Thích Khách Vô Danh

Chương 107



Ta vốn tưởng rằng có thể cùng nàng xem sân vắng hoa rơi, mặt trời mọc mặt trời lặn, nghe tiếng chim hót suối chảy, sóng biển vỗ về cả đời. Ta vốn tưởng rằng có thể nắm tay nàng đi qua mỗi sớm chiều. Thẳng đến một khắc kia, ta mới biết được, một đời này thật sự quá ngắn quá ngắn. Ta không kịp thổi tiêu cho nàng, không kịp đối kiếm cùng nàng, không kịp tận mắt nhìn thấy cây anh đào ta trồng cho nàng nở hoa. Điều duy nhất ta có thể làm chính là lại nhìn dung nhan nàng một lần nữa.

Nửa đời trước của ta không nói cực kì phú quý, cũng coi như cẩm y ngọc thực. Cha mẹ yêu thương gia cảnh hậu đãi, có thể nói là không biết nỗi khổ của nhân gian.

Nói là nửa đời trước, kỳ thật từ khi ta nhớ chuyện tính ra cũng bất quá ngắn ngủi mấy năm. Vào năm ta chín tuổi, đã xảy ra họa khuynh tộc. Nam tử trưởng thành của Cố gia toàn bộ bị tử hình tại chỗ, nữ tử sung quân làm nô. Cha ta hàm oan mà chết, nương ta lưu lạc không rõ tung tích. Mà ta vì chưa đến nhược quán (20 tuổi) bị bán ngay tại chỗ.

Ta đứng trong một đống dân đen, áo không đủ che thân mặt mày xanh xao, giống như gia súc bị người chọn đến lấy đi. Khi đó ta mới hiểu được, khi một người cực kỳ đói, tôn nghiêm đã không còn quan trọng. Ta nghĩ, chỉ cần có thể sống sót, nhục nhã như vậy thật sự không coi là cái gì.

Chỉ cần còn sống liền có hi vọng.

Mua ta là một nam tử trung niên khuôn mặt nghiêm túc. Ông ta mang ta đến một nơi hoa mọc đầy núi, dòng suối vờn quanh. Ta còn hoài nghi đây là thế ngoại đào nguyên. Nhưng sau lại ta mỗi ngày học ẩn nấp, học ám sát, thậm chí học làm sao trong thời gian ngắn nhất tự sát, để tránh ám sát thất bại lưu lại người sống. Ta mới hiểu được, chỗ thế ngoại đào nguyên này chỉ là một tòa ảo ảnh lướt qua giây lát.

Trong tất cả những đứa trẻ tham dự huấn luyện, ta là nhiều tuổi nhất. Chúng ta cùng ngủ cùng ăn, thân như người nhà. Tất cả đứa nhỏ đều gọi người mua ta là Phàn thúc. Ông ấy dạy chúng ta võ công, một câu hay nói nhất với chúng ta là: "Mỗi người các ngươi đều là một thanh kiếm." Ta nghĩ ta hiểu ý của ông ta. Kiếm là vật chết, chúng ta không cần có tư tưởng, có cảm tình, chúng ta chỉ cần phục tùng mệnh lệnh đoạt mạng người.

Nhưng cơ hồ tất cả bọn trẻ đều coi những lời này là khích lệ, vì thế càng thêm cần cù luyện tập võ công. Nhưng ta từ khuôn mặt trầm tĩnh, trong ánh mắt lạnh như băng của nàng thấy được không đồng ý.

Lúc đầu, nàng là đứa nhỏ duy nhất bất kỳ kẻ nào hỏi tên cũng không trả lời. Sau lại ta mới biết được, tên của nàng với ta mà nói là một lời nguyền, không phải giam cầm nàng, mà là bản thân ta.

Cho nên, lần đầu tiên nàng nói chuyện với ta, ta kinh ngạc. Đó là đêm trước ngày chúng ta phải đi xuyên qua rừng rậm lớn trong vòng mười ngày. Chờ đợi chúng ta có vô số độc xà mãnh thú, cơ quan cạm bẫy. Nàng nói với ta: "Ta cần ngươi giúp. Ngươi có thể cự tuyệt. Ta thể lực không tốt, có lẽ sẽ liên lụy ngươi." Trong ấn tượng, nàng chưa bao giờ nói nhiều như vậy với bất kì kẻ nào. Ta hiểu được nàng là xin giúp đỡ, hơn nữa nàng không chút che giấu tới tìm ta, đơn giản là trong tất cả đứa trẻ, võ công của ta tốt nhất.

Ta hỏi nàng vì sao khi bị những đứa nhỏ khác khi dễ không cầu trợ. Nàng đáp rất đơn giản: "Bởi vì như vậy sẽ không chết." Ta nghĩ chúng ta là giống nhau, trôi nổi trong đời chỉ vì giãy dụa cầu sinh, vì thế ta đồng ý.

