Dịch giả: MrChoe
Đã nửa tháng từ sau khi năm mươi đệ tử tạp dịch vào Lưu Hương Phố làm việc, Bách Thảo Đường cũng bắt đầu dựa trên hiệu quả của việc nuôi trồng linh thực mà phân ra cao thấp, dựa vào đó để nhanh chóng chia họ ra làm hai nhóm.
Một bên bốn mươi người, còn một bên chỉ có mười người.
Trong nhóm ít người này, chỉ gồm những người có kết quả nuôi trồng linh thực hết sức xuất sắc, nhờ bàn tay bọn họ bồi dưỡng mà linh thực sinh trưởng tốt hơn rất nhiều so với bình thường, thậm chí còn nở hoa, kết quả nhanh hơn so với những người khác đến một hai ngày. Còn bên nhiều người kia thì phần lớn chỉ là những người có hiệu quả nuôi trồng tương đối bình thường mà thôi.
Lục Trần thì được xếp vào nhóm ít người, hắn tuy chỉ có một cây Thần trụ Ngũ hành hệ Thổ, chỉ có thể điều động duy nhất một loại linh lực hệ Thổ mà thôi, nhưng hắn có khả năng thu nạp thúc giục linh lực hệ Thổ tinh khiết một cách dị thường, qua tay hắn nuôi trồng mà linh thảo phát triển tươi tốt một cách kì lạ, hắn là một trong những người đạt được hiệu quả tốt nhất trong công việc.
Giai đoạn tiếp theo, bốn mươi đệ tử tạp dịch kia vẫn phải làm việc tại chỗ cũ, còn mười người nhóm Lục Trần thì được dẫn tới một chỗ khác trong Lưu Hương Phố, có tên là "Thảo Viên".
Nếu so sánh với Phong Viên, bên Thảo Viên là nơi gieo trồng linh thảo đẳng cấp rõ ràng là cao hơn một bậc, trong toàn bộ khu vườn này gần như không có linh thảo loại hai vân thường thấy, dẫu có xuất hiện đi chăng nữa cũng là loại linh tài hai vân thuộc hàng trân quý nhất. Còn lại thì hơn một nửa diện tích khu này dĩ nhiên là được dùng để gieo trồng loại linh thảo ba vân rồi.
Nội tình bên trong một danh môn đại phái có lịch sử năm ngàn năm, nơi này có thể nói là thuộc loại không dễ gì mà để lộ ra cho người ngoài biết. Cho dù là Lục Trần từ trước tới nay từng lịch duyệt lịch sử rất phong phú, nhưng lúc đứng nhìn thấy mảnh dược viên này, khoan chưa nói đến việc còn gặp được những chỗ có đẳng cấp cao hơn nữa khi đi sâu vào Lưu Hương Phố, chỉ nơi này thôi cũng khiến hắn nhịn không được mà thầm sợ hãi thán phục Côn Luân Phái.
Sau khi được đưa đến "Thảo Viên", thái độ của Bách Thảo Đường đối với mười người này cũng bắt đầu có chuyển biến, ít nhiều đã có thêm một chút ý coi trọng rồi, đồng thời bởi vì linh thảo trong Thảo Viên có giá trị rất quý, nên cách đối đãi với đám người bọn Lục Trần cũng thêm phần cẩn thận hơn.
Không giống như lúc ở trong Phong Viên, mỗi người bọn hắn, chỉ là được phân đến coi sóc một mảnh đất có nhiều gốc linh thực. Còn ở đây mỗi một người trong bọn hắn nhận được lệnh chỉ cần quan tâm đến một cây linh thảo mà thôi, hơn nữa mỗi một loại linh thảo đều có chuyên gia hướng dẫn, giới thiệu kỹ lưỡng cách bồi dưỡng cũng như những hạng mục công việc và phương pháp cần chú ý.
Đến phần cuối cùng, thậm chí đích thân vị tu sĩ Kim Đan Nhan La cũng xuất hiện dặn dò, cũng như nói rõ cho bọn hắn biết, linh thảo ở đây có giá trị liên thành, thậm chí còn nói rằng so với các đệ tử tạp dịch các ngươi còn có phần quý trọng hơn.
Tất cả đệ tử tạp dịch đều yên lặng lắng nghe, không có người nào dám lên tiếng phản bác, cũng như phản kháng cả.
Nhan La thần sắc hòa hoãn trở lại, trên mặt lộ ra vẻ ôn hoà mà nói với mọi người rằng tuy là như thế, nhưng nếu chăm sóc tốt các linh thực trân quý ở đây, thì thu hoạch mọi người đạt được cũng hơn xa rất rất nhiều so với lúc ở trong Thạch Bàn cốc trước kia, như vậy ngày sau hi vọng tu đạo thành công chắc chắn cũng tăng lên rất lớn rồi.
Lục Trần đứng lẫn trong đám người, nhìn lão bà tóc bạc mặt hồng kia mỉm cười, trong lòng nghĩ: "Vẽ được một cái bánh thật ngon lành đây!"
※※※
Với tư cách là người có công pháp tinh khiết nhất, hiệu quả tài bồi xuất sắc nhất trong đám đệ tử tạp dịch, nên Lục Trần được phát cho một cây linh thảo ba vân cực kỳ trân quý có tên là "Hồng Phách Sâm".
Hồng Phách Sâm dù chỉ là linh tài ba vân nhưng nó là một trong những loại ba vân cực kì trân quý, hơn nữa đặc tính của nó lại cực kỳ cổ quái, trên một khu đất có kích thước khoảng một mẫu, cho tới hiện tại cũng chỉ có thể trồng được một cây Hồng Phách Sâm mà thôi, không bao giờ có chuyện có hai gốc cùng sinh trưởng gần một chỗ.
Không chỉ như thế, xung quanh mặt đất nơi Hồng Phách Sâm sinh trưởng, vĩnh viễn chỉ có một loại cỏ nhỏ đặc biệt tên là "Tham Thảo" mọc được mà thôi, còn lại bất kỳ cây cối hoa cỏ gì khác đều không có cách nào sinh tồn nổi, cho dù là cố ý dời cây Hồng Phách Sâm đến gần một cái cây khác, thì không lâu sau cái cây ấy cũng sẽ tự động khô héo mà chết.
Đây là một loại linh thực cực kỳ bá đạo, thậm chí không tiếc đánh cướp sinh mệnh của các loại cây cối khác để bảo đảm không gian sinh trưởng của mình. Nhưng mà cũng chính vì vậy nên trong Hồng Phách Sâm có chứa thứ dược lực kinh người, có công dụng rất lớn trong việc luyện chế linh đan, cho nên nhiều năm qua Hồng Phách Sâm hoang dại trong tự nhiên gần như sớm đã bị đào hết rồi, và hiện tại cũng chỉ có danh môn đại phái thực lực thâm hậu như Côn Luân phái mới có năng lực tự mình trồng trọt loại cây này.
Lúc Lục Trần nhìn thấy cây Hồng Phách Sâm kia, nhìn thấy trên một mảnh đất lớn khoảng một mẫu, chính giữa thảm cỏ xanh mượt có một cây linh thảo đã kết được chín quả nhỏ màu đỏ hồng đặc biệt khác thường rất dễ khiến người khác chú ý.
Cây Hồng Phách Sâm kia vốn có dáng cao, nên những mảng cỏ nhỏ có tên là Tham thảo mọc xung quanh nó càng có vẻ thấp bé hơn rất nhiều, nhìn sơ qua cây Hồng Phách Sâm kia như hạc giữa bầy gà toát lên đầy khí thế vương giả, không giống với tập tính sinh trưởng bá đạo của nó, kỳ thật trên mặt đất, cây Hồng Phách Sâm này trông vô cùng thanh tú và đáng yêu, cành lá thì màu lục, dáng cao tầm một thước, màu sắc xanh nõn, đỉnh đầu có tua rua màu đỏ, phía trên kết thành chín quả chắc nịch màu đỏ tươi, khiến người ta khi nhìn thấy chỉ muốn lao vào cắn thử một miếng.
Lục Trần nhìn những trái màu đỏ kia một lát, sau đó duỗi hai tay ra đặt trên mặt đất xung quanh cây Hồng Phách Sâm, chậm rãi thổ nạp hô hấp.
Một đạo hào quang hệ Thổ màu vàng sáng ngời từ trong đất tỏa ra, những viên bùn đất kia dường như bắt đầu nhè nhẹ chuyển động, sau đó theo lệnh điều động của Lục Trần di chuyển đến gần ngay bên dưới cây Hồng Phách Sâm, cùng lúc đó, sâu bên dưới mặt đất, những luồng linh lực hệ Thổ cũng đang liên tục không ngừng hướng về bộ rễ của cây linh thảo này mà tụ lại.
