“Thập tam gia.” Vân Lam cúi đầu nói.
Tư Đồ Dật nghiêm túc quan sát nàng ta một lúc lâu, tuấn nhan kinh ngạc, “Vân Lam, cô muốn đi biểu diễn sao?”
Vân Lam hiện tại bi thương không gì sánh bằng, cô lắc đầu, “Thập tam gia, nô tỳ định xuống bếp.
Tư Đồ Dật rất vui vẻ, “Nhìn không ra tiểu nha đầu cô lại muốn giả nam để xuống bếp.”
Kiều Linh Nhi vốn đã đi xa nhưng tiếng của Tư Đồ Dật vẫn lọt vào tai nàng, chỉ có điều nàng không muốn để tâm.
Thế nhưng ai mà ngờ Tư Đồ Dật cứ thế lấn tới trêu chọc Vân Lam, nàng không nhịn được nữa, bèn dừng bước, “Thập tam gia muốn công diễn sao?”
Sắc mặt Tư Đồ Dật biến đổi, còn Vân Lam đang cúi đầu lại nở nụ cười, tuy cười nhưng cũng chỉ dám len lút mà cười.
Một lát sau đã thấy luồng khí lạnh toát ra từ Thập tam gia, cũng chỉ có cách trốn chạy.
“Không phải công diễn chẳng lẽ là bỏ trốn?” Kiều Linh Nhi liếc nhìn bao đồ trên tay Tư Đồ Dật.
Sắc mặt Tư Đồ Dật lại biến, có phần âm u, “Cô cho là bổn vương giống như cô sao?”
Kiều Linh Nhi ngoan ngoãn lắc đầu, “Từ trước đến nay ta luôn là đứa nhỏ nhu thuận hiểu chuyện, sao lại bỏ trốn chứ? Thế nhưng bây giờ một bao quần áo lại theo trên người Thập tam gia, nếu không phải bỏ trốn ta cũng không tìm ra được lý do nào khác.”
Trông đôi mắt linh lợi lóe lên sự tò mò, Tư Đồ Dật thật không biết phải nói sao, bèn cúi đầu nhìn bao quần áo rồi thở dài một tiếng, “Bên trong bao này có chứa đồ dùng cần mang đến cho Thất ca.”
“Là thứ gì?”
“Vải vóc.”
Hai tròng mắt Kiều Linh Nhi bỗng sáng lên, trước đây nàng cũng đã nghe Tư Đồ Hiên nói muốn mở tiệm vải, giờ trên tay Tư Đồ Dật lại cầm theo vải vóc, vậy không phải là ý chỉ việc làm ăn đã bắt đầu rồi? Tiền bạc nàng đã nắm sẵn trong tay, muốn tìm một nơi tự mình làm ra vải, nói vậy nhất định có thể bán lời to.
“Có thể cho ta xem qua không?”
Nàng cũng chẳng phải người ngoài, Tư Đồ Dật biết trước nay Thất ca luôn yêu thương nàng ta, để nàng xem một chút cũng không mất gì.
Thế nhưng sau khi xem, Kiều Linh Nhi liền lắc đầu, “Thứ vải này chưa được tốt, dù có đem bán cũng chưa chắc thu được hiệu quả và lợi nhuận lớn nhất.”
Tư Đồ Dật khiếp sợ, tiểu hài sao có thể nói vậy chứ, thứ vải này rất khó tìm, cho nên Thất ca mới sai hắn đi thu thập một ít, đến khi ấy cứ theo mẫu này là làm ra thêm.
Bây giờ tiểu hài này lại còn nói dù có sản xuất ra cũng chưa chắc thu được hiệu quả và lợi nhuận lớn nhất.
“Thứ vải này có đủ độ trơn, độ mềm mại cũng được, đó là bởi vì bản thân nguyên liệu làm vải đã tốt rồi.
Thế nhưng lại thiếu mất một thứ.” Kiều Linh Nhi chẳng để ý đến phản ứng của Tư Đồ Dật, cứ thế tiếp tục giải thích.
“Thứ gì?” Tư Đồ Dật ngơ ngác bị cuốn theo dòng suy nghĩ của nàng.
“Thiếu mất cảm giác phiêu dật.”
Vốn dĩ y phục cần nhất là thứ cảm giác này, khi có được, y phục trên thân mới càng thêm cao quý.
Loại vải này chất liệu không tồi, thế nhưng có lẽ do tay nghề chế tác chưa đủ nên mới sinh ra khuyết điểm này.
“Ngài mau đi gặp Thất ca nhà ngài đi, ta còn có chuyện phải làm.” Kiều Linh Nhi bỏ lại câu này rồi vội vàng rời đi.
Khi Tư Đồ Dật bình tĩnh lại mới phát hiện ra đứa nhỏ trước mặt đã biến mất, lập tức bước đến thư phòng tìm Thất ca nhà hắn.