Sự thật chứng minh nàng vẫn chưa liên lụy ta. Chúng ta thay phiên gác đêm cho đối phương, nàng thực nhạy bén linh hoạt, cơ hồ đối với nguy hiểm có một loại nhạy cảm trời sinh. Thậm chí khi đối mặt với một con hổ lớn, nàng còn mạo hiểm dùng bản thân thu hút lực chú ý của con súc sinh kia, mới khiến ta có cơ hội ra tay. Nguy hiểm qua đi, ta nhìn nàng vẻ mặt kinh hoảng chưa yên, hỏi nàng: "Sợ sao?" Nàng không chút do dự gật đầu, lại nói: "Nhưng không làm như vậy, hai chúng ta đều không sống được." Lúc nàng nói những lời này sắc mặt trắng bệch, hai chân còn run. Ta phất đi lá khô trên tóc nàng, nhẹ giọng nhắc lại với nàng: "Không có việc gì."

Từ đó về sau, chúng ta giúp đỡ nhau thông qua mỗi một lần khảo hạch, dần dần hình thành một loại ăn ý, thậm chí có đôi khi trao đổi một ánh mắt đã có thể hiểu được đối phương suy nghĩ gì. Sau lại chúng ta dần dần quen đem sau lưng của mình giao cho đối phương. Nàng ngẫu nhiên cũng sẽ cười với ta, kêu tên ta. Mỗi khi nàng gọi ta Cố An, ta cảm thấy mình cũng không phải là cô độc.

Ta chưa bao giờ gặp qua cô gái cứng cỏi như nàng. Nàng sẽ ở đêm dài yên tĩnh một lần lại một lần luyện kiếm. Ban ngày huấn luyện vừa khổ lại mệt, cũng không nghe nàng oán giận một tiếng. Buổi tối, nàng nằm bên cạnh ta, lại có thể nghe được một hai tiếng rên rỉ trong mộng. Có lẽ bởi vì tuổi còn nhỏ, hoặc là căn bản không được dạy dỗ về phương diện này, nàng tựa hồ không hiểu nam nữ đại phòng, ở trước mặt ta cũng không biết kiêng dè. Có khi trong lúc vô ý ta nhìn thấy vết thương xanh tím trên người nàng, hận không thể lấy thân thay thế. Ta nghĩ, đây là thương tiếc.

Sinh nhật mười bốn tuổi của ta, nàng hỏi ta muốn lễ vật gì. Ta nói ta muốn biết tên thật của nàng. Nàng nói: "Ta tên là Mạc Hi." Hi ý là ánh sáng, ta cảm thấy mình bảo vệ nàng, chính là hy vọng. Ta gọi nàng là Hi Hi, chính là ánh sáng trên ánh sáng.

Sau lại là sinh nhật mười hai tuổi của nàng, mười hai tuổi đã xem như đại cô nương. Ta nghĩ cô nương trên đời này đều thích hoa, liền hỏi nàng thích hoa gì. Nàng nói: "Không bằng huynh thay ta trồng hai cây anh đào đi, hiện tại tuy rằng nhìn không thấy, nhưng sẽ có một ngày sẽ nở hoa." Ta hiểu được nàng là nói, một ngày nào đó chúng ta sẽ thoát khỏi số mệnh thích khách, tự do tự tại trời cao biển rộng. Vì thế ta tự tay trồng hai cây anh đào, trồng xuống hy vọng cùng tương lai của chúng ta.

Trong ấn tượng nàng chưa bao giờ khóc. Chỉ có lần đó huấn luyện ở sa mạc. Nàng thiếu nước nặng, thân thể nóng bỏng. Ta cho nàng uống nước của ta, nàng lại gắt gao cắn răng, không chịu nghe theo. Ta hiểu được nàng bởi vì nhất thời tuyệt vọng mà có ý muốn chết, muốn để lại nước cho ta. Ta chỉ có thể điểm huyệt đạo của nàng mạnh mẽ rót hết. Sau khi giải huyệt đạo của nàng, nàng bỗng nhiên giãy dụa nhào lên, lấy môi dán vào, đem nước cho ta. Một khắc kia, nàng rơi lệ. Nàng ở trong lòng ta nức nở như một con thú nhỏ, thở dốc. Ta chịu đựng đau đớn như lửa đốt nơi cổ họng, bắt buộc mình lên tiếng, ta uy hiếp nàng, nếu dám bỏ ta, ta tuyệt sẽ không một mình ra ngoài, chúng ta cùng chôn xương nơi cát vàng. Rất nhanh, nàng quả nhiên bắt buộc mình ngừng khóc. Ta hiểu được, nàng làm như vậy là vì không muốn hơi nước mất đi, tiết kiệm thể lực, nàng rốt cục lại có ý chí muốn sống. Lần đó gian nan như thế, chúng ta đều cùng nhau gắng gượng trải qua. Ta nghĩ rằng, về sau mỗi một lần đều như thế. Ta vẫn sẽ bảo vệ nàng, bảo vệ người đã cùng ta huyết mạch tương liên, vui buồn cùng nhau.

Nhưng ta chung quy thật không ngờ, vận mệnh lại tàn khốc như thế. Ta cùng nàng thì ra không thể cùng tồn tại, chỉ có thể có một người sống sót.

Ta nghĩ, ta không có lựa chọn nào khác.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv