Thiên Ảnh

Quyển 2 - Chương 122: Đã nuôi mập còn tham ăn



Dịch giả: MrChoe

Vụ đại chấn ở Núi Côn Luân, đã khiến cho từ trên xuống dưới trong phái trở nên vô cùng bừa bộn. Tuy nhiên nhờ vào sự chỉ đạo của chưởng giáo Nhàn Nguyệt chân nhân, cộng với sự góp sức của rất nhiều đệ tử ưu tú trong phái, nên thế cục Côn Luân phái cũng nhanh chóng ổn định trở lại, nhiều việc như cứu tế, sửa chữa và những việc vặt vãnh khác cũng nhất nhất được phân công rộng rãi mà không có một chút bối rối nào.

Nhưng quả thật trận địa chấn lần này đã gây ra những ảnh hưởng rất lớn, nó khiến cho nhiều khu vực tường phòng bị đổ sập, tuy rằng thương vong bên trong Côn Luân phái không lớn như ở thành Côn Ngô dưới núi, nhưng điều khiến người ta đau đầu là tâm của trận địa chấn này lại nằm ngay ở chỗ sâu nhất trong rặng núi, cho nên rất nhiều khu vực sơn lĩnh bị lệch vị trí, sông ngòi cũng thay đổi cả dòng chảy, bởi vậy đã gây ra những hậu quả vô cùng phiền toái.

Trong số đó, Dưới dược viên Lưu Hương Phố, khu vực quan trọng nhất của Bách Thảo Đường phái Côn Luân, là một trong những khu vực gặp tai hoạ nặng nhất.

Vốn dĩ là một khu dược viên bằng phẳng, nay lại xuất hiện rất nhiều khe nứt cực lớn, đồng thời khắp nơi bây giờ là các đống đất có hình thù kỳ quái, đó là do trong tai kiếp tối hôm qua, các tầng địa chất bị những luồng lực cực lớn đè nén đùn lên mà thành.

Dưới hậu quả như thế của trận thiên tai, vô số những thiên tài địa bảo, linh thảo trân quý trong Lưu Hương Phố đều bị tổn thất vô số, từng mảng lớn những mảnh đất trong dược viên bị hư hại nghiêm trọng, rất nhiều linh thảo không phải bị hao tổn do đứt gãy, mà là do các loại quả, lá bị rụng xuống đất, sau đó toàn bộ đều bị nham thạch đất cát lật lên chôn lẫn cả vào trong đất bùn. Cái xui xẻo nhất chính là, những loài linh thảo sinh trưởng ngay phía trên những cái khe đất sâu không thể lường nổi kia, khi tai kiếp qua đi cũng không còn thấy bóng dáng nó đâu nữa, cũng không biết là đã rơi đến chỗ nào rồi.

Thời điểm hiện tại, trong Côn Luân phái từ cao xuống thấp hết thảy đều đang bấn loạn, các đường khẩu khác ai cũng có phiền phức của riêng mình nên chẳng ai rảnh rỗi mà quan tâm đến sự tình ở Lưu Hương Phố, dưới trướng Bách Thảo Đường lại chia ra rất nhiều khu vực khác nhau nữa nên nhân thủ tạm thời chưa đủ, trong phái cũng không có bao nhiêu người đến hỗ trợ nơi này, vì vậy trước mắt họ chỉ có thể tập trung che chở cứu giúp ở chỗ sâu nhất trong Lưu Hương Phố nơi đang có những thiên tài địa bảo cực kỳ quý giá có giá trị liên thành cực cao mà thôi. Còn khu vực bên ngoài này, tạm thời chẳng còn ai thèm quan tâm đến nữa.

Vào lúc hừng đông, Chó đen A Thổ đi tới khu Thảo Viên bên ngoài Lưu Hương Phố. So với ngày thường, khu vực này vốn được phòng vệ nghiêm mật nhưng nhìn tình trạng hiện tại thì xem ra vô cùng hỏng bét, những bức tường rào dựng đứng cao vút mặc dù không hoàn toàn bị đổ sụp tất cả, nhưng hết thảy đều đã bị đổ vỡ thành những lổ hổng nham nhở, khiến cho những bức tường tuy là còn đó nhưng gần như chẳng khác gì là không có.

Từ những cái lỗ hổng kia ai cũng có thể đi vào được, tình cảnh phía bên trong Thảo Viên cũng thật là thê thảm, bùn đất bị đùn cả lên, cỏ cây nghiêng sụt, tựa như một mảnh đất hoang, hơn nữa nhìn thoáng qua cũng chẳng thấy có một bóng người nào trong đó.

A Thổ từ trong một bụi rậm thò đầu ra mà nhìn quanh một hồi, chốc chốc lại nhìn về phía khu núi rừng xa xa một cái, đó chính là nơi lúc bình thường, có một con trâu xanh trốn ở đó mà nhìn trộm khu Lưu Hương Phố bên này, với những động tác cùng thần sắc rất kỳ quái.

A Thổ đứng tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát, sau đó rón ra rón rén chui qua cái lỗ hổng chạy thẳng vào trong Thảo Viên.

Vào được bên trong Thảo Viên, mùi linh dược thơm mát trong không khí kia so với bình có vẻ đột nhiên nồng đậm hơn không ít. Nguyên nhân hẳn là do những cây linh thảo ở đây đã bị bẻ gãy nên mùi của chúng nhanh chóng phát tán hết ra mọi nơi.

Trông tình cảnh có phần thật thê thảm.

A Thổ cẩn thận nhìn quanh bốn phía một hồi, xác định đích thực rằng không có người nào ở gần đó, nó mới bắt đầu dò dẫm tiến về phía trước, vừa nghe ngóng đánh hơi như đang tìm kiếm một cái gì đó ở nơi này.

Trong dược viên ở khu Thảo Viên Lưu Hương Phố, dĩ nhiên chỉ toàn là linh thảo.

Cho nên A Thổ chưa chạy được bao lâu, đã trông thấy những thứ linh thảo cực kỳ trân quý, nhưng hiện tại phần lớn chúng đã bị chôn vùi trong đất bùn, nếu không phải là bị đứt gãy thì cũng là loại đã hư nát. A Thổ xem xét kỹ, tựa hồ cũng không hài lòng lắm, nên lại tiếp tục bước về phía trước.

Bên trong Thảo Viên rất yên tĩnh, nhưng thời gian trôi qua, bỗng nhiên xuất hiện một số loài chim chóc từ bốn phía trong núi rừng bay tới, chúng ngày thường đối với các loại linh thảo ở đây vốn trông ngóng đã lâu, chỉ mong được bay đến mà ăn cho thỏa thích, nên tính ra có vẻ như trận đại chấn này đối với những loài chim thú động vật trên núi Côn Luân mà nói, cũng không phải là một sự tình quá hỏng bét.

A Thổ nhìn mấy cây linh thảo gãy đầu, bên cạnh đang có mấy con chim đang ra sức mổ, ánh mắt nó toát ra vài phần khinh bỉ, nó bèn hướng về phía lũ chim "Gâu gâu gâu" sủa lên vài tiếng, lập tức cả đám chim kia cả kinh bay lên, mãi một lát sau mới lại đậu xuống tiếp tục mổ.

A Thổ đắc ý quay đầu lại, tiếp tục đi vào phía sâu hơn trong Thảo Viên.

Vừa đi tới phía trước một chút, mùi thơm thoang thoảng trong không khí bỗng nhiên đã nồng đậm hơn so với trước một chút, A Thổ như cũng cảm thấy điều này, nó cảm thấy hưng phấn hơn, nhìn quanh hai bên, chân bắt đầu chạy chậm lại, cũng không lâu lắm, trước mắt nó đã xuất hiện một gò đất nhỏ vừa mới được ai đó vun bới lên mà thành, A Thổ liền một bước nhảy tới, lập tức cảm thấy trước mắt rộng mở trong sáng, phía dưới gò đất nhỏ kia là một mảnh đất bằng phẳng không hề bị hao tổn chút nào, chỉ thấy cỏ xanh mơn mởn rất là tươi mát, đặc biệt, ở chỗ trung tâm mảnh cỏ xanh này, còn có một cây linh thảo không giống bình thường, cành lá xanh biếc, trên đầu mọc ra chín hạt óng ánh sáng long lanh, từng đợt, từng đợt mùi hương nồng đậm tỏa ra nãy giờ ở khu vực này, chính là từ cây linh thảo này phát ra.

A Thổ nhếch miệng, hai mắt tỏa sáng.

※※※

Ngày hôm nay, cho đến buổi chiều giờ Thân, tình hình trên núi Côn Luân cơ bản là đã an định lại rồi, Bách Thảo Đường cũng bắt đầu điều động nhân lực, triệu tập rất nhiều người kể cả các đệ tử tạp dịch tới Lưu Hương Phố bắt đầu cứu giúp linh thảo.

Lục Trần đương nhiên cũng ở trong số đó, lúc hắn theo dòng người đi vào Thảo Viên, chứng kiến thảm trạng trong dược viên cũng líu cả lưỡi không nói nên lời, khi nghĩ đến giá trị của những loại linh tài linh thảo bị hao tổn kia, thì tính ra Bách Thảo Đường chắc chắn đã bị lỗ thâm cả vào vốn gốc mất rồi.

Được phái tới để chỉ huy đám cứu tế này chính là một vị tu sĩ Kim Đan trong Bách Thảo Đường, tên là Lâm Thịnh, thoạt nhìn đây là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi.

Năng lực làm việc của người này rất cao, chỉ huy dứt khoát, ba hay hai việc cùng lúc cũng an bài một cách thỏa đáng, trước hết là sai tất cả đệ tử tạp dịch chuyên bồi dưỡng linh lực đi xem xét linh thảo mà bản thân mình phụ trách trong linh điền xem bị hao tổn đến mức độ nào, nếu có thể cứu chữa thì lập tức cứu ngay, cứu không được thì trở về báo lại tình hình cụ thể; mặt khác các đệ tử Luyện Khí, đệ tử Trúc Cơ, theo cùng thì ưu tiên đi xung quanh chữa trị trận pháp, tu sửa lại tường cao hàng rào, đồng thời xua đuổi những loài chim tước dã thú đang lợi dụng tình thế mà vào ăn vụng linh tài trong linh điền, tận lực giảm bớt tổn thất được chỗ nào hay chỗ đấy.

Kể từ lúc đó, mỗi người đều có chuyện để làm, Lục Trần cũng hướng về phía mảnh linh điền của mình đi tới, nghĩ thầm lo cho cây Hồng Phách Sâm kia không biết có tránh được kiếp nạn này hay không, vạn nhất không may không tránh được, chỉ e là Tô Thanh Quân vốn rất coi trọng cây linh thảo dị thường này sẽ buồn bực đến chết mất thôi.

Một đường tiến thẳng, nhanh chóng vượt qua rất nhiều bờ ruộng cong vẹo cùng với nhiều rất nhiều hố sâu cũng như mô đất bị đùn lên, cuối cùng Lục Trần cũng chạy tới bên cạnh mảnh linh điền kia của mình, thoạt nhìn, chỉ thấy địa thế ở đây vẫn bằng phẳng, rất nhiều Tham Thảo xanh biếc còn mọc xanh tươi mơn mởn, Lục Trần trong nội tâm liền cảm thấy có phần vui vẻ.

Nhưng ngay lập tức hắn bỗng nhiên biến hẳn sắc mặt, bước tới vài bước, ngạc nhiên nhìn về phía trung tâm mảnh linh điền, chỉ thấy ở chỗ trung tâm linh điền kia, vốn là nơi gieo Hồng Phách Sâm thì nay chỉ còn lại một cái hố to, Hồng Phách Sâm dĩ nhiên đã không cánh mà bay!

"Cái này..." Lục Trần nhất thời yên lặng, sau đó nhíu mày ngồi xổm xuống bên cạnh hố đất, thoạt tiên hắn nhìn vào bên trong cái hố đất đen, chỉ thấy chất đất vẫn còn rất mới và ẩm ướt, tựa hồ như vừa mới bị bới ra cách đây không lâu, trong đất bùn còn sót lại một vài mảnh như vụn cây màu trắng. Đó là phần rễ còn sót lại dưới mặt đất của cây Hồng Phách Sâm, rất nhiều chỗ là bị trực tiếp kéo đứt, lúc này vẫn còn có thể thấy từ trong những cái rễ cây ấy từ từ rỉ ra một thứ dịch lỏng màu trắng nhạt, bốc mùi kỳ dị.

"Chẳng lẽ là bị trộm à?" Lục Trần nhủ thầm trong bụng, ánh mắt lập tức nhìn ra xung quanh, gần như không cần tốn nhiều sức lực, hắn đã tìm ra được một ít dấu vết khả nghi ngay trên mảngcỏ bên cạnh.

Đó là những dấu chân mang theo đất đen, giẫm trên cỏ xanh, nên không dễ làm người khác chú ý, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra phương hướng tẩu thoát, thông từ Thảo Viên Lưu Hương Phố ra thẳng bên ngoài khu núi rừng.

Lục Trần nhích sang bên cạnh vài bước, ánh mắt rơi vào mấy cái dấu chân ngay bên cạnh cái hố đất kia, trông hình dạng, độ mạnh yếu cùng kích thước, thì dường như trong bốn cái dấu chân ấy có một cái không bình thường, nó có vẻ nhẹ và nông rất nhiều so với những dấu chân còn lại, hình như là con thú này… bị què mất một chân thì phải?