Tư Đồ Hiên xem xét thứ vải vóc mà Tư Đồ Dật mang về, trong ánh mắt hiện lên vẻ vui thích, nhưng sự vui thích này chỉ thoáng qua trong nháy mắt, khiến Tư Đồ Dật không bắt kịp.
“Thất ca, huynh nói xem nha đầu Linh Nhi kia rốt cuộc có suy nghĩ gì?” Tư Đồ Dật nghi ngờ hỏi.
Nói gì vậy chứ?
Chân mày Tư Đồ Hiên nhíu lại, không vui hỏi, “Đệ nói vậy là ý gì?”
“Khi nãy đệ gặp nàng ta trên đường, nàng ta xem qua thứ vải này rồi nói…” Tư Đồ Dật dừng lại, quan sát nét mặt Thất ca.
“Nói thế nào?”
“Nói thứ vải này có khuyết điểm.” Tư Đồ Dật không dám chớp mắt, dường như đang lo sợ rằng Thất ca sẽ nổi giận.
Ai ngờ Tư Đồ Hiên chỉ hơi nhíu mày, “Nàng nói cụ thể ra sao?”
“Nàng bảo vải này đủ độ trơn, độ mềm mại cũng tốt, đó là vì bản thân nguyên liệu làm ra vải này đã tốt rồi, như nhưng lại thiếu mất một thứ.”
Tư Đồ Hiên chưa cần hỏi đến thì Tư Đồ Dật đã nói luôn, “Thiếu mất cảm giác phiêu dật.”
Phiêu dật?
Tư Đồ Hiên rất hứng thú, chưa từng có ai dám kiến nghị gì trước mặt hắn, cũng chưa từng có ai dám phê bình chuyện hắn làm, thế mà hôm nay tiểu hài này dám, còn chỉ ra khuyết điểm của thứ vải mà hắn khổ công tìm kiếm.
Không sai.
“Đệ đặt vải xuống trước đi, chuyện hợp tác với Mộ Dung gia bên kia tạm thời dừng lại.” Tư Đồ Hiên vừa dặn dò vừa dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ vài cái trên mặt bàn bóng loáng.
Tư Đồ Dật không hiểu, “Vì sao?”
Mộ Dung gia là đệ thất thương gia ở Liễu Thành, dù chỉ là thứ nhất trên danh nghĩa nhưng cũng rất hữu dụng.
Nếu chuyện hợp tác lần này thành công, việc buôn bán trong phạm vi thành nhỏ này đều nằm dưới sự kiểm soát của Thất ca.
Cơ hội tốt như vậy vì sao Thất ca lại bỏ qua?
“Chúng ta sẽ tìm được đối tác tốt hơn.” Khóe miệng Tư Đồ Hiên hơi cong lên.
Tư Đồ Dật nhìn ra được sự thích thú trong ánh mắt của Thất ca nhà mình.
Suy nghĩ kĩ một chút, đối tác ư? Chẳng lẽ là Kiều Linh Nhi?
Lẽ nào Thất ca chỉ nhờ một câu nói kia đã nhìn ra được tài năng nơi nàng? Còn muốn bồi dưỡng nàng thật tốt?
“Thế nhưng, Thất ca, cơ hội này không dễ đến tay! Nếu để Bát ca biết được Mộ Dung gia muốn hợp tác với chúng ta, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.” Tư Đồ Dật không muốn mạo hiểm.
Từ trước đến nay Bát ca không cam lòng nhìn Thất ca đứng trên cao, nếu để Bát ca giành được sự giúp đỡ từ Mộ Dung gia, nhất định Thất ca sẽ chịu uy hiếp.
Hắn thật sự không muốn mạo hiểm như vậy.
Tư Đồ Hiên chỉ hừ lạnh một tiếng, đáy mắt xem như chẳng đáng gì, “Trong khoảng thời gian này lão Bát đâu có rảnh mà để ý mấy chuyện này, mấy lão gia hỏa ở kinh thành sẽ gây áp lực lên lão Bát, nếu hắn mưu đồ tìm đến Mộ Dung gia, không chừng còn mất nhiều hơn được.”
Nhờ có Mộ Dung gia mà hắn có thể thản nhiên bỏ qua sự giúp đỡ từ kinh thành, Tư Đồ Hách không lý nào biết được.
Tư Đồ Dật suy nghĩ một chút, rồi không nói gì thêm.
Dù sao suy nghĩ của Thất ca cũng trông xa hơn hắn nhiều lần.
“Thất ca, huynh không định đưa Linh Nhi đến làm khách với tộc Lưu Vân sao?”
Thiếp mời dự đại thọ của Lưu Vân tộc Hoàng đế đã được gửi đến từ sớm.
Bách Lý Thần đem tiên đan cứu mạng Linh Nhi, nếu bây giờ Thất ca bỏ ngoài tai e là có chút phiền phức.
“Chuyện này tính sau, nhớ là đừng có nhắc trước mặt Linh Nhi.
Còn nữa, dặn dò hạ nhân đừng để những chuyện phát sinh trong kinh thành đến tai nàng, bằng không bổn vương không khách khí.”
Tư Đồ Dật cảm nhận được những luồng khí lạnh lẽo nhào về phía mình, không khỏi rụt cổ, “Thất ca, chỉ e nàng đã biết.”
“Chuyện tiếp theo đừng để nàng biết.”
Tư Đồ Dật lại rụt cổ, gật đầu, “Dạ.”
Lúc dùng cơm tối, Kiều Linh Nhi vừa ăn vừa trầm tư, dường như có điều không an lòng.
Vân Lam hết nhìn tiểu thư lại nhìn sang Thất gia, sợ rằng bộ dáng này của tiểu thư sẽ chọc giận ngài.
Nào ngờ Thất gia chẳng chú ý đến, còn liên tục gắp thức ăn cho tiểu thư, còn tiểu thư cũng rất chăm chỉ gắp thức ăn vào miệng.
Sau cùng, dường như đã nghĩ thông suốt, Kiều Linh Nhi đứng bật dậy, “Ta đã biết.”
Ai dè đột ngột kích động liền bị sặc, liên tục ho khan.
Mặt Tư Đồ Hiên đen thui, không vui quát một tiếng, “Xúc động chuyện gì?”
Bị sặc đúng là khó chịu, ai mà biết được bị người ta quát mắng còn khó chịu hơn, lòng Kiều Linh Nhi chẳng mấy dễ chịu.
Hơn nữa còn ho muốn nát phổi, nước mắt cũng chảy giàn dụa.
Vân Lam không đành lòng, định bước đến vỗ lưng cho tiểu thư thì đã thấy Thất gia ra tay trước.
“Sau này ăn cơm cẩn thận một chút, chớ suy nghĩ lung tung.”
Giọng nói vẫn mang theo vẻ không vui, nhưng động tác của bàn tay lại vô cùng mềm nhẹ.
Kiều Linh Nhi ủy khuất, nàng nào có muốn vậy, ai lại muốn bản thân bị sặc chứ? Rất khó chịu đó! Nam nhân này đúng là ưa giảng đạo, cơ hội đến tay nhất định chộp lấy không buông.
“Vân Lam, nước.” Tư Đồ Hiên nhìn nàng rồi liếc sang phân phó Vân Lam.
Vân Lam vội vàng đi rót một chén nước bưng đến, vừa định đưa cho tiểu thư đã bị Thất gia cầm lên.
“Đưa cho bổn vương.”
Cứ như vậy, khi hơi thở nàng bình ổn lại cũng đã uống hết phân nửa chén nước, ủy khuất nói, “Không phải ta cố ý.”
Việc gì ngài phải phê bình ta như thế?
Tư Đồ Hiên thấy nàng không sao thì hừ lạnh một tiếng, cầm lấy đôi đũa vừa buông xuống tiếp tục an.
Kiều Linh Nhi nảy ra một ý tưởng hay, thấy nam nhân kia làm như chẳng có gì xảy ra liền nóng ruột, “Thế này Thất gia, sau khi ăn cơm ngài có đến thư phòng không?”
“Không.”
“Chẳng phải ngài có rất nhiều chuyện phải xử lý sao?”
Kiều Linh Nhi rất sốt ruột, nàng có chuyện muốn thương lượng với anh ta mà, sao lại không đến thư phòng chứ.
“Đêm nay nghỉ ngơi.” Người nào đó chẳng để ý tới nàng đang nóng lòng, tiếp tục dùng cơm.
“Sáng mai hẵng nghỉ ngơi, đêm nay ta mài mực cho ngài, còn ngài giải quyết công việc, thế có được không?”
Tư Đồ Hiên liếc mắt nhìn nàng, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.
Kiều Linh Nhi nhìn anh ta đầy mong đợi, nào ngờ anh ta lại cho nàng một câu trả lời thế này, “Hôm nay tinh thần không tốt, muốn nghỉ ngơi sớm, ngày mai nàng phải chép bài, chép xong bài rồi hẵng mài mực cho ta.”
Kiều Linh Nhi cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là tự chui đầu vào rọ!
Nhưng ngay lúc này, vẻ đáng thương của nàng chẳng thể lay chuyển quyết định của nam nhân xấu xa kia.
Kiều Linh Nhi âm thầm mắng nhiếc nam nhân này vô số lần, vì sao mỗi lần nàng xuất chiêu dụ dỗ đều không thành công?
Hừ, không đi thì không đi, đêm nay nàng sẽ chuẩn bị chu toàn, ngày mai bắt đầu hành động!