“Thượng Tử…”
Phó Quan Thượng nắm tay Nhiếp Mạch Khanh, nhanh chóng rời khỏi quán bar.
Bước ra từ trong chốn ồn ào để chạy tới bờ hồ bên trong trung tâm thành phố, vùng không gian vây xung quanh hai người bọn họ dần trở nên tĩnh lặng.
Mọi thứ trôi qua rất nhẹ nhàng, giữa một vùng trong xanh của những tán lá cây xào xạc là một mặt hồ phẳng lặng nhấp nhoáng một vài đốm sao. Bóng của những cột đèn đường phủ xuống bên dưới nhờ nhờ.
Xa xa vọng lại là tiếng còi xe inh ỏi.
“Thượng Tử!”
Nhiếp Mạch Khanh khe khẽ cất tiếng gọi, bọn họ đã đi xa lắm rồi.
Xa đến nỗi, tiếng nhạc xập xình từ lúc nào đã được thay thế bởi những tiếng dế rúc ở trong những bụi rậm ven đường kêu lên réc réc.
Bây giờ Phó Quan Thượng mới dừng chân lại, anh quay người ra sau đối diện với Nhiếp Mạch Khanh, có thể thấy được sự bối rối ẩn ở bên trong đôi mắt anh.
Nhìn thấy khuôn mặt cô từ lúc nào đã ướt dầm dề toàn là nước, anh hốt hoảng vội vàng dùng tay để gạt đi khoé mi của cô.
“Những chuyện vừa nãy…”
Phó Quan Thượng luống cuống giải thích.
“Là do cô gái đó đột đột nhiên nắm lấy tay tớ! Tớ chẳng biết gì cả. Mạch Khanh à, Mạch Khanh…”
“Vậy là cậu không hề có tình cảm gì với người đó có phải không?”
Nghe cô nói vậy, anh dường như dùng toàn bộ sự hớt hải của mình để gật đầu thật mạnh y như gà mổ thóc.
Chẳng hiểu thế nào, nhận được sự đáp lại chắc như đinh đóng cột ấy của Phó Quan Thượng, Nhiếp Mạch Khanh lại càng khóc lớn hơn nữa.
Anh, anh làm sai ở đâu sao?!
Phó Quan Thượng thất kinh, đôi tay đẹp đến hoàn hảo hiện giờ lại đang vụng về lau đi những giọt lệ nóng hổi rơi xuống từ dưới khoé mắt cô, thấy khuôn mặt cô sắp sửa biến thành màu trong suốt như nước đá luôn rồi, anh càng gấp gáp hơn nữa, vội vàng ôm lấy cô vào trong lòng mình rồi run rẩy vuốt lên sống lưng cô, chiếc cằm cọ cọ lên trán cô, giọng nói thủ thỉ.
“Tớ xin lỗi. Tớ làm gì cậu sao? Tớ xin lỗi, thật lòng xin lỗi.”
Nhiếp Mạch Khanh đưa tay ôm lấy eo anh thật chặt, dường như là không bao giờ muốn buông ra.
“Thượng Tử.”
“Ừm! Tớ đây.”
“Tớ thích cậu.”
Nhiếp Mạch Khanh buông Phó Quan Thượng ra, đôi mắt màu lam nhạt rực rỡ nhìn lên anh.
Câu nói ấy quá mức đột ngột, nó vượt ra khỏi sức tưởng tượng của anh.
Phó Quan Thượng mấp máy môi, hai vai cứng đờ.
“Đương, đương nhiên tớ cũng thích cậu rồi.”
“Không phải là tình cảm bạn bè.”
Thêm một lần nữa cô khiến cho anh thẫn thờ. Não bộ còn chưa thể suy nghĩ gì nhiều về điều đó, đột nhiên, Nhiếp Mạch Khanh đã vươn tay lên, ôm lấy hai má của anh rồi kiễng chân, chạm nhẹ đôi môi của cô lên môi anh.
Cái chạm đầu tiên này rất chần chừ, chỉ như là cánh bướm đậu lên một đóa hoa.
Nhưng thấy anh không đẩy ra, cô càng như được tiếp theo sự dũng cảm, cánh môi mềm nhẹ nhàng bao lên môi anh, một tiếng chụt vang lên đầy ngọt ngào.
Nụ hôn đầu chứa đầy sự ngại ngùng và e thẹn, hai người nhìn nhau, đôi má của cả hai đều đỏ ửng.
Thình thịch!
Vào khoảnh khắc ấy, chẳng biết là tim ai đang đập lên rộn ràng nữa.
Lúc thì cô nghe thấy nó phát ra từ trong lồng ngực mình, lúc thì nghe thấy nó vọng lên từ phía anh.
“Khanh Khanh.”
Phó Quan Thượng đưa tay đặt lên gáy cổ cô, tay còn lại vòng xuống bờ eo thon nhỏ của cô, siết chặt lấy cô vào trong cơ thể của mình.
Ngay giây tiếp theo sau đó, đôi mắt của Nhiếp Mạch Khanh mở to nhìn anh đáp lễ lại nụ hôn non nớt ban nãy của mình.
Phó Quan Thượng bạo dạn hơn cô rất nhiều, anh mạnh mẽ, cuống quýt chiếm lấy hai cánh môi nhỏ nhắn ngọt ngào của cô, dùng lưỡi tách hai hàm răng của cô ra rồi đưa lưỡi luồn vào bên trong hai kẽ răng.
Cô có cảm giác như hàm trên của mình bị anh khẽ liếm qua một lượt, mọi mật ngọt ở trên đầu lưỡi cô đều bị anh hút hết.
Càng chìm sâu vào nụ hôn càng cảm thấy như bị nghiện, môi lưỡi giao thoa mãi không dứt.
Trong không gian tĩnh lặng của bờ hồ đôi lúc sẽ vang lên những tiếng nước chậc chậc và tiếng khe khẽ rên rỉ của một người con gái.
Đến khi Nhiếp Mạch Khanh tưởng như cô sắp bị anh hôn đến ngạt thở luôn rồi thì đến lúc đó Phó Quan Thượng mới buông cô ra. Từ mép miệng của cả hai xuất hiện một sợi chỉ bạc kéo dài lấp lánh dưới ánh đèn.
“Khanh Khanh.” Phó Quan Thượng hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói của anh trầm đục, đôi mắt đẹp đến mê hồn nhìn cô: “Anh yêu em.”
Nhiếp Mạch Khanh khẽ díp mắt lại, sắc mặt vẫn còn nguyên một mảnh đỏ rực không phai.
Cô say đắm ôm lấy eo anh, gật gật đầu.
“Em cũng vậy.”