Trương Sơ Tâm thay quần áo đẹp, ngồi trước gương phòng ngủ cẩn thận trang điểm.
Hàn Thời Mặc ở bên ngoài sô pha ngồi chờ, nhịn không được đứng lên, đi đến phòng ngủ Trương Sơ Tâm.
Hắn giơ tay gõ gõ cửa, “Sơ Tâm.”
“Vào đi.”
Hàn Thời Mặc dừng một chút, đẩy cửa phòng.
Hắn cũng chưa tiến vào, đứng ở cửa, nhìn gương mặt xinh đẹp của Trương Sơ Tâm trong gương.
Qua một hồi lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng, “Sơ Tâm, em thích Thẩm Chi Niên ở điểm nào?”
Trương Sơ Tâm bút kẻ mắt đột nhiên run lên, đi một đường thật dài, đuôi mắt là một đường cong màu đen quyến rũ.
Cô bình tĩnh, cầm khan ướt nhẹ nhàng lau, thật lâu sau mới nói:
“Tại sao lại đi hỏi vấn đề vô nghĩa này chứ.”
Hàn Thời Mặc trầm mặc một lát, nói: “ Để biết anh thua anh ta ở điểm nào, để anh khắc phục.”
Trương Sơ Tâm nghe vậy, trong lòng trầm xuông, lại im lặng, không hề hé răng.
Trương Sơ Tâm vừa mới trang điểm xong, Tống Hi liền tới.
Hàn Thời Mặc mở cửa, Tống Hi sửng sốt sửng sốt, “Nha! Hàn luật sư, anh như nào mà ở nhà Tâm Nhi?”
“Phụ trách tài xế đó mà.”
Tống Hi cong mắt cười, “Anh cũng thật vất vả.”
Vừa lúc Trương Sơ Tâm từ phòng ngủ đi ra, Hàn Thời Mặc nghiêng đầu nhìn Trương Sơ Tâm, ánh mắt thật sâu, nói: “Vì hạnh phúc sau này, vất vả này có tính là gì.”
Tống Hi che miệng cười, nhìn Trương Sơ bằng ánh mắt ái muội.
Trương Sơ Tâm cúi đầu, làm bộ không có thấy.
Trên đường đi thử vai, Trương Sơ Tâm vẫn luôn thất thần, đôi mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, tâm sự nặng nề.
Tống Hi lấy tay quơ quơ trước mắt cô, “Đang nghĩ gì thế? Thất thần như vậy!.”
Trương Sơ Tâm chớp mắt, “Không có gì.”
Hàn Thời Mặc ở phía trước hừ mạnh một tiếng.
Trương Sơ Tâm giật mình, không còn nhìn ngoài cửa sổ nữa.
Tới phim trường, Trương Sơ Tâm từ trên xe xuống, quay đầu với Hàn Thời Mặc nói: “ Anh mau đi đi, hôm nay thật cảm ơn anh. Có dịp em sẽ mời anh ăn cơm.”
Hàn Thời Mặc trầm mặt, “Trương Sơ Tâm, em phải khách khí với anh như vậy sao?”
Trương Sơ Tâm nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hàn Thời Mặc thực sự thất vọng liếc nhìn cô một cái, cũng không quay đầu, lên xe rời khỏi. Hắn đi thật nhanh, chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng.
Tống Hi tấm tắc hai tiếng, “Hàn luật sư cũng có điểm không tốt nha, nhanh như vậy đã đi, còn giống như sợ xảy ra chuyện gì. Lần tới phải nhắc nhở anh ta mới được.”
Trương Sơ Tâm quay đầu lại, nói: “Đi lên đi.”
Hôm nay Trương Sơ Tâm thử vail à vai nữ số 3, yêu cầu đối với vai diễn này không nặng cũng không nhẹ, thế nên có rất nhiều người tới tranh đoạt vai này. Giới giải trí chính là như vậy, rất nhiều rất nhiều người đều lợi dụng nhau để sinh tồn, vì mục đích của chính mình mà không từ thủ. Có người vì lý tưởng, có người vì hào quang sân khấu, cũng có người vì tiền,…
Trương Sơ Tâm chính là loại cuối cùng, vì tiền. Nhưng mà, không thể không thừa nhận, cho dù mục đích ban đầu của cô khi gia nhập vòng lẩn quẩn này là tiền, nhưng cô có thiên phú diễn kịch, từ trong người đã toát ra linh khí, không phải ai cũng có. Giống như mỗi đạo diễn hợp tác với cô xong đều khen cô là một diễn viên tốt. Đáng tiếc, cho dù cô là một diễn viên xuất sắc đi chăng nữa, sau đó lại không có ai dám đi mời cô hợp tác.
Trong giới giải trí này, đạo đức con người, tài năng, kỹ thuật diễn ngược lại thật sự không hề quan trọng.
Trong lúc chờ thử vai, cô thấy vài diễn viên mới, không cần phải nói, mỗi người ai cũng thật xinh đẹp.
Cô ngồi trong phòng nghỉ chơi di động, Tống Hi so với cô còn khẩn trương hơn, “Sơ Tâm, chờ lát nữa người ta muốn em diễn một đoạn ngắn sao?”
“Ừ, yên tâm đi.” Trương Sơ Tâm không ngẩng đầu, mắt trước sau đều nhìn chằm chằm vào màn di điện thoại.
Tống Hi thở dài, “Lần trước thử vai không được, em kêu chị yên tâm thế nào đây? Nếu như nhận được vai này, mà diễn tốt nữa, không chừng em sẽ đổi đời đó.”
Trương Sơ Tâm không quan tâm nói: “Chị lo lắng cũng vô dụng, người ta cho chị vai này mới được nha.”
Tống Hi lại thở dài, trầm mặc trong chốc lát, chụp lấy tay Trương Sơ Tâm, “A, hồi nãy em có thấy Thôi tiểu thư không? Không lẽ cô ta cũng đi thử vai?”
“Thôi tiểu như nào?” Trương Sơ Tâm chuyên tâm chơi game, đây là cách cô giải toả áp lực lúc khẩn trương.
Tống Hi nhìn chằm chằm di động của cô, “Em nha, lúc rảnh rỗi liền đi chơi game di động, tin tức gì cũng không biết, thật uổng cho em làm diễn viên!”
“Em có chú ý a.” Chẳng qua là cái chú ý đó không thường diễn ra thôi.
“Em có chú ý? Vậy em mau nói cho chị biết, em biết Thôi tiểu thư đó có gia thế như nào không?”
Trương Sơ Tâm lúc này mới nâng mắt, tò mò hỏi: “Gia thế như nào?
Tống Hi hít vào một hơi, nói: “Nói ra hù chết em.”
“Nói đi, chị cảm thấy doạ được em sao?” Ở giới giải trí đã lâu rồi, có chuyện gì chưa có gặp qua chưa từng nghe qua? Diễn viên có địa vị rất nhiều, cô cảm thấy đã không có gì để doạ cô sợ được.
Tống Hi ra vẻ thần thần bí bí, lặng lẽ nói nhỏ vào tai Trương Sơ Tâm, “Nghe nói sau lưng cô ta chính là tổng giám đốc của X.N, Thẩm Chi Niên.”
“Bang —” Ngón tay Trương Sơ Tâm run lên, di động bỗng chốc rơi xuống đất.