“Này, Nhiếp Mạch Khanh! Đúng rồi, chính là mày đó!”
Đám con trai lớp bên vừa cười cợt vừa gọi tên cô, thấy cô chẳng có phản ứng gì với lời gọi của bọn chúng cả.
“Ấy chà! Lạnh lùng quá đi!”
“Sao nó không đáp lại bọn mình nhỉ? Hay là điếc rồi? Nhìn nó mặt buồn thiu như cái thớt kìa.”
“Biết sao được, mẹ nó với bố nó vừa mới ly hôn đấy.”
“Nàyyyy! Bạn Khanh ơi! Quay lại đây chút đi nào!”
Nhiếp Mạch Khanh vẫn như cũ không buồn nhúc nhích dù chỉ là một đốt ngón tay. Cô thẫn thờ ngồi ở một góc trong sân tập thể dục, tách biệt hoàn toàn với những khuôn mặt non nớt và ngỗ nghịch của đám học sinh nam kia.
“Ê! Mày đến gọi nó một câu đi xem nào. Chả phải là mày thích nó à, Quan Thượng?”
“Hả?! Không, không phải đâu! Đừng nói mấy lời thừa thãi!”
Phó Quan Thượng vốn chỉ định ngồi im lặng thôi mà vẫn bị lôi vào trò đùa của mấy bọn con trai cùng nhóm, vội vã hét lên rồi đánh bụp phát vào mặt của cái tên dám nói ra câu đó.
Nhưng hành động ấy chỉ càng khiến cho tình cảm mà anh cất giữ trong lòng bại lộ nhiều hơn thôi. Miệng tuy nói không phải nhưng hai má đã đỏ ửng lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể trông thấy.
Cả đám con trai cười lên sang sảng, nhưng sự ồn ào ấy vẫn không thể đến được tai của Nhiếp Mạch Khanh.
Cô hoàn toàn không để tâm tới bọn chúng, coi chúng như không khí mà lờ đi thôi.
Nhưng sự việc ngày hôm đó đã vượt quá sự kiểm soát khi cái đứa con trai đang đánh nhau với Phó Quan Thượng giật mất cái giày của anh ra, trước đôi mắt mở lớn đầy kinh hãi của Phó Quan Thượng, đứa con trai đó đã ném mạnh cái giày đó vào đầu của Nhiếp Mạch Khanh.
Nó lao tới, đập vào đầu cô rồi bắn lên không trung, sau cùng là nằm lăn lông lốc ở trên sân tập thể dục.
“Nãy giờ bọn tao gọi mày đó! Bộ không nghe thấy hả?”
Không gian xung quanh cô bất chợt lặng ngắt như tờ, trông qua tình hình đó, cậu con trai kia cũng mơ hồ cảm nhận được rằng hình như, cậu ta vừa làm ra một hành động nào đó rất ngu xuẩn thì phải.
Nhiếp Mạch Khanh khẽ sờ lên chỗ đầu vừa mới bị ném giày vào, chậm rãi đứng lên rồi ngoảnh đầu về phía bọn con trai lúc bấy giờ đang ắng lặng, câm như hến.
“Lũ chúng mày không muốn sống thật rồi!”
...
Phòng giáo viên.
“Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi các vị. Con gái tôi nó nóng nảy, tôi thay mặt nó xin lỗi mọi người ạ.”
“Nóng nảy sao?! Nóng nảy mà cào rách mặt con tôi như thế này à?! Nhìn xem, con trai vàng ngọc của tôi đã bị nó đánh đến sưng hết mặt lên rồi đây này!”
“Cả con của chúng tôi nữa! Con tôi nó ngoan ngoãn thế này, vậy mà cũng bị con bé nhà anh nó đánh là sao?!”
Bố Nhiếp siết chặt nắm tay lại, khom lưng xin lỗi từng vị phụ huynh của đám con trai bị Nhiếp Mạch Khanh lao vào đánh đến không thể nhận dạng nổi khuôn mặt này.
Nhưng bọn chúng mới là người gây sự trước cả mà. Họ nói con của họ là cành vàng lá ngọc, vậy thì con gái ông thì không phải chắc?
Nhiếp Mạch Khanh đứng ở bên cạnh ông, lúc đầu cô bé ương ngạch không chịu mở miệng xin lỗi lấy nửa câu, nếu mà bị bố nó nạt ghê quá thì cũng chỉ nhếch lên một nửa khóe môi, khuôn mặt rất thèm đánh mà hếch hếch lên song song với trần nhà.
Mấy vết bầm ở trên mặt càng khiến cho cô mang dáng vẻ lưu manh hơn gấp bội.
“Xin lỗi rồi, được chưa?”
Bố Nhiếp thực sự á khẩu với cô.
Mấy vị phụ huynh kia tức đến ói cả ra máu, có một người đàn ông lùn tèn tẹt, mặt nổi đầy mụn nhọt há miệng hít thở không thông vì giận, không thể kiềm chế nổi bản thân nữa mà xắn ống tay áo lên, đi tới rồi véo mạnh lấy tai cô.
Nhiếp Mạch Khanh không kịp phản ứng, kêu lên một tiếng đầy đau đớn.
“Mày chết chắc rồi, con nhỏ hỗn lão! Tao sẽ bảo lại với trưởng phòng giáo dục cho mày không thể lên lớp nổi nữa! Có biết tao là ai không hả?! Tao là...”
Lời nói của gã còn chưa dứt, từ bên cạnh, một cú đấm rất mạnh đã phi thẳng vào một bên mặt gã, đánh ngã hắn xuống dưới sàn nhà.
Trong những tiếng hét lên thất thanh của mọi người đàng có mặt ở trong phòng giáo viên, bố Nhiếp xách cổ của gã đàn ông xấu xí đó, đôi mắt đỏ ngầu lại vì cuồng nộ.
“Cái tên chó đ* này?! Mày là cái thá gì mà dám động vào người con gái rượu của tao như thế hả?! Một lời mắng, một cái đánh tay tao còn chẳng bao giờ dám làm với nó. Vậy mà mày dám quát tháo con của tao sao?! Tao cho cả nhà mày biết!”
Tiếp theo đó, theo như những người đã tận mắt chứng kiến tường thuật lại, họ chẳng biết nói gì nhiều ngoài thốt ra một câu: “Hỗn loạn!”.
Quá mức hỗn loạn.
Nếu như những người ở xung quanh không kịp đứng ra để cản lại, chắc chắn gã đàn ông kia đã bị bố Nhiếp đánh đến nhập viện, ăn cơm nhà thương trong một tháng rồi.
...
Bước ra từ đồn cảnh sát, bố Nhiếp lấy tay quệt quệt qua chỗ khóe miệng bị rách. Ngoài ra, trên người ông còn một vài vết thương nữa, tuy rất đau nhưng một câu kêu thán ông cũng chẳng bật ra ngoài miệng lấy nửa lời.
Nhiếp Mạch Khanh nắm lấy tay của ông, được ông dắt về nhà.
Hai bố con lang thang trên đường lớn, bên dưới ánh chiều tà.
“Bố ơi, bố có đau lắm không?”
“Không hề đau. Con đã tận mắt nhìn thấy bố đá thẳng vào con chim non của tên ấy chưa? Bố của con chính là một người uy vũ như thế đấy!”
Nhiếp Mạch Khanh nhớ lại cảnh tượng hùng hồn ấy, chỉ biết bật cười ra thành tiếng mà thôi.
“Mà này, Tiểu Khanh à.” Bỗng nhiên ông khom người xuống, nói nhỏ vào tai cô: “Lần sau nếu như bọn nó lại trêu con, dụ chúng vào một góc tối tối ấy rồi đánh. Nhớ chưa?”
Nhiếp Mạch Khanh tiếp thu lời ông nói, gật đầu một cái thật mạnh.
Cô đã hiểu! Lần sau sẽ không đánh nhau ở giữa thanh thiên bạch nhật nữa mà túm bao tải vào người của chúng nó rồi bê ra sân sau trường!
Bố Nhiếp cười lên sảng khoái, vừa xoa xoa đầu cô.
“Nhiếp Mạch Khanh, con gái bố mạnh mẽ lắm.”
“Mỗi người đều có địa vị riêng của mình.”
“Còn con, vị trí của con là ở trong tim của những người yêu con thật lòng và ở trên đầu của những kẻ dám sỉ nhục con.”