Nàng cũng không quen thân với Thái tử Lưu Vân, mới chỉ gặp mặt hai lần khi ghé thăm nơi ấy, vốn dĩ đến cơ hội trò chuyện cũng chẳng có.
Vì sao Thần lại gửi thiệp mời cho nàng? Nàng có thiệp mời, Tư Đồ Hiên hẳn cũng có mới phải.
Nghĩ vậy, Kiều Linh Nhi đứng dậy bước về phía cửa, đến thư phòng lần thứ hai.
“Tiểu thư, người định đi đâu vậy?” Vừa vặn lúc này Vân Lam cũng bưng thau rửa mặt đến, thấy tiểu thư chạy vội ra ngoài thì khẩn trương gọi với theo, rồi buông luôn cả thau nước theo chân chủ tử.
“Không cần đi cùng ta, ta có chuyện cần làm.” Kiều Linh Nhi nói với Vân Lam, mặt vẫn hướng về phía trước.
Thế nhưng trên đường đi, Kiều Linh Nhi chợt dừng bước.
Ạch, giờ này ai còn bận rộn ở thư phòng chứ?
Kết quả là Kiều Linh Nhi xoay người đi đến Hiên Minh viện.
Nàng rất ít khi đến biệt viện của Tư Đồ Hiên, nếu có chuyện cần nói thì sẽ đến thẳng thư phòng, hôm nay lại đến hẳn viện tử của anh ta, cảm giác có hơi… là lạ.
Song chẳng kịp nghĩ nhiều, Kiều Linh Nhi vẫn rảo bước đến Hiên Minh viện.
Vừa xoay người, nàng đã nghe thấy tiếng ai, “Tiểu thư, người không cần nô tỳ theo cùng sao?”
Đây là tiếng của Thông Nhi mà! Tự Khúc Doanh muốn làm gì?
Kiều Linh Nhi nhanh trí núp mình sau thân đại thu to lớn, sau mới nhìn sang thì thấy Tự Khúc Doanh đang bưng một cái khay, nhưng ban đêm tối quá, nàng không thấy rõ bên trên đựng gì.
Mối nghi ngờ vừa dấy lên thì lại nghe thấy Tự Khúc Oanh cất tiếng, “Không cần, ta đem trà bánh đến cho Thất vương gia, Thất vương gia sẽ phái người đưa ta về.”
Bóng người xa dần, Kiều Linh Nhi mới ra khỏi nơi ẩn náu.
Tối đêm thế này mà Tự Khúc Doanh còn đưa trà bánh đến Hiên Minh viện?
Chỉ một điểm này thôi đã khiến lòng nàng không vui, còn có hơi giận, lập tức xoay người trở về tiểu viện của mình.
Thế nhưng mới bước được hai bước nàng đã quay ngoắt lại, hướng Hiên Minh viện mà tiến.
Vì sao nàng phải trốn chứ? Nàng có chuyện cần tìm Tư Đồ Hiên bàn bạc, cũng chẳng phải thông đồng gì với anh ta, chẳng lẽ còn sợ thấy anh ta và cô gái khác thân mật?
Kiều Linh Nhi tức giận bước đến Hiên Minh viện, nào ngờ vừa đến cửa viện đã bị người nào đó kéo tay, bịt chặt cái miệng nhỏ nhắn khiến nàng không khỏi giật mình, suýt chút nữa hét lên.
“Là ta.” Một giọng nói trầm ấm vang lên.
Là Tư Đồ Hiên!
Kiều Linh Nhi tròn mắt nhìn nam nhân bên cạnh mình, đôi mắt ngọc long lanh càng sáng tỏ giữa màn đem u tịch.
Anh ta định làm gì thế này?
Tư Đồ Hiên thấy nàng sững sờ, khóe môi hắn khẽ cong lên, nới lỏng tay nhưng chẳng nói gì.
Kiều Linh Nhi tuy kinh ngạc nhưng cũng hiểu tình hình, anh ta thần bí như vậy, còn chặn nàng lại ở cửa nhất định là đã có chuyện xảy ra.
Thế nhưng không phải là Tự Khúc Doanh đến đây sao? Tại sao anh ta lại ở chỗ này?
“Sao ngài lại ở đây?” Kiều Linh Nhi ngước đầu nhỏ dò hỏi.
“Ta đợi nàng.” Từ tiếng nói nhẹ nhàng này cũng có thể cảm nhận được rằng tâm tình Tư Đồ Hiên đang rất tốt, thế nhưng vì sao anh ta lại vui vẻ như vậy? Chẳng lẽ là vì trà bánh Tự Khúc Doanh mang đến?
Kiều Linh Nhi nhíu mày, giọng nàng buồn bực, “Chẳng phải Doanh tiểu thư đến tìm ngài sao? Sao vẫn còn đứng ở cửa?”
Nghe mà xem, nghe mà xem, giọng nói này rõ ràng là nồng nặc mùi dấm chua nha!
Tư Đồ Hiên thầm vui vẻ trong lòng, vì nỗi nóng lòng của nàng mà thấy vui vẻ.
Thế nhưng hắn cũng tự biết bây giờ không phải lúc trêu đùa nàng, rủi như đạp phải đuôi, chọc nàng giận thì chẳng tốt gì.
“Ở cửa chờ nàng.” Vẫn là câu trả lời ấy.
Giọng nói trầm lắng giữa bóng đêm khiến lòng người xao động, lại còn như bị dụ dỗ.
Trái tim nhỏ bé của Kiều Linh Nhi hơi run rẩy, nam sắc khiến đầu óc nàng mê muội, cái đầu nhỏ mơ hồ, khuôn mặt ngơ ngác nhìn hắn, miệng nhỏ hơi mấp máy.
Đầu lưỡi hồng hồng giữa màn đêm nhưng lại thấy rất rõ, đúng là quá mê hoặc.
Lòng Tư Đồ Hiên nóng ran, ánh mắt thâm thúy dán chặt trên khuôn mặt nàng, bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ bé.
Kiều Linh Nhi càng run hơn, tuy nhìn không rõ ánh mắt anh ta nhưng nàng có thể cảm nhận được chúng sâu hoắm như cái hố không đáy, lại còn rất nóng bỏng, nóng đến độ có thể khiến nàng tan chảy, khiến trái tim nhỏ trong lồng ngực nàng gia tăng tốc độ, ngực thắt đầu óc cũng mơ hồ.
“Đi theo ta.” Cuối cùng Tư Đồ Hiên cũng lên tiếng, nắm bàn tay nhỏ dắt nàng đi.
Lúc này nàng mới bình tâm lại, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn, cái đầu nhỏ đã hoạt động lại: Đây là muốn đi đâu? Anh ta bỏ mặc Tự Khúc Doanh sao? Cái cô Tự Khúc Doanh kia hẳn là chưa đi chứ?
Sau khi dừng chân, Kiều Linh nhi mới phát hiện ra hai người họ đang ở dưới tán cây đại thụ.
Nàng chớp mắt rồi lại chớp mắt, nghĩ mãi cũng không ra anh ta định làm gì, bèn ngoan ngoãn hỏi, “Thất gia, ngài định làm gì vậy?”
Khóe môi Tư Đồ Hiên cong lên, vẽ ra một nụ cười nhạt.
Hắn chẳng nói gì mà chỉ vòng tay qua hông nàng, ôm nàng nhảy lên.
Lúc hạ xuống thì hai người đã ở trên cành cây lớn, ổn định rồi hắn mới cất tiếng, “Trước để ta dẫn nàng đi xem kịch đã.”
Đi xem?
Ạch, Thất gia sẽ đưa nàng đi xem sao? Dù thế nào cũng thấy hơi kỳ lạ, còn nàng lại vô cùng, vô cùng kinh ngạc.
Kiều Linh Nhi chớp mắt nhìn thẳng vào Tư Đồ Hiên với vẻ nghi ngờ, một lát sau nàng mới cất tiếng, “Thất gia, có phải ngài đang… bị kích động?”
Bằng không thì sao có thể muốn đưa nàng đi xem kịch chứ?
Khóe môi Tư Đồ Hiên giật giật, mặt không đổi sắc trả lời nàng, “Đối tốt với nàng thì nàng mới mau chóng trả bạc cho ta chứ.
Đừng quên nàng còn thiếu ta hai trăm rưỡi đấy.”
Đồ ngốc?
Ạch…
Kiều Linh Nhi phì cười, đồ ngốc, Thất gia đúng là thích ngốc nhỉ!
Tư Đồ Hiên nhíu mày, không rõ rốt cuộc cô gái nhỏ này vui thú gì mà cười đến run rẩy cả người.
Vui vẻ xong rồi, Kiều Linh Nhi mới nghiêm túc gật đầu, “Ta biết mà, Thất gia cứ yên tâm, ta sẽ không thiếu ngài hai trăm rưỡi đâu.”
Mấy từ này rốt cuộc là có nghĩa gì? Tư Đồ Hiên chỉ nhíu mày chứ không hỏi, bởi vì trong phòng đã có động tĩnh.
“Vương gia, Vương gia, ngài…” Một giọng nói yếu ớt truyền ra từ bên trong.
Kiều Linh Nhi vô cùng kinh ngạc.
Vương gia… Đây chẳng phải là biệt viện của Tư Đồ Hiên sao? Vì sao…
Một màn này khiến người ta dấy lên suy đoán, cô ta… lá gan cô ta quả là ghê gớm!
Tuy rằng trong lòng đã ngầm đoán, thế nhưng Kiều Linh Nhi vẫn khẽ hỏi một tiếng: “Thất gia, chuyện này…”
Tư Đồ Hiên không nói gì mà chỉ vươn ngón tay đặt lên miệng nhỏ của nàng, ý bảo nàng đừng lên tiếng.
Một va chạm rất nhỏ vào cái miệng mềm mại nhỏ nhắn kia đã khiến đầu óc hắn quay cuồng, đồng tử tức thì thắt lại.
Lại nói về giọng nói kia, càng ngày càng phát ra không ngừng, “Vương gia, ngài, đừng vậy mà, Vương gia…”
Mấy tiếng vương gia này rõ ràng mang theo vị xuân sắc, nói vậy hẳn trong phòng lúc này ngập tràn sắc xuân rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Linh Nhi ửng đỏ, trong lòng thầm oán giận Tư Đồ Hiên, vì sao phải đưa nàng đi nghe lén thế này chứ? Nàng cũng chẳng thích thứ này.
Thế nhưng trong phòng có người, người này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là…
“Không phải là Thập tam đệ.” Tư Đồ Hiên nhín thấu suy nghĩ trong đầu nàng, hắn nặng nề nói.
Vậy thì là ai?
Âm thanh bên trong ngày một kiều mị, nhất định là xuân ý vô biên.
Khuôn mặt nàng cũng càng lúc càng đỏ, lúc này nàng đang cùng một nam nhân đi nghe lén xuân tình! Mà tường này lại nghe rất rõ, sẽ…
Tư Đồ Hiên này quá xấu xa rồi, thế nào lại đưa nàng đi làm chuyện như vậy chứ?
Cảm nhận được cô gái nhỏ trong lòng mình đang ngượng ngùng, khóe môi Tư Đồ Hiên cong lên, ôm eo nàng nhảy xuống khỏi cành đại thụ.
Kiều Linh Nhi thầm than trong lòng: Đúng là cao thủ, bay lên bay xuống mà lá cây cũng chẳng nhúc nhích.
Trong lòng thầm cảm khái xong, Kiều Linh Nhi cũng ngẩng đầu lên toan hỏi xem nhân gia muốn dẫn nàng đi đâu, thì chợt phát hiện nhân gia đã đứng lại chắc chắn, xem ra… Đây là nóc nhà mà!
Cúi đầu nhìn xuống, trong lòng Kiều Linh Nhi chỉ còn lại sự ngạc nhiên.
Đây là… một ngôi miếu!
Sở thích của Thất gia thật kỳ lạ!
“Đây là ngôi miếu duy nhất ở Liễu Thành, khi đến rằm nơi đây sẽ rất náo nhiệt.” Tư Đồ Hiên đặt nàng xuống, nhẹ nhàng ôm lấy eo nhỏ của nàng, cúi đầu trò chuyện.
Kiều Linh Nhi nhíu mày, không phải nàng hiếu kỳ nhưng mà..
vì sao Thất gia lại đưa nàng đến nơi này?”
“Thất gia, ngài thích đứng ở miếu thờ sao?” Kiều Linh Nhi rầu rĩ hỏi.
“Không thích.”
“Ngài muốn dẫn ta đến viếng thần?”
“Không phải vậy.”
“Thế này cũng không phải, chẳng lẽ là ngài muốn hẹn gặp ta ở đây?” Kiều Linh nhi giận dỗi ngẩng đầu, trợn tròn mắt nhìn hắn, trong con ngươi tóe lên hoa lửa.
Không đúng, thế này không thể gọi là hẹn gặp, hẳn là phải đổi thành hẹn hò.
Tư Đồ Hiên nhíu chặt đôi mày, “Ước hội?” Đúng là một từ mới mẻ.
Không đợi Tư Đồ Hiên lên tiếng, Kiều Linh Nhi đã giận dỗi sửa lại, “Không phải ước hội, là hẹn hò.”
Tư Đồ Hiên nhất thời bừng tỉnh ngộ, ước hội với hẹn hò hẳn là không mấy khác biệt, cũng đều là hai người tìm một chỗ không người…
“Linh Nhi thích hẹn hò?”
Tư Đồ Hiên hỏi câu này khiến Kiều Linh Nhi kích động muốn thổ huyết.
Sau cùng nàng đành nén xuống, mọi giận dữ trong lòng đều biến mất, ủy khuất ngước nhìn Tư Đồ Hiên, “Thất gia, lẽ nào ngài đưa ta đến đây ngắm sao à?”
Tư Đồ Hiên nở một nụ cười tuấn tú, hắn gật đầu, “Linh Nhi thật thông minh, nơi này ở trên núi, ngắm sao ở đây cũng thấy rõ hơn những nơi khác.”
Kiều Linh Nhi suýt chút hóa đá, tế bào lãng mạn của Thất gia thật là…
Trên núi, trên nóc miếu thờ, ngắm sao.
Thử hỏi có còn ai dám so về độ lãng mạn với Thất gia?
Thế nhưng ngay lúc này, Kiều Linh Nhi cảm thấy muốn khóc, Thất gia lãng mạn thế này không phải là đang muốn rù quyến nàng sao?
“Linh Nhi có thích không?” Tư Đồ Hiên cất tiếng dịu dàng.
Nàng liên tục chớp mắt, thế rồi chợt phát hiện ra trong ánh mắt Thất gia ngoài sự dịu dàng, còn có một thứ gọi là chờ đợi.
Thất gia chờ đợi, chẳng lẽ thứ Thất gia mong mỏi là được cùng nàng… ước hội?
Suy nghĩ này vừa lóe lên trong lòng Kiều Linh Nhi đã khiến nàng thấy thật ngọt ngào.
Sau đó nàng nặng nề gật đầu, “Thích.”
Trông kìa, nàng thấy nụ cười trên khuôn mặt Thất gia càng thêm xán lạn, mê người.
Nàng thấy mình như muốn say đi, say trong ánh mắt dịu dàng ấy, nụ cười dịu dàng ấy…