Thần sắc trên khuôn mặt Lục Trần bỗng nhiên trở nên có chút cổ quái.

Hắn đứng thẳng người lên, nhìn nhìn xung quanh, thấy có vẻ tạm thời vẫn chưa có người nào chú ý tới nơi này, sau đó lại cúi đầu nhìn những dấu chân mà kẻ trộm thuốc kia lưu lại, càng nhìn càng lắc đầu, trong miệng mắng một câu: "Ngu xuẩn, sớm biết như vậy lúc trước ta làm thịt hầm cách thủy mi ăn cho rồi!"

Hừ lạnh một tiếng, sắc mặt Lục Trần xem ra có vài phần căm tức, định rời khỏi đây, nhưng chỉ đi được vài bước, hắn bỗng nhiên lại tự mắng thầm một câu, sau đó liền xoay người lại đi đến bên cạnh hố đất, nhìn xung quanh rồi ho khan một tiếng, hướng đến bên cạnh đống đất dùng chân quét một đống bùn đất lớn xuống dưới, khiến dấu vết trong hố đất kia bị che đi hơn nửa.

Ngay sau đó, hắn lại theo dấu chân trên mặt đất, dùng lòng bàn chân giẫm lên bốn phía, lập tức chỉ còn thấy toàn là đất đen, phủ lên cả những dấu chân cổ quái kia.

Làm xong, Lục Trần lắc đầu, lại hướng về khu Thảo Viên đằng trước, trở về bẩm báo lại tổn thất, đồng thời trong miệng thấp giọng lẩm bẩm nói một mình, âm thanh rất nhỏ, tựa như chỉ nói cho bản thân hắn nghe mà thôi.

"Hừ, nuôi cho mập thây như thế còn đi ăn trộm!..."

※※※

Trèo non băng rừng lội suối, một đạo thân ảnh màu đen đang khoan khoái chạy băng băng trong dãy núi Côn Luân vừa mới qua cơn đại chấn mà chạy thẳng về phía trước.

Miệng A Thổ ngậm một cây nhân sâm cực lớn, trên rễ cây sâm ấy vẫn còn dính đầy bùn đất, trên đỉnh cây nhân sâm vẫn còn mang theo chín quả màu hồng đang đong đưa, tung bay trong gió núi, như một lá cờ báo tin thắng lợi.

Nó cứ thẳng một đường mà chạy tới, dường như ngày hôm nay nó bỗng nhiên có sức khỏe khác thường, một đôi mắt chó sáng ngời có thần, lấp lánh tỏa sáng, như đang tràn đầy hy vọng vào tương lai, vào thứ gọi là "Cuộc sống của một con chó".

Chạy chạy, rồi lại chạy, cuối cùng nó cũng thấy được Cẩu Đầu sơn, ngay bên dưới tòa núi này đã từng là nơi hội tụ của vô số các loại tiên cầm thụy thú kỳ dị.

Nhưng thật Kỳ quái, hôm nay lại không còn trông thấy tất cả động vật ở đây nữa rồi, thoạt trông Cẩu Đầu sơn còn có chút tĩnh lặng khác thường, A Thổ kinh ngạc dừng bước, nhìn ra xung quanh một cái, nhận ra đúng là tất cả tiên cầm dã thú đều đã rời khỏi đây rồi, duy chỉ có ở trên đỉnh núi Cẩu Đầu sơn kia, có vẻ như vẫn còn một thân hình cao lớn đang nằm sấp, yên tĩnh mà ngủ say.

A Thổ lập tức cảm thấy vô cùng hưng phấn, ra sức chạy thẳng lên núi, cái chân sau cà nhắc của nó khiến cho nó khi cố hết sức chạy vừa có chút vất vả nhưng cũng có chút buồn cười, tuy vậy nó hoàn toàn mặc kệ, cứ như vậy một đường chạy thẳng lên đỉnh Cẩu Đầu sơn.

Trâu xanh nằm ở chỗ đó, hai mắt híp lại, khi A Thổ đến, nó vẫn không có một chút phản ứng nào, có vẻ như vẫn còn đang ngủ say.

A Thổ dè dặt bước tới, chậm rãi đem củ sâm cực lớn ngậm trong miệng đặt trước đầu con trâu xanh, sau đó lập tức lui về phía sau một bước, nhìn trâu xanh, cái đuôi lay động vài cái.

"Gâu! Gâu Gâu!"

A Thổ hướng về phía trâu xanh kêu lên vài tiếng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv