Thiên Ảnh

Quyển 2 - Chương 105: Trong hốc cây



Dịch giả: MrChoe

Phản ứng đầu tiên của Lục Trần là nhận ra vị tiểu cô nương Bạch Liên này quả thực hung ác tàn nhẫn vô cùng, từng thời từng khắc đều không quên ý định giết người diệt khẩu, tính tình hung hãn đến độ này, quả nhiên là hắn bình sinh ít thấy, chỉ sợ những người trong Ma giáo năm xưa so với cô nàng còn thua kém vài phần.

Nhưng cũng trong khoảnh khắc nhanh như chớp ấy, hắn lại nhìn thấy khuôn mặt Bạch Liên đầy vẻ hoảng sợ, hơn nữa đột nhiên cả thân thể cô nàng cũng đang bị vệt sáng màu lục kia phát ra ánh sáng rực rỡ bao trùm lên toàn thân, tiếp theo lại bay lơ lửng một cách khó hiểu, miệng phát ra một tiếng kêu đầy sợ hãi.

Tia sáng màu lục phá không phóng tới, thế như sóng lớn không thể đỡ, lại cực nhanh như điện chớp, trong nháy mắt tỏa ra tràn ngập toàn bộ căn phòng nho nhỏ này, khiến cho Lục Trần gần như không kịp trở tay, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, tia sáng kia giống như một cái cột sáng màu xanh biếc tầng tầng lớp lớp giáng trúng ngay ngực của hắn.

Lục Trần toàn thân chấn động dữ dội, một tiếng trầm đục vang lên, cả thân thể bay ngược ra ngoài, "Rầm" một tiếng va vào bức tường phía sau, bên khóe miệng liền chảy xuống một chút máu. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn dường như cảm thấy lại có cái gì đó, sắc mặt liền đại biến, cúi đầu nhìn xuống ngực.

Cột sáng xanh biếc kia, chiếu thẳng vào lồng ngực hắn, ở chỗ sâu phía trong ánh hào quang ấy, nói đúng ra là, là ở ngay trong lồng ngực của hắn, máu nóng đang cuộn trào giống như đang sôi sùng sục trong trái tim, một đạo ánh sáng màu trắng nhu hòa, lóe lên bên trong ánh sáng màu lục mãnh liệt kia, lẳng lặng mà lan ra, như sóng biển đang cuộn trào giữa biển lớn mênh mông, lại có một cành hoa trắng tinh khiết sừng sững bất động ở giữa.

Nhưng chỉ sau một khắc, tất cả ánh sáng màu lục lại lần nữa mãnh liệt thêm ba phần, tựa như vừa bị một cái gì đó kích thích, nên điên cuồng tăng vọt lên, từ bốn phương tám hướng nhắm về phía ngực Lục Trần mà hùng dũng phóng tới.

những nơi ánh hào quang đó lướt qua, cả cái bàn, giường đệm đều bị lật lên, rồi như bị một loại sức mạnh cuồng liệt nào đó bẻ gãy, trong phòng mọi thứ trở nên bừa bộn, kể cả vách tường bốn phía cũng khẽ run lên, nhìn cả căn phòng tựa hồ như sắp sụp đổ tới nơi rồi.

Lục Trần chỉ cảm thấy máu thịt toàn thân như sôi lên, khuôn mặt vặn vẹo, thống khổ rống lên thành tiếng, ngẩng phắt đầu lên, nhìn Bạch Liên giận dữ hét to: "Nhanh ngăn chặn thứ ánh sáng này lại, bằng không thì cả hai chúng ta đều chết mất!"

Chỉ là sau tiếng hét lớn, hắn lại nhận ra rằng cả thân người Bạch Liên vẫn còn đang lơ lửng ở giữa không trung ngay trước mặt, mái tóc đen phấp phới, hai mắt nhắm nghiền, quả thực là đang bất tỉnh nhân sự, không còn biết cái gì nữa. Mà ở bên cạnh nàng, cách đó không xa, chó đen A Thổ cũng bị ánh sáng quái dị màu lục này cuốn đi, đang bị xoay thành vòng tròn giữa không trung, vô cùng kinh hoảng sủa loạn lên vài tiếng, sau đó đầu nghiêng qua một cái, có vẻ cũng đã bất tỉnh nhân sự luôn rồi.

Một sức mạnh mãnh liệt như sóng nước thủy triều, điên cuồng nhắm hướng Lục Trần mà vọt tới, trong nháy mắt, Lục Trần cảm giác như toàn thân lập tức tan rã, trong lúc cấp bách, hắn cố nén cơn đau kịch liệt, đột nhiên ra sức cắn răng, gầm nhẹ một tiếng, liều mạng đưa tay nhấn xuống ngực một cái.

Hào quang nhu hòa màu trắng ở chỗ sâu trong ánh sáng màu lục kia, dường như lóe ra từ đầu ngón tay trong bàn tay đang đè trước ngực.

Sau một khắc, đột nhiên tất cả luồng sức mạnh kia ầm ầm dừng lại, như đất trời trong nháy mắt lặng im, thời gian cũng ngưng đọng bình thường trở lại.

Ánh sáng màu lục bỗng đông cứng lại như băng, lập lòe phát ra ánh hào quang quỷ dị, cả người và chó bị dính cứng ngắc lơ lửng trên không trung như vậy một hồi lâu.

Khoảnh khắc sau đó, mọi tiếng động dần tan biến.

tiếng nổ vang rền của hai thứ ánh sáng kia tiêu tán dần, sau đó bóng người cũng bỗng dưng biến mất, hết thảy như đã bị hút vào hư vô.

Trong căn phòng nhỏ, gió cuốn mây tan, ánh sáng màu lục, ánh sáng màu trắng hết thảy đều đã biến mất rồi, Lục Trần, Bạch Liên thậm chí kể cả con A Thổ, vốn đang ở đó, trong nháy mắt cũng biến mất toàn bộ. Chỉ còn lại những mảnh vỡ của đồ vật trong phòng bị quét lên không trung lúc nãy, lúc này khi luồng ánh sáng kia tan biến nên mất đi thứ chống đỡ, thì mọi thứ mới như một trận mưa, rầm rầm rơi xuống đầy mặt đất, thành một mớ hỗn độn.

※※※

Cũng không biết qua bao lâu, Lục Trần bỗng cảm thấy có một thứ gì đó vừa âm ấm vừa ươn ướt đang ngọ nguậy trên mặt. Hắn lắc lắc cái đầu một cái, cảm giác trước mắt bên tai mình vẫn chưa bình thường trở lại, dáng vẻ vẫn rối bời như cũ. Hắn từ từ nhắm mắt lại nằm nghỉ thêm một lúc, thứ cảm giác quái dị này mới chậm rãi mất dần, lúc đó hắn mới mở mắt ra lại.

Thì ra có một cái đầu lưỡi ở ngay bên cạnh hắn, đang liếm liếm trên mặt, còn có âm thanh gừ gừ nho nhỏ, chính là âm thanh của A Thổ.

Lục Trần hít sâu một hơi, nhìn A Thổ mỉm cười, rồi mới ngồi dậy.

Thân thể chỉ mới ngồi dậy được một nửa, hắn liền hít ngược vào lại một hơi khí lạnh, thiếu chút nữa lại ngã xuống lần nữa, hắn vội vàng dùng tay chống trên mặt đất, lúc này thân thể mới trụ vững được. Giờ phút này hắn chỉ cảm thấy trên người rất nhiều chỗ đang đau đớn mãnh liệt, nhất là chỗ ngực, là nơi có cảm giác khó chịu nhất.

Hắn dùng tay sờ lên ngực, liền phát hiện ra rằng chỗ đó kỳ thật cũng chẳng có vết thương nào, có lẽ cảm giác vừa rồi chỉ là một loại ảo giác của hắn mà thôi.

Lục Trần lấy lại bình tĩnh, rồi mới quay đầu nhìn lại bốn phía, trong khoảnh khắc hắn chợt nhận ra, hắn đang ở trong một không gian thần bí tựa như một cái hốc cây, một không gian quen thuộc mà trước kia hắn đã từng lui tới nhiều lần, vách cây loang lổ cổ xưa lất phất vài làn khí màu xanh mờ, hắn trầm mặc đứng lặng hồi lâu; ở ngay vị trí trung tâm "Hốc cây", có một vũng nước nhỏ, chất nước trong veo tinh khiết, nhưng đã không còn sinh khí tươi mát với sinh cơ tràn đầy như lúc trước nữa. Đặc biệt nếu như nhìn kỹ ở sâu trong vũng nước đó, còn có một bóng đen nho nhỏ, rõ ràng là đang được giấu kín bên trong vũng nước.

Thứ đó như một ngọn lửa màu đen, đang lặng lẽ cháy bập bùng.

cách vũng nước nhỏ bên kia khoảng ba thước trên mặt đất, còn có một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn khác đang nằm, nhìn kỹ chính là Bạch Liên. Nhưng lúc này nàng hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt, sau nửa ngày vẫn không nhúc nhích, có vẻ là vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê chưa tỉnh lại.

Lục Trần nhíu mày, thu mắt nhìn sang con A Thổ một cái, mới phát hiện cả mình cùng Bạch Liên xem ra tình trạng đều không tốt, duy chỉ có con A Thổ thì chẳng biết tại sao, sau một phen bị giày vò vừa rồi, lúc này lại bình chân như vại, hành động hoàn toàn tự do thong thả đi tới đi lui bên cạnh mình, đồng thời tò mò nhìn quanh bên trong hốc cây như thể chưa bao giờ thấy qua cái thế giới nhỏ bé này bao giờ.

"Xem ra ngươi tỉnh lại sớm nhất đấy." Lục Trần sờ sờ đầu A Thổ một cái, A Thổ nhếch miệng, xem ra tâm tình không tệ.

Lục Trần cười, rồi mới chậm rãi đứng lên, kiểm tra kỹ toàn thân một chút, sau khi thấy ngoại trừ quanh thân có chút đau đớn bên ngoài, còn lại cũng không còn chỗ nào tổn thương đặc biệt nặng nề gì nữa mới yên lòng, nhưng khi nhìn thấy chung quanh nơi hốc cây này, lông mày của hắn chợt nhíu lại.

Cái hốc cây này, đặc biệt là cái vũng nước nhỏ lai lịch thần bí bên trong hốc cây kia, có thể là mấu chốt giúp hắn năm đó đã sống sót vượt qua lời nguyền “Hắc Hỏa” hết sức độc ác kia, trong làn nước kì dị đó, sức sống cuồn cuộn tuôn trào hết lần này đến lần khác khắc chế ngọn lửa đen đáng sợ kia, gần mười năm sau hắn cuối cùng mới quyết định đánh cược một phen, quyết định đối đầu với lời nguyền hắc hỏa một lần, và một lần nữa, hắn đã duy trì được sự sống của mình.

Nơi hốc cây này, mười năm qua chỉ có một mình hắn lui tới, cũng chỉ có một mình hắn biết rõ, ngay cả lão Mã đối với cái này cũng hoàn toàn không hay không biết gì cả.

Bởi vì "Hốc cây" thần bí này, thực chất là do chính hắn đã đoạt được "Hạt giống" thần bí từ ngọn lửa mặt trời bên trong cuộc đại chiến tại Hoang Cốc năm đó.

※※※

Không còn nghi ngờ gì nữa, "Hạt giống" này quả thật là một vật hết sức quan trọng, không cần phải nói đâu xa, chỉ cần xem năm đó Ma giáo phát ra "Hàng Thần Chú" đại trận, chính là dùng "Hạt giống" kỳ dị này làm trọng tâm, tiến tới dẫn phát thiên địa dị tượng, thu hút điều khiển được cả sức mạnh to lớn không cách nào tưởng tượng nổi của đất trời, là đủ biết được năng lực cực đại của nó đạt đến mức độ nào.

Hạt giống này, Hắc Lang đã đoạt được nó trong Cuộc chiến cuối cùng ở Hoang cốc, sau đó không biết bằng cách thức kỳ lạ nào đó đã sinh trưởng và dĩ nhiên là âm thầm ẩn náu trong cơ thể của hắn, nói một cách chính xác, là không biết bằng cách nào đã xâm nhập vào tận sâu trong trái tim của hắn rồi.

Cũng từ đó trở đi, hạt giống này giống như cùng với Lục Trần hòa thành một thể, Lục Trần cũng đã sớm phát hiện trong cái hạt giống trông có vẻ nhỏ bé này, lại tồn tại một không gian kỳ dị khác, nhưng tương liên với xác thịt của mình cho nên hắn có thể ra vào cái hốc cây thần bí này, đồng thời ở trong hốc cây đó đã tìm ra được thứ “sinh mệnh linh thủy” cứu mạng kia.

Mười năm nay, may mà có hạt giống này cùngvới cái hốc cây thần bí bên trong, nên Lục Trần mới có thể miễn cưỡng còn sống được tạm bợ qua ngày, tuy rằng trong thời gian đó hắn vẫn phải chịu vô vàn nỗi thống khổ khó mà tưởng tượng được hết. Chỉ vì lần cuối cùng lúc ở thôn Thanh Thủy Đường hắn đã đánh cược với lời nguyền Hắc Hỏa, tuy rằng may mắn còn sống, nhưng cũng đã khiến hắn tiêu hao hết tất cả lượng nước “sinh mệnh linh thủy”. Từ đó trở đi, hắn cũng rất ít khi vào lại trong cái "Hốc cây" thần bí này.

Bởi vì mười năm này, hắn đương nhiên đã vô số lần sớm thăm dò qua cái hốc cây này, mỗi tấc đất, mỗi tấc vách cây, vỏ cây, hay kể cả những làn khí lất phất xanh mờ kia, hắn đều đã cân nhắc kỹ lưỡng tìm hiểu qua. Nhưng cái làm cho người ta thất vọng chính là, ngoại trừ vũng nước trong hốc cây này là nước”sinh mệnh linh thủy ” ra, thì cho đến nay hắn vẫn chưa thu hoạch được thứ gì khác.

Xem ra, cái hốc cây này tựa hồ chỉ đơn thuần là nơi phun ra sinh mệnh linh thủy mà thôi.

Nhưng mà cho dù là như thế đi nữa, thì quả thật cũng đã rất kì diệu rồi.

Lục Trần cũng không phải là loại người có lòng tham không đáy, cho nên sau khi thăm dò không có kết quả, hắn cũng không tiếp tục nữa, cho đến hôm nay, dị biến phát sinh, luồng ánh sáng màu lục kia lại đưa hắn, Bạch Liên cùng con A Thổ vào cái chỗ này.

Ánh sáng màu lục!

Lục Trần bỗng nhiên lông mày nhíu lại, quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Bạch Liên lúc này vẫn đang mê man bất tỉnh trên mặt đất.

※※※

Vượt qua vũng nước nhỏ kia, Lục Trần chậm rãi đi tới bên người Bạch Liên, rồi mới ngồi chồm hổm xuống, ánh mắt dừng một chút trên khuôn mặt tuy còn nhỏ đã mang một vẻ xinh đẹp khuynh quốc của Bạch Liên.

Cô nàng vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, nhìn qua giống như là đang ngủ say, lúc yên giấc trông cô nàng giống như một cô bé bình thường, trên người tỏa ra làn hương của sự ngây thơ, như một đóa hoa vừa mới nở rộ, nhan sắc xinh đẹp đến ngẹt thở.

Làn tóc mai đen óng của nàng hơi rũ xuống, phủ lên cái gò má trắng nõn mềm mại của nàng, cô bé không biết là đang nằm mơ thấy cái gì, trên khuôn mặt không hề có chút gì gọi là thống khổ, hung ác hay tức giận gì cả, ngược lại nơi khóe miệng của nàng lại thoáng như đang mỉm cười.

Nụ cười kia ngọt ngào đến như thế, không biết có phải là đang nằm mộng thấy người nàng thương yêu nhất hay không?

Lục Trần chưa bao giờ thấy qua người nào lúc mê man, tính khí lại biến đổi hoàn toàn so với lúc bình thường như thế, nhưng lập tức hắn liền nghĩ ra, có thể lúc tỉnh táo, ở trước mặt người khác, Bạch Liên cố ra vẻ lạnh lùng như băng cho giống với khí chất của một tiên tử xuất trần.

Cái cô bé mười tuổi này, vì sao lại có nhiều bộ mặt khác nhau như vậy?

Vậy cuối cùng cái nào mới là bộ mặt thật sự của cô nàng?

Lục Trần lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia của nàng một lát, ánh mắt lập tức nhìn xuống, ở một góc vạt áo phía dưới chỗ ngực Bạch Liên, một đạo ánh sáng màu lục nhu hòa ướt át đang lặng lẽ chớp động rực rỡ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv