“Nhà trọ… Nhà trọ còn phòng trống… A!”
Phó Quan Thượng cùng với Nhiếp Mạch Khanh đã đi nửa vòng quanh trung tâm thành phố, nhìn qua mấy nhà trọ cho thuê phòng rồi mà mấy người chủ thét giá kinh quá, toàn từ ba nghìn tệ một tháng trở lên mà anh cùng với cô mới chỉ từ quê xuống, sốc đến váng đầu khi nhìn qua một lượt các loại giá cả ở thành phố lớn này.
Tiền mà cả hai mang theo không nhiều, còn vừa mới thoát li khỏi thị trấn đó nên không thể nào mà dễ dàng tìm được việc làm, vì vậy nên cần phải chi tiêu tiết kiệm nhất có thể.
Từ xa, nhìn thấy một căn nhà hai tầng khá lớn treo một biển “Nhà trọ khép kín. Còn phòng” ở bên ngoài là cả hai đã vội vàng đi tới.
Bà chủ của căn nhà trọ ấy trùng hợp thay lại đang đứng ngay ở trước cổng nhà, trên tay của người phụ nữ trung niên đó là một cái bình tưới nước, đang xịt xịt vào mấy chậu cây cảnh đang treo ở trên giàn.
Nhìn thấy nước, bất giác cả người của Nhiếp Mạch Khanh đã run lên mà cứng nhắc thụt lùi ra sau.
Phó Quan Thượng thấy vậy thì đưa tay đẩy lưng cô tiếng lên, vừa mỉm cười nhẹ nhàng trấn an.
“Không sao đâu, không sao…”
Nhìn cảnh này từ xa, bà chủ nhà kia đã thả bình nước xuống mà hỏi.
“Hai cháu đến đây có việc gì à?”
“À, dạ. Bác có phải là chủ của dãy nhà trọ này không?”
“Đúng là bác. Thế mấy đứa đến làm gì?”
“Bọn cháu muốn thuê một phòng ạ.”
Nghe anh nói câu đó, bà chủ ấy khẽ liếc mắt đánh giá cả hai từ đầu xuống chân, biết là bà đang có suy nghĩ xấu về cả hai nên anh vội vàng giải thích.
“Cháu và em ấy là anh em. Bố mẹ mất cả rồi mà chúng cháu lại không có họ hàng nên mới quyết lên thành phố lớn để sinh sống. Chúng cháu mới lên, cháu chưa tìm được căn nhà trọ nào thích hợp để ở được ạ.”
Bà chủ nhà nghe vậy thì kinh ngạc vội che miệng lại, trong lòng tràn ngập sự thương xót.
“Thế đã mấy tuổi rồi? Đã tìm được việc làm chưa? Chắc chưa lên đại học đâu nhỉ?”
“Dạ vâng. Cháu nghỉ học từ sớm để kiếm tiền phụ cấp cho em gái cháu được đi học.”
“Tội nghiệp quá…”
Bà chủ nhà ngậm ngùi nhìn hai người. Mặt mũi sáng sủa, ăn nói lễ phép lại nhanh nhẹn, thế mà đã phải bỏ học từ sớm sao?
“Khổ vậy sao? Được rồi được rồi. Cô có một phòng trống nữa, hai anh em cứ chuyển lên ở thỏa mái nhé. Tiền trọ cô cũng sẽ giảm đi chỉ còn năm trăm tệ một tháng, cứ ở thoải mái. Khi nào tìm được một công việc ổn định rồi thì trả cô sau cũng được.”
Phó Quan Thượng thành thật cảm ơn người chủ nhà rồi cùng với Nhiếp mạch Khanh, theo sau bà ấy tiến đến một căn phòng trọ.
Đi trên đường, một bên cánh tay anh đã bị Nhiếp Mạch Khanh lặng lẽ nhéo một cái.
Phó Quan Thượng: Au…
Người chủ nhà kia tên là Loan, bác Loan sau khi đặt chiếc chìa khóa vào tay của Phó Quan Thượng, động viên cả hai mấy câu nói rồi mới bước xuống dưới nhà. Nhiếp Mạch Khanh đứng ở bên trong căn phòng trọ mà từ nay mình sẽ gọi là “nhà mới” khẽ nói vọng ra bên ngoài.
“Lợi dụng lòng tốt của người khác là xấu.”
Phó Quan Thượng mân mê chiếc chìa khóa trong tay, bước vào bên trong phòng rồi khóa cửa lại.
“Thà trở thành người xấu còn hơn là tốt rồi chết ngất ở ngoài đường. Dù gì thì chi tiết bố mẹ mất hết của tớ đúng mà.”
Đúng vậy, cả hai đều đã mất gia đình từ lâu lắm rồi.
Nhiếp Mạch Khanh nhìn Phó Quan Thượng mệt mỏi mà nằm ngả trên chiếc giường mới chỉ kê nệm chứ chưa trải ga, nhẹ nhàng nhắc nhở anh.
“Cậu chưa thay đồ. Nó đang bốc lên mùi muối biển kìa.”
“Mệt lắm, không thay đâu.”
“Mệt lắm sao?”
“Mệt chứ. Ngồi canh công chúa ngủ nguyên cả một đêm, không những vậy vai tớ còn đang tê cóng vì ai đó dựa vào đây này.” Như kiểu ti vi bị nhiễu sóng ấy.
Phó Quan Thượng đơn giản chỉ nói vui vui vậy thôi nhưng anh không thể ngờ câu nói ấy của anh lại khiến cho Nhiếp Mạch Khanh bối rối.
Cô ngồi xuống mép giường bên cạnh anh, hai cánh tay đan vào nhau rối rắm, giọng nói lí nhí ở trong cổ họng.
“Tớ xin lỗi…”
Phó Quan Thượng thôi không trêu cô nữa, vội ngồi bật dậy rồi lay lay người của cô.
“Xin lỗi gì chứ? Dù sao thì cũng là tớ tình nguyện mà?... Ôi, sao lại khóc chứ?”
Nhiếp Mạch Khanh bĩu môi nhìn anh, đôi mắt của cô ươn ướt dần trở nên hoe đỏ.
“Thượng Tử à.”
Phó Quan Thượng lúng túng: “Ơi?”
Anh thấy cô đưa tay ra rồi ôm chặt lấy người mình, đầu dụi vào hõm cổ của anh, chỉ một chốc lát sau đó anh đã cảm thấy một mảng áo ở trên ngực mình ẩm ướt nước.
“Cảm ơn cậu…sụt sịt… vì đã đi cùng với tớ. Tớ xin lỗi…”
Cảm nhận được cơ thể nhỏ nhắn của cô đang run rẩy ở trong lòng mình, hơi thở của anh bỗng trở nên ngưng trệ, nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy cô, dịu dàng xoa nhẹ lên lưng cô.
“Cảm ơn gì chứ? Đã bảo tớ tình nguyện rồi mà?”
“Cậu đi theo tớ tới một nơi mà chúng ta thậm trí còn chưa từng đặt chân tới, cậu là người duy nhất trong số họ không đuổi đánh tớ đi, cậu tin tớ…” Chị Khanh điện hạ mà người thường vẫn hay tung hô hóa ra cũng có ngày mít ướt như vậy: “Cảm ơn cậu vì tất cả.”
Phó Quan Thượng muốn nói: “Không sao đâu mà” nhưng lại chợt nhận ra hiện giờ, trái tim của anh đang run rẩy đến nỗi cả người không còn có sức lực nào nữa, chỉ có thể ôm lấy cô thật chặt như muốn xoa dịu cô.
Thời không của bọn họ cứ yên lặng mà trôi qua như vậy, cho đến khi…
Phó Quan Thượng đang ôm lấy cô càng lúc càng nhận ra một cái gì đó hơi sai sai. Nhiếp Mạch Khanh sao khóc nhiều thế nhỉ?
Chẳng biết nước từ đâu mà đã làm cho cả người anh ướt dầm dề.
Thấy vậy, Phó Quan Thượng vội vàng cầm lấy hai vai cô đẩy ra, phát hiện cả người cô từ khi nào đã hóa nước mà làm ẩm hết cả người anh.
Nhiếp Mạch Khanh cũng mới phát hiện ra, trố mắt nhìn cả hai hiện tại đã ướt như chuột lột, khóe miệng cô giần giật lên méo mó.
“Mẹ nó! Cái cơ thể chết tiệt này chỉ cần dính chút nước mắt cũng sẽ tan chảy sao?!”
Phá hỏng hết tình huống cảm động của hai người họ rồi!
Lời tác giả:
Cô gái hơi nước sau khi “trao” cơ thể của mình cho Nhiếp Mạch Khanh thì hiện giờ đang nằm ở đâu dó và ung dung thưởng trà, nhìn hai người bọn họ đang hớt hải đi thay đồ.
Hít hà\~ Trà ngon!