Trong lòng Tư Đồ Dật thầm oán giận, cuối cùng đành chọn cách chịu thua, hắn đã sớm biết Thất ca nhất định là đứng về phe cô nhỏ kia, nếu như bây giờ hắn cãi lại, hẳn là sẽ chết rất thảm.
“Thất ca, đệ còn chưa ăn mà, sao có thể nói là no được.
Linh Nhi, mấy món này đều là thứ cô thích ăn, Thất ca vì muốn cô được thưởng thức hương vị quen thuộc nên giữ lão đầu bếp lại, mau đến nếm thử một chút.”
Tư Đồ Dật phun ra một tràng khiến Kiều Linh Nhi sững sờ, nàng quay đầu nhìn nam nhân mặt lạnh ngồi bên cạnh với vẻ không dám tin, anh ta vẫn còn giữ đầu bếp năm xưa lại sao? Ông ấy chắc cũng đã hơn sáu mươi rồi nhỉ? Lý ra phải được về quê hưởng phúc từ lâu, anh ta cứ thế giữ người ta lại?
“Tay nghề của lão đầu bếp phù hợp với khẩu vị của bổn vương, nếu bây giờ thay người liệu có tìm ra ai làm ra những món ngon thế này?” Tư Đồ Hiên nói vậy coi như là đã phủ nhận lời nói ban nãy của Tư Đồ Dật.
Kiều Linh Nhi cũng thừa biết, làm gì có chuyện anh ta vì nàng mà giữ đầu bếp lại chứ.
Thì ra Tư Đồ Dật vì muốn trốn tội mà ngụy tạo chứng cứ, hừ, lần sau bổn cô nương tìm ngài tính sổ.
Tư Đồ Dật bất thình lình rùng mình, vội vàng nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, song nhân gia đã đang chăm chú dùng bữa, ạch, chẳng thèm chú ý đến hắn.
Một bữa cơm vui vẻ đã qua.
Sau bữa cơm tối là giờ tản bộ, đây là thói quen của Kiều Linh Nhi từ nhiều năm.
“Tiểu thư, người nói xem vì sao đến bây giờ Thất gia cũng chưa thú phi nạp thiếp?” Vân Lam nghiêng đầu, thắc mắc hỏi.
Câu hỏi này đã chạm đến tử huyệt, Kiều Linh Nhi cũng vô phương tìm ra lời giải đáp.
Thế nhưng, nếu như Tư Đồ Hiên thực sự thú phi nạp thiếp thì nàng nên làm thế nào? Bảy năm ròng nàng mới hiểu rõ trái tim mình, mới hiểu được hóa ra nàng thực sự yêu mến Tư Đồ Hiên, nếu ngay lúc này đây tin tức Tư Đồ Hiên muốn kết hôn trở thành sự thật, nàng nên làm thế nào?
Ạch, chẳng nhẽ lại tranh đoạt?
Tranh giành, đây vốn không phải phong cách của nàng, dũng cảm theo đuổi là tác phong của người hiện đại, thế nhưng hôm nay đây, nàng đang ở dưới thân phận của người cổ đại, nào có thể bạo dạn theo đuổi chứ?
Nàng thích Tư Đồ Hiên, chuyện này không sai, thế nhưng nếu như Tư Đồ Hiên không thích nàng thì biết làm sao bây giờ?
Rối rắm, vô cùng rối rắm.
“Tiểu thư? Người đang nghĩ gì thế?” Vân Lam cau đôi mày nhỏ, vì sao tiểu thư lại nhíu mày? Chẳng lẽ thấy khó chịu?
“Không có gì.”
“Vậy, tiểu thư à, người có thể nói cho nô tỳ biết vì sao không?” Vân Lam là một đứa bé ngoan, vấn đề hỏi ra nhất định phải biết được đáp án.
Trái lại, Thời Thiến theo sau họ không nói một lời, nàng ta cũng chẳng có hứng thú với chuyện Vân Lam đang nghĩ đến, người nàng ta quan tâm duy chỉ có một mình tiểu thư.
“Vân Lam, chuyện này bảy năm trước ngươi đã hỏi, không có chuyện gì mới hơn sao?” Kiều Linh Nhi hỏi ngược lại, năm xưa Vân Lam đã hỏi chuyện này không dưới mười lần, bây giờ vẫn còn muốn hỏi? Nàng đâu có phải Tư Đồ Hiên, làm sao nàng biết được chứ?
Vân Lam chớp mắt mấy cái, rồi lắc đầu, “Tiểu thư, người không thấy có hơi kì quái sao? Tuổi tác Thất gia không còn nhỏ, đến tận bây giờ cũng chưa từng thú phi, đây chính là chuyện lớn đó.”
Kiều Linh Nhi gật đầu phụ họa, “Xem ra ta phải hồi kinh một chuyến, bẩm báo Hoàng tổ mẫu để người khen thưởng cho ngươi.”
Vân Lam vội trợn tròn hai mắt, lắc đầu quầy quậy, “Tiểu thư, người…”
“Quan tâm đến chuyện đại sự của Thất gia như thế, nếu Hoàng tổ mẫu biết được hẳn là rất vui.
Thế nhưng Vân Lam này, ngươi đang ở Thất vương phủ còn nói bậy sau lưng Thất gia, không sợ Thất gia đuổi ngươi khỏi đây sao?” Kiều Linh Nhi hù dọa nàng ta.
Vân Lam thoáng rùng mình, không khỏi sợ hại ngó nghiêng xung quanh, dè dặt nói, “Tiểu thư, sau này nô tỳ tuyệt đối không nhắc lại chuyện này.”
Vân Lam không muốn vì cái miệng láu liên này mà bị đuổi ra khỏi phủ, Thất gia không ưa hạ nhân nhiều chuyện, nếu chuyện nàng ta thắc mắc hôm nay truyền đến tai Thất gia, chỉ e lại khiến nhân gia nổi xung thiên.
“Sau này đừng có xen vào chuyện của người khác.” Kiều Linh Nhi khẽ khàng căn dặn, dù sao vương phủ hôm nay đã không còn giống năm xưa, trong vương phủ còn có sự hiện diện của kẻ khác, nếu chuyện hôm nay lọt vào tai bọn họ hẳn sẽ thành lời thật thiệt, hà tất phải như thế.
“Ai?” Thời Thiến quát lớn rồi nhảy về phía bụi hoa đang rung rinh, lôi ra một ả nha hoàn đang núp bên trong.
Kiều Linh Nhi cau mày, nhìn chằm chằm ả nha hoàn vừa bị Thời Thiến giải đến, lạnh lùng hỏi, “Ngươi ở viện nào?”
Nha đầu vốn sợ hãi, nhưng khi nghe tiếng Kiều Linh Nhi cất lên thì nỗi sợ hãi trong lòng đều tiêu biến, nàng ta ngẩng đầu lên, “Nô tỳ là người của Thanh viện, phụng mệnh chủ tử đến đây hái hoa, không biết Kiều tiểu thư có chuyện gì căn dặn?”
Càn quấy!
Đối mặt với kẻ phách lối, từ trước đến nay Kiều Linh Nhi luôn tùy theo tâm trạng mà xử lý, mà hôm nay dường như tâm trạng nàng không được tốt, không dễ dàng buông tha.
“Bây giờ là lúc nào mà ngươi còn đến đây hái hoa? Giỏ hoa của ngươi đâu?” Kiều Linh Nhi không tức giận mà chỉ lạnh lùng hỏi, khóe môi phảng phất ý cười.
Nha đầu kia rõ ràng đang run rẩy song lại cố làm ra vẻ bình tĩnh, “Hôm nay chỉ hái một ít hoa nên không cần giỏ, ngắt vài cành rồi quay về lẽ nào cũng là sai?”
Kiều Linh Nhi cười nhạt, nàng lắc đầu, “Thế này không thể nói là sai, thế nhưng không biết chủ tử của ngươi là người phương nào? Nếu ta nhớ không nhầm thì hoa trong viện này không cho phép bất kì người nào đến hái, ngươi lại lén lén lút lút đến bẻ hoa, ngươi có biết cái gì gọi là khuôn phép hay không?”
“Thập tam gia.” Vân Lam thấy người đi đến từ đằng xa, bèn kêu lên.
Kiều Linh Nhi không nói gì mà chỉ liếc mắt nhìn Vân Lam, nha đầu này đôi lúc lại làm hỏng việc.
Dường như Vân Lam cũng biết mình sai, vội vàng cúi đầu, không dám nói thêm nửa câu.
“Linh Nhi, đã xảy ra chuyện gì?” Tư Đồ Dật vừa bước đến đã hỏi ngay.
Kiều Linh Nhi khẽ cười rồi lắc đầu, “Cũng không có chuyện gì, chỉ là thấy một nha hoàn trong viện, nói là hái hoa nên gọi lại hỏi han một chút.”
Hái hoa?
Tư Đồ Dật nhíu mày, Thất ca đã hạ lệnh hoa trong viện này không ai được phép hái, đương nhiên là ngoại trừ Kiều Linh Nhi.
Trước đây khi quy tắc này vừa ban ra hắn cũng cảm thấy không ổn, thế nhưng đó là quyết định của Thất ca, hắn cũng không thể cãi lại.
Bảy năm trôi qua, song ở vương phủ vẫn luôn tồn tại quy củ này.
“Ngươi là người của viện nào?”
Nha đầu nọ cũng biết mình đã tìm nhầm cớ, yếu ớt đáp, “Hồi Thập tam gia, nô tỳ là nha hoàn ở Thanh viện, phụng mệnh chủ tử đến hoa viên xem hoa đã rụng chưa, nếu đã rụng cả thì không đến ngắm hoa nữa.”
Kiều Linh Nhi chau mày, ô kìa, bây giờ lại còn sửa lý do?
Tư Đồ Dật càng nhíu mày chặt hơn, rõ ràng nha hoàn trước mặt đang nói dối, hắn cũng chưa từng nhìn thấy ả ta, không biết là người bên cạnh vị tiểu thư nào ở Thanh viện, nên không thể tùy tiện xử lý.
Không đúng, phải nói là bất kể là người bên cạnh của vị tiểu thư nào ở Thanh viện hắn cũng không thể tùy tiện giải quyết, dù sao bọn họ ai nấy đều có gia thế hiển hách.
“À, xem ra là ta đã nghe nhầm.” Kiều Linh Nhi có phần tức giận.
“Nào có phải vậy, tiểu thư à, rõ ràng cô ta nói đến hoa viên hái hoa, còn nói không cần giỏ…” Vân Lam giận dữ cãi lại.
“Vân Lam.” Kiều Linh Nhi lạnh lùng nói.
Vân Lam tròn mắt ra chiều oan ức, sau cùng đành cúi đầu, không nói gì thêm nữa.
Tư Đồ Dật tự biết mình không thể xử trí việc này, nhưng không ngờ Kiều Linh Nhi lại tinh ý như thế, biết hắn khó xử nên không tiếp tục truy cứu.
Kiều Linh Nhi cũng chẳng mấy quan tâm đến ánh mắt thay lời cảm tạ của Tư Đồ Dật, “Đã thế ngươi mau quay lại nói với chủ tử nhà ngươi, hoa trong hoa viên này không được phép hái, nếu muốn ngắm hoa thì lần sau khi còn sáng hẵng đến, lúc này mặt trời đã xuống núi, bầu trời tối đen, dù có cố gắng ngắm cũng không được như mong muốn.”
Nha hoàn kia hồ nghi, không rõ Kiều Linh Nhi rốt cuộc là có ý gì, song hôm nay còn có Thập tam gia ở đây, nàng ta cũng không tiện làm càn, đành đồng ý.
“Lui xuống đi.” Tư Đồ Dật phất tay.
Sau khi nha hoàn kia đi rồi, Kiều Linh Nhi bèn sai Thời Thiến và Vân Lam lui xuống.
Tư Đồ Dật liếc nhìn nha đầu Vân Lam cúi thấp người đi ra, chân mày vẫn nhíu chặt như trước, “Linh Nhi, thực ra cô không nên vì ta mà la mắng Vân Lam, nàng ấy cũng chỉ nói sự thật thôi.”
“Ngài tin lời của nàng ta?” Kiều Linh Nhi hơi nhướng mày.
Tư Đồ Dật cả cười, “Ta không tin cô chẳng lẽ lại đi tin người ngoài?”
Kiều Linh Nhi cũng bật cười, khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ miều như tỏa sáng dưới ánh nến.
“Cô không trách ta chứ?” Tư Đồ Dật vẫn còn hơi lo lắng.
Kiều Linh Nhi không buồn nhìn anh ta, “Thập tam gia, xin hỏi ngài Kiều Linh Nhi ta là người nhỏ mọn thế sao? Còn nữa, Thập tam gia ngài coi ta là kẻ không biết lấy đại cuộc làm trọng?”
Tư Đồ Dật ngượng ngùng cười, hắn lắc đầu, “Nào có phải, chỉ là…”
Kiều Linh Nhi cười nhạt, không đợi anh ta lên tiếng đã chặn đầu, “Chỉ là ba vị tiểu thư ở Thanh viện kia bây giờ không thể chọc vào, có phải không?”
Tư Đồ Dật không còn lời nào khác hơn, cô gái nhỏ này quá thông minh, qua bảy năm nàng càng nhạy bén hơn, có đôi khi hắn cũng thấy tự mình hổ thẹn.
“Thực ra có một số chuyện ngài không phải lo cho ta, ta cũng biết ngài khó xử.” Kiều Linh Nhi không quan tâm Tư Đồ Dật có nghe hay không, tiếp tục lẩm bẩm, “Bọn họ đều là con gái của trọng thần, bất kể đụng chạm đến ai cũng đều gây bất lợi cho Thất gia.”
Bước chân Tư Đồ Dật chợt dừng lại, nhìn bóng lưng heo gầy của cô gái nhỏ kia, bỗng chốc cảm thấy đau lòng, “Linh Nhi, có thể nói cho ta hay mấy năm qua cô sống ở bên ngoài thế nào không?”
Kiều Linh Nhi đứng sững lại, toàn thân hơi run lên, rất lâu sau một giọng nói trầm thấp truyền đến, “Tốt hay không cũng đã là quá khứ.”
Tư Đồ Dật nhíu mày, chạy đến bên cạnh, “Ta vẫn muốn biết năm ấy vì cớ gì mà cô kiên quyết bỏ đi.”
Kiều Linh Nhi cười khổ, quay đầu hất cằm nói, “Thập tam gia nghĩ vì sao ta lại bỏ đi?”
Nụ cười kia rất miễn cưỡng, Tư Đồ Dật thấy rõ, thế nhưng nụ cười này lại tựa như bông hoa cải gắng gượng nở rộ, vẫn đẹp đến nao lòng.
“Ta không biết, ta chỉ biết Thất ca thay đổi đến thế nào sau khi cô bỏ đi.”
Tư Đồ Dật lo lắng nói, bước chân cũng dừng lại, hắn nhìn Kiều Linh Nhi không chớp mắt, hắn rất muốn nhìn kỹ xem nàng sẽ phản ứng ra sao.