưa trở về..
Trời tối.
Hồng Tuấn đứng ngoài cửa một lúc lâu, trống chiều đã qua, trực giác như nói với hắn, rất có khả năng A Thái cũng đã bị bắt đi rồi.
Hồng Tuấn: “…”
Hắn quay đầu nhìn bốn phía, ý thức được hiện tại chỉ còn một mình hắn.
“Không thể nào.” Hồng Tuấn tự nhủ, nói cũng thấy kỳ quái, trong đêm tối này, cảm giác bị giám thị kia lại giảm đi. Dường như màn đêm là thời điểm yêu tộc được bảo hộ tốt nhất, có thể cũng ảnh hưởng một phần đến Hồng Tuấn.
Hắn bò lên kiến trúc cao nhất Kim Thành phường, nhìn ra xa toàn thành. Thành Trường An đèn đuốc sáng trưng, hai ngọn đèn lồng đỏ treo cao, mây đen che mặt trăng, trong thành xa xa truyền tiếng ca nhạc cùng âm thanh vui cười.
Hẳn cẩn thận trở lại cầu Cửu Khúc, dọc theo bờ sông quay trở lại địa đạo hôm qua, không gian dưới đất tĩnh mịch, vách tường còn nước đang chảy xuống.
Ngũ Sắc Thần Quang chiếu rọi, do trận chiến hôm qua đã hủy đến nát bét khắp nơi. Hồng Tuấn mặc nguyên quần áo, bơi xuống nước.
Ở dưới đáy nước xuất hiện một đường hầm tối đen, hắn bơi dọc theo đường hầm này, bơi tới khi hết dưỡng khí thì thấy trước mặt rộng rãi sáng sủa, hắn cẩn thận mà trồi lên mặt nước, phát hiện bên bờ có dấu chân cùng vết máu.
Chỗ này đã là sông bảo hộ bên ngoài thành, dấu chân hướng một đường ra bên ngoài, một vài vết máu còn đọng trên cỏ, dưới đám lá cây còn có mấy miếng vảy.
Tim Hồng Tuấn vọt lên cổ họng, tay nắm chặt phi đao, đi theo vết máu và dấu chân, nhưng mà không có mọi người, chỉ sợ có thêm yêu quái, chính hắn cũng không dám nắm chắc được bao nhiêu phần thắng.
Dấu chân đi đến trước một vách núi liền biến mất.
Hồng Tuấn: “???”
Không có? Hắn nhìn bốn phía, sao có thể như vật?
Mây trôi đi, ánh trăng lộ ra, chiếu rọi đại địa, vách núi đá đen nhánh phản quang ánh sáng. Hồng Tuấn cầm phi đao, tiến lên muốn đánh vào vách núi, nhưng vách núi vốn không có thật, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hồng Tuấn vô thanh vô tức ngã vào bên trong vách núi!
Đây chỉ là pháp thuật che mắt!
Lúc ngã vào, hắn suýt kêu một tiếng, lại sợ kinh động mai phục, gắt gao nhịn lại. Sau vách núi, là một đầu đường hầm, sâu hơn mười trượng, Hồng Tuấn không kịp mở Ngũ Sắc Thần Quang, thất tha thất thểu, lăn theo đường hầm xuống dưới một cái, cuối cùng ngã vào một cái động trong lòng núi.
“Đau quá…” Hồng Tuấn thấp giọng.
Trong sơn động lập lòe ánh sáng màu đỏ, trên mặt đất có một pháp trận đỏ thắm. Dấu chân cùng vết máu của Nhai Tí đến đây mới chính thức biến mất.
Hồng Tuấn nghiêng đầu nhìn pháp trận, cùng với cái nhìn thấy ở chỗ ẩn thân của Nhai Tí giống nhau y hệt.
Giữa trận có một cái chậu rỗng.
Đây là pháp thuật gì? Nhai Tí đi đâu rồi? Hồng Tuấn cẩn thận nhớ lại khi A Thái hô lên “có bẫy” ngày hôm qua, có khi đó không phải bẫy, mà lúc hai người phát hiện trận pháp, Nhai Tí vừa vặn quay lại. Bọn hắn đúng lúc phát động mắt trận có giọt máu bảo hộ bên trên.
Giọt máu ở trong trận, chỉ cần không rời khỏi pháp trận, sẽ không bị công kích? Hồng Tuấn vốn không sợ, dù sao Ngũ Sắc Thần Quang ngăn cản được mọi thứ.
Hắn thả giọt máu kia vào trong chậu.
“Xem như cần có vật dẫn.” Hồng Tuấn gãi đầu, nhíu mày, Nhai Tí bị thương chạy đến đây là làm cái gì? Không có đường nào khác, cũng có thể là nó dùng pháp thuật di chuyển di.
“Vậy pháp trận này…” Hồng Tuấn cúi đầu xem xét tường tận, ở bên cạnh dấu chân cuối cùng của Nhai Tí có một kí hiệu thần bí. Hắn đặt tay trên kí hiệu, rót pháp lực vào.
Pháp trận sáng lên, sau đó giọt máu trong cái chậu ở giữa, tóe ra pháo hoa, hướng bốn phương tám hướng nổ tung.
Hồng Tuấn tăng cường pháp lực, phạm vi phun ra của giọt máu mở rộng hơn, không bao lâu sau trở thành một ngọn suối, rung động đôm đốp trong chậu, khi rơi vào pháp trận, pháp trận sáng rực lên, ánh sáng rực rỡ!
Hồng Tuấn: “!”
Hồng Tuấn không kịp phản ứng, pháp trận trong nháy mắt nở rộ cường quang, ‘ông’ một tiếng, đem hắn nuốt vào trong quầng sáng!
Sau âm thanh đó, Hồng Tuấn cảm giác cơ thể mình bỗng nhiên lơ lửng. Thân thể không khỏi tìm chỗ đáp xuống, hắn đã sớm quen với việc không la hét khi gặp chuyện, từ trên không xoay người, tay giũ ra phi đao, chuẩn bị ứng phó mọi chuyện.
Ngay tại lúc hắn xoay người, bỗng nhiên giật mình.
Hắn nhìn thấy chính hắn!
Cùng một thiếu niên giống hắn y đúc, khóe miệng hiện ra một nụ cười mang theo tà khí hướng về phía hắn, trong tay còn nắm ba thanh phi đao y hệt.
Hồng Tuấn: “…”
Đây là có chuyện gì?!
Hồng Tuấn cùng bản sao trên không trung chạm trán nhau, khi giơ đao đón đỡ, thiếu niên kia “bá” một tiếng, hóa thành những giọt máu đỏ tươi tản mát tứ phía, sau đó lại tụ lại, hóa thành một bàn tay, giật lấy Khổng Tước Linh bên hông Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn giận dữ hét: “Ngươi là ai!”
“Hồng Tuấn!” Lý Cảnh Lung lớn giọng hét một tiếng.
Ngay sau đó Hồng Tuấn vung phi đao, bỗng nhiên đụng phải Ngũ Sắc Thần Quang, phi đao giữa không trung bị toàn bộ chất lỏng kia cuốn lấy, cướp đi.
Trước mắt một mảnh màu đỏ, biển máu càng ngày càng tiến gần. Hồng Tuấn “ùm” một tiếng ngã vào trong đại dương đỏ như máu kia!
“Hồng Tuấn ——!”
“Đứa thứ tư.” Quắc Quốc phu nhân thanh âm cười nói.
Hồng Tuấn thở dốc, giãy dụa trong biển máu, ngẩng đầu nhìn đỉnh động, nơi đó có pháp trận đang lóe sáng, trong giây lát hắn hiểu ra, đây mới là cạm bẫy sau cùng!
Hắn định dùng pháp thuật triệu hồi liệt hỏa, biển máu xung quanh lại vọt tới, bọc chặt hắn lại, sau đó có tiếng gầm giận dữ, Nhai Tí từ bên bờ lao xuống.
Lý Cảnh Lung điên cuồng gào: “Dừng tay ——!”
Hồng Tuấn vừa phóng hỏa diễm pháp thuật, bị Nhai Tí cắn một cái vào bả vai, máu me đầm đìa, đau đến hét lên. Rồi bị quăng lên trời, bay lên trên bờ, khi định phản kháng, liền cảm thấy khí lực toàn thân đã rút sạch, pháp lực biến mất vô tung vô ảnh.
Quắc Quốc phu nhân đứng trước mặt Hồng Tuấn, thì thào niệm chú văn, bờ môi trắng bệch nhếch lên, toàn thân Hồng Tuấn phát ra ánh sáng, bị hút toàn bộ vào miệng Quắc Quốc phu nhân.
“Dừng tay… Dừng tay!” Lý Cảnh Lung bị trói trong một cái lồng sắt trong huyệt động, không ngừng lấy bả vai húc vào lồng sắt, hướng Quắc Quốc phu nhân rống to, “Ngươi đến hút ta! Đừng đụng vào hắn!”
Hồng Tuấn lăn lộn trên mặt đất, toàn thân bị máu tươi kia bao bọc, giãy dụa không được. Pháp lực Quắc Quốc phu nhân hút vào. Quắc Quốc phu nhân cảm thấy dễ chịu, lần đầu tiên trong đời hút được pháp lực thuần chính như vậy, toàn thân được pháp lực bổ sung không ngừng run rẩy, ngay cả gương mặt cũng biến đổi hiện ra một mặt hồ yêu dữ tợn.
Hồng Tuấn nhìn thấy gương mặt hồ yêu kia, Quắc Quốc phu nhân đang cực hạn thoải mái hai mắt trống rỗng, Hồng Tuấn phát ra tiếng thét khủng khiếp.
“Chết đi… Ngươi, đồ yêu quái!” Hồng Tuấn cắn răng nói, tiếp theo dùng toàn bộ khí lực còn sót lại, vung ra một đạo Tam Vị Chân Hỏa.
Ngọn lửa nổ vang, đánh trúng ngực Quắc Quốc phu nhân. Quắc Quốc phu nhân hét thảm một tiếng ngã ra đằng sau, ba con quái vật đứng sau lưng lập tức vọt tới, đè chặt Hồng Tuấn, ấn đầu hắn xuống đất, một vuốt nện mạnh xuống. Một bên đầu Hồng Tuấn đập mạnh lên mặt đất, “đông” một tiếng trầm đục, vỡ đầu chảy máu, ngất đi.
________________________
Thủ chu đãi thỏ: ôm cây đợi thỏ
Oidoioi, hai đứa chuẩn bị ăn hành dồi =((( tiểu Lý ơi, tiểu Tuấn ơi!!! Chương này ngắn, nửa đêm đi chơi về edit có xíu là xong, dự là mấy chương sau lại tràng giang đại hải, chư vị ạ…