Trên mặt đất cây Hồng Phách Sâm đón gió rung rung, như đang vui mừng vô hạn, cành lá đong đưa theo gió như nhảy múa, một lát sau, dường như như màu sắc ở phần đầu của những trái cây kia dường như đã trở nên tươi đẹp hơn chút ít.
Lục Trần thu hồi hai tay lại, thở ra một hơi, đứng dậy bước sang một bên, nhìn thần thái có vẻ nhẹ nhõm, phía bên mấy khu đất cách chỗ hắn khoảng chục trượng, một vài đệ tử tạp dịch khác cũng đang chăm chú bồi dưỡng cho loại linh thực của họ.
Lục Trần quan sát bọn họ một lúc, nhận ra rằng những đệ tử tạp dịch kia phần lớn đều đang làm việc hết sức cẩn thận, người nào cũng cần cù chăm chỉ mà làm việc, xem ra nửa điểm cũng không dám phân tâm.
Lục Trần nở một nụ cười, lắc đầu thu hồi ánh mắt, sau đó tìm một chỗ bằng phẳng trên khu đất rồi nằm xuống.
Khắp nơi xung quanh cây Hồng Phách Sâm là một thảm Tham Thảo màu lục mềm mại, thoạt nhìn tựa như một cái chăn lông màu lục, Lục Trần nằm lên trên lớp cỏ này liền cảm thấy hết sức thoải mái. Hắn nhắm mắt lại nhàn nhã nằm trong chốc lát, bỗng nhiên chỉ cảm thấy trước mắt như tối sầm lại, có một bóng mờ đang đứng che mất đi luồng ánh sáng trước mặt hắn.
Lập tức, một giọng nói vang lên, âm thanh rất dễ nghe nhưng lại đầy vẻ tức giận, nói: "Ngươi là người phương nào, sao dám lười biếng như thế? Hồng Phách Sâm là loại linh tài quý giá như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, ngươi có biết sẽ phải chịu tội gì không?"
Lục Trần mở to mắt, chỉ thấy có một bóng người đứng trước mặt mình, chắn ngang ánh sáng mặt trời, nên nhất thời không thấy rõ khuôn mặt của người nọ, nhưng chỉ trong nháy mắt đó, hắn đã nhìn thấy trên đầu vai người nọ, đang khoác một tấm áo choàng mỹ lệ giống như ngọn lửa đang cháy.
※※※
Lục Trần ngồi dậy, sau đó vỗ vỗ bờ mông đứng lên, rồi mới giương mắt nhìn về phía cô gái đang đứng trước mặt.
Đây là một cô gái có dung mạo cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt như vẽ, làn da trắng như tuyết, sau lưng mang một thanh trường kiếm. Nhìn vỏ kiếm kia tuy là kiểu cách cổ xưa, nhưng lại toát lên một loại khí thế lăng lệ, hiển nhiên nhất định là nó không phải vật tầm thường rồi, thậm chí còn có thể là một loại danh kiếm thời cổ có lai lịch rất lớn.
Trên đầu vai của nàng, lúc nhìn gần, Lục Trần càng nhìn thấy rõ từng cọng lông vũ màu đỏ thẫm vô cùng diễm lệ, đúng là tấm Xích vũ hắn đã từng nhìn thấy ở cái thôn nhỏ sau núi Thiên Khang ngày đó.
Tô Thanh Quân.
Hắn nở một nụ cười, lùi về phía sau một bước, sắc mặt bình tĩnh ôn hòa nói: "Bái kiến Tô sư tỷ."
Tô Thanh Quân chau mày một cái, cảm thấy kinh ngạc, nói: "Ngươi quen biết ta sao?"
Lục Trần mặt không đổi sắc, nói: "Sư tỷ người ở trong Côn Luân phái thanh danh hiển hách thế nào, ai mà không biết."
Tô Thanh Quân hừ một tiếng, cũng không phản bác gì, chỉ nhìn Lục Trần, nói: "Ngươi là đệ tử tạp dịch được phái tới bồi dưỡng Hồng Phách Sâm à? loại linh tài trọng yếu bực này, sao ngươi dám sơ sảy lãnh đạm như thế? Ngươi không sợ bị các sư trưởng Bách Thảo Đường thấy được bộ dạng như vậy của ngươi sẽ ngay lập tức trách phạt ngươi sao?"
Lục Trần im lặng một lúc, rồi bỗng nhiên nói: "Nếu ta nhớ không lầm, Tô sư tỷ ngươi hình như đâu phải là môn hạ của Bách Thảo Đường đâu nhỉ?"
"Đúng vậy, ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
Lục Trần thở dài, nói: "Ta quả thực là được an bài đến nuôi trồng cây Hồng Phách Sâm này, nhưng mà trước giờ ta cũng chưa hề làm sai cái gì, không lẽ Tô sư tỷ ngươi chỉ vì nhìn thấy ta nằm trên mặt đất nghỉ ngơi một chút, mà đã cảm thấy có chút không vừa mắt rồi sao?"
Tô Thanh Quân sắc mặt trầm xuống, trong thâm tâm bỗng cảm thấy không thích người đàn ông này chút nào, chỉ là lúc ánh mắt lướt qua mặt người này, nàng đột nhiên có cảm giác rất quen mắt, dường như lúc trước nàng đã từng gặp qua rồi, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra là đã gặp ở đâu.
Nàng cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ lạnh lùng thốt lên: "Ta không phải môn hạ của Bách Thảo Đường, ta tự nhiên cũng không bao giờ xen vào việc của người khác, nhưng hiện tại cây Hồng Phách Sâm này là một trong những cây mọc tốt nhất, trưởng thành nhanh nhất trong Thảo Viên, ta có việc cần dùng đến nó, nên tự nhiên là sẽ không thể mặc cho ngươi tùy ý chà đạp nó như vậy."
"À." Lục Trần lúc này mới hiểu ra, nói, "Hóa ra là sư tỷ đã đặt cái cây Hồng Phách Sâm này rồi à."
Tô Thanh Quân phản ứng đầu tiên là định gật đầu, nhưng đột nhiên lại cảm thấy lời nói của người này có vẻ có gì đó không đúng, nghe có chút khó chịu, nhưng vẫn không biết phải phản bác ra sao, nên cảm thấy có chút tức giận, mặt lạnh lùng nói: "Ngươi không được ba hoa trước mặt ta, ta chỉ hỏi ngươi, Bách Thảo Đường đã giao cho ngươi nuôi trồng cây Hồng Phách Sâm này, tại sao ngươi không chăm chú làm việc, vạn nhất chỉ vì vậy mà ngày sau dược lực của linh thảo thay đổi chênh lệch hoặc bị xói mòn dược hiệu, chẳng phải là lỗi lầm của ngươi sao?"
Lục Trần ngẫm nghĩ, nói: "Tô sư tỷ, ngươi nói nhiều như vậy rốt cuộc là muốn ta phải làm sao?"
Tô Thanh Quân nói: "Làm việc cho tốt, bồi dưỡng cho tốt cây Hồng Phách Sâm này, nếu không ta sẽ không dễ dàng tha cho ngươi đâu!"
Lục Trần lông mày nhíu lại, nói: "Vậy thì quả thật là kỳ quái rồi, sư tỷ chứng kiến tận mắt ta ở chỗ này làm việc không tốt, không chăm sóc tốt cho cây Hồng Phách Sâm này sao?"
Nói qua, trên mặt hắn nửa cười nửa không mà nhìn Tô Thanh Quân, thần sắc trong mắt có vài phần quái dị.
Tô Thanh Quân là một cô gái cực kỳ thông minh, lời nói ra đến đây, trong nội tâm nàng đã mơ hồ cảm thấy có chút gì không đúng. Nàng ngày thường say mê tu luyện, đối với sự tình trong việc bồi dưỡng linh thảo cũng không tinh thông gì mấy, Hồng Phách Sâm là một kiện linh tài trọng yếu nàng yêu cầu hôm nay, nhưng ngoại trừ dược hiệu bên ngoài, nàng quả thực đối với cách trồng trọt nuôi trồng loại linh thảo này hoàn toàn không biết một chút gì cả. Nhìn người đàn ông trước mắt này có vẻ như không hề có chút gì là sợ hãi, Tô Thanh Quân mơ hồ cảm giác mình có thể đã nói sai chỗ nào đó rồi.
Chỉ là từ trước đến nay, ngày thường nàng đã quen với vẻ thanh cao rồi, mọi người thấy nàng thiên phú xuất chúng, dung mạo mỹ lệ, nên đa số đều nhường nhịn, hiếm có người nào dám đối mặt trực diện với nàng mà nói chuyện như thế.
Mà lúc này, Lục Trần thậm chí còn không đợi cho Tô Thanh Quân nghĩ nhiều, lại đứng ở đằng kia nói một câu: "Đúng rồi, Tô sư tỷ, ngươi mới vừa nói là không dễ dàng tha cho ta, vậy là có ý gì thế?"