Thẩm Chi Niên hơi nhíu mắt lại.
Trương Sơ Tâm rụt tay lại, nhịn không được trêu chọc, “Thẩm Chi Niên, anh của hiện tại dịu dàng hơn trước rất nhiều.”
Thẩm Chi Niên giương mắt nhìn cô, “Vậy thì như thế nào?Thích như vậy sao?”
Trương Sơ Tâm ngơ ngẩn nhìn anh.
Bỗng nhiên anh cúi người đến gần cô, rất gần.
Trương Sơ Tâm sợ tới mức chạy đến phía bên kia của giường, chống tay đỡ thân người, phải cố gắng lắm cô mới không ngã xuống.
Thẩm Chi Niên càng dựa càng gần, Trương Sơ Tâm cảnh giác nhìn anh, “Anh muốn làm gì?”
Thẩm Chi Niên không trả lời, tiếp tục dựa cô gần hơn, Trương Sơ Tâm lui cũng không thể lui, tay không thể chống đỡ nữa, liền ngã xuống giường.
Thẩm Chi Niên cúi người xuống, tay chống ở hai bên của Trương Sơ Tâm như một chiếc lồng, khóe miệng cong cong cười, kề sát môi cô, dường như áp vào nó, thì thầm, “Trương Sơ Tâm, em như vậy … là muốn ám chỉ anh làm gì?”
‘ Ám chỉ em gái anh! ’ Trương Sơ Tâm vừa tức vừa bực, làm sao mà cô biết lại nằm trên giường đâu!!!
Cô đẩy anh, “Thẩm Chi Niên, anh mau đứng lên!”
Thẩm Chi Niên không nhúc nhích, ngược lại càng dựa cô gần hơn, đôi môi lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào chop mũi cô.
Vừa ngứa vừa lạnh, cả người Trương Sơ Tâm không chịu được run một chút, ngón tay nắm chặt lấy ga giường.
Trong mắt Thẩm Chi Niên mang theo ý cười, nhìn cô nói: “Trương Sơ Tâm, chúng ta ngủ cũng đã ngủ rồi, không bằng thử xem thế nào?”
Trong lòng Trương Sơ Tâm nhảy dựng, “Thử… Thử cái gì?”
“Thử xem chúng ta có thể giả thành thật luôn không.”
Trương Sơ Tâm khiếp sợ nhìn anh. Lời này của anh, là có ý gì? Anh muốn cùng cô giả thành thật sao? Không phải chỉ là kết hôn giả sao? Không phải anh ghét cô sao?
Thẩm Chi Niên thấy cô nửa ngày cũng không có trả lời, trong lòng cũng có chút khẩn trương, lại nói: “Thật ra, anh ngủ với em, nên anh phải chịu trách nhiệm.”
Chịu trách nhiệm?
Trong lòng Trương Sơ Tâm cười lạnh một tiếng, tất thảy mong đợi đều biến mất trong một khắc, cô dùng sức đẩy anh ra, xoay người xuống giường, “Lên giường liền phải chịu trách nhiệm, người Thẩm tiên sinh phải chịu trách chắc không ít nhỉ.”
Thẩm Chi Niên hơi khép mắt lại, “Không nhiều lắm, chỉ có một người mà thôi.”
Trương Sơ Tâm giật mình, quay đầu lại nhìn anh, hỏi: “Không có tình nhân gì à?”
“Em cảm thấy anh là loại người sẽ tuỳ tiện lên giường với người khác sao? Trương Sơ Tâm, cho dù em không tin anh cũng phải tin ánh mắt của mình chứ?”
Trên mặt Trương Sơ Tâm hiện lên một tia chua xót, “Tôi không tin ánh mắt của tôi, vì nếu tôi tin mắt thật thì trước kia sẽ không thích anh.”
Thích một người không thích mình.
Cô nói xong, cất bước đi ra ngoài. Những ngón tay cô nắm chặt lấy nhau, trong lòng nói: Nói dối nói dối! Còn nói với cô như vậy, thế âm thanh sáng nay cô nghe ở văn phòng anh thì như thế nào, là giả ư?
Trương Sơ Tâm mới vừa xuống lầu, Lâm Vân liền vẫy tay gọi cô, “Sơ Tâm, thoa thuốc chưa con?”
Trương Sơ Tâm cười trả lời, “Dạ rồi.”
“Vậy mau xuống đây ăn cơm.” Nói xong, bà lại ngẩng đầu kêu, “A Niên, xuống lầu ăn cơm.”
Thẩm Chi Niên đang chuẩn bị ra khỏi phòng thì điện thoại Trương Sơ Tâm kêu lên.
Điện thoại của cô đặt trong túi, anh đi qua mở túi, chuẩn bị giúp cô đem điện thoại xuống lầu, lại lơ đãng nhìn lên màn hình điện thoại.
Mấy chữ ‘ Hàn Thời Mặc ’ này, đâm vào trái tim anh.
Anh do dự trong chốc lát, liền ấn trả lời.
“Sơ Tâm, anh kiếm đủ tiền rồi, năm trăm vạn đúng không? Em cho anh số tài khoản, anh sẽ chuyển tiền ngay cho em!” Âm thanh của Hàn Thời Mặc đầu bên kia của điện thoại truyền đến.
Thẩm Chi Niên cầm điện thoại đi đến trước cửa sổ, giọng nói trùng xuống, “Hàn Thời Mặc, tôi là Thẩm Chi Niên.”
Đầu bên kia, Hàn Thời Mặc nghe thấy câu nói này, nhíu mày thật chặt, “Thẩm Chi Niên… Tại sao điiện thoại của Sơ Tâm lại ở chỗ của anh? Hai người đang ở cùng nhau?”
“Cô ấy ở dưới lầu, đang cùng mẹ tôi ăn cơm. À, chắc anh không biết, tôi và cô ấy đã kết hôn rồi. Chuyện tiền nợ kia, tôi đã trả hết rồi, tôi cũng thay mặt Sơ Tâm cảm ơn anh đã giúp đỡ.”
“Thẩm Chi Niên, mẹ nó, anh nói vậy là có ý gì?!” Hàn Thời Mặc giận dữ.
“Không có ý gì, chỉ là muốn nói với anh chuyện vui này thôi. Tôi còn có việc, xin cúp trước.” Thẩm Chi Niên nói xong, liền cúp điện thoại, còn thuận tay xoá đi nhật kí cuộc gọi.
Lúc xoay người bỏ điện thoại lại vào trong túi cô, không cẩn thận làm rơi một hộp thuốc trong túi. Anh khom người nhặt, lúc nhìn thấy mấy chữ “Thuốc tránh thai khẩn cấp” trên hộp thuốc, chân mày liền giật giật.
Anh đứng lên, đem hộp thuốc thảy vào thùng rác.
~
Lúc Thẩm Chi Niên xuống lầu, Trương Sơ Tâm cùng Lâm Vân đã ngồi vào bàn ăn trước.
“A Niên, mau tới đây.”
“Dạ.” Thẩm Chi Niên lên tiếng, đi đến chỗ bên cạnh Trương Sơ Tâm, kéo ghế ra ngồi xuống.
Trương Sơ Tâm làm như không thấy anh, cúi đầu ăn.
Trên bàn đồ ăn đều là món Trương Sơ Tâm thích ăn, chỉ là một bữa cơm thôi nhưng đầy đủ các món ăn khiến người ta vô cùng ngon miệng.
Nhưng mà, dù có cô ngồi bên cạnh nhưng Thẩm Chi Niên vẫn buồn bực, nghĩ đến việc Trương Sơ Tâm dám giấu anh uống thuốc tránh thai, trong lòng anh liền cồn cào khó chịu.
“A Niên, con cũng đừng nhìn Sơ Tâm mãi, ăn nhiều một chút.” Lâm Vân thấy Thẩm Chi Niên nhìn chằm chằm Trương Sơ Tâm, nhịn không được cười trêu ghẹo.
Trương Sơ Tâm ngước mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Nghe rồi phải không? Đừng chỉ nhìn tôi như vậy, mau ăn cơm đi.”
Thẩm Chi Niên nghiêng đầu, kề miệng sát lỗ tai cô, nhỏ giọng nói: “Anh không muốn ăn cơm, anh muốn ăn em.”
“Khụ khụ…” Trương Sơ Tâm đang uống canh, nghe thấy câu này, đột nhiên ho khan lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trong nháy mắt liền trở nên đỏ bừng.
Rốt cuộc Thẩm Chi Niên cũng cười nhẹ một tiếng, thân mật giúp cô vuốt lưng, nhỏ giọng nói, “Đừng kích động như vậy, chỉ là muốn ăn em thôi, cũng không phải bây giờ, em lại kích động cái gì?”
“Ai kích động chứ!” Trương Sơ Tâm trợn tròn mắt, hung hăng trừng anh. Cô cảm thấy mình thật là oan uổng muốn chết!
Mấy năm không gặp, Thẩm Chi Niên trở nên như vậy khiến cô không quen! Thiếu niên trầm mặc ít nói của trước kia, khi nào đã trở nên lưu manh như vậy?
Lâm Vân ngồi ở xa, không nghe thấy hai người bọn họ nói cái gì, nhưng xem bộ dáng thân mật kia, trong lòng vô cùng vui mừng. Bà nhịn không được cảm khái, “Sơ Tâm, được nhìn thấy con và A Niên ở bên nhau là mẹ an tâm rồi.” Nói xong dường như bà lại ngĩ tới gì đó, “Đúng rồi, hai người các con chỉ mới đăng kí thôi phải không, còn chưa làm hôn lễ? Còn không mau làm, mẹ đã xem lịch rồi, mùng tám tháng sau là ngày hoàng đạo, không bằng liền tổ chức vào tháng sau đi!”
Nói đến hôn lễ, Lâm Vân càng kích động. Con trai của bà, nhìn thấy con trai mình lấy được người nó yêu, người làm mẹ như bà thật ra vui mừng vô cùng.
Nhưng mà, Trương Sơ Tâm sợ tới mức liên tục xua tay, “Không không không… Mẹ, con… Con cùng Thẩm Chi Niên không có dự định tổ chức hôn lễ ạ…” Cô nói, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Chi Niên, “Đúng không? Anh yêu,!”
Một câu “Anh yêu” của Trương Sơ Tâm nghe cảm thấy như đang nghiến răng nghiến lợi, nhưng khi Thẩm Chi Niên nghe, trong lòng vẫn cảm thấy giống như được mật ngọt chảy qua, anh nhướng mày, “Tổ chức chứ? Làm sao mà không tổ chức? Một cái kiểu Tây một cái truyền thống, du lịch vào tuần trăng mật, không thể thiếu cái nào.”
“Đúng vậy! Chuyện vui như vậy. làm sao mà không ăn mừng lớn được chứ!” Lâm Vân kích động nỗi đập tay lên bàn, đứng lên, “Mẹ phải đi tìm công ti tổ chức hôn lễ đây!” Nói, liền kích động chạy lên lầu.
Thẩm Chi Niên nhìn bóng dáng của mẹ mình, nghiêng đầu nhìn Trương Sơ Tâm, “Mẹ anh thuộc phái hành động.”
Trương Sơ Tâm trừng mắt nhìn anh, “Thẩm Chi Niên, anh đừng quậy nữa được không? Chúng ta chỉ là kết hôn giả, anh còn muốn quậy đến khắp nơi đều biết sao?”
“Trước buổi tối hôm qua, đúng là giả kết hôn. Nhưng sau tối đó, chính là thật sự.”
“…”
“Trương Sơ Tâm, anh biết hiện tại em không thích anh, nhưng mà… Thời gian sau này còn dài, không bằng, thích anh một lần nữa đi.”
Trương Sơ Tâm nhìn anh chằm chằm, trầm mặc trong chốc lát. Thật lâu sau, mới mở miệng hỏi, “Cho nên như thế nào? Thẩm Chi Niên, hiện tại anh thích tôi sao?”
Thẩm Chi Niên nhìn cô thật lâu, không có phủ nhận, “Đúng vậy, rất thích em.”
“Bởi vì đã cùng tôi lên giường sao?”
“Trương Sơ Tâm…”
“Ngưng! Thẩm Chi Niên, tôi không muốn nghe anh nói chuyện!” Cảm xúc Trương Sơ Tâm có chút không tốt, cô hít vào một hơi thật sâu, mới tiếp tục nói: “Thẩm Chi Niên, tôi mặc kệ anh có thích tôi hay không, hay là vì bất kì một nguyên nhân nào khác mà muốn cùng hiện thức hoá mối quan hệ này. Nhưng tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không thích anh, cũng đừng nói với rằng hãy thử gì đó nữa. Không thích chính là không thích, từ thời khắc tôi quyết định sẽ từ bỏ anh, cũng không có nghĩ sau này sẽ đi lại con đường này.” Cô đứng lên, “Vẫn nên giữ nguyên hợp đồng đó đi, khi tôi trả hết tiền cho anh, chúng ta sẽ li hôn.”
Hết chương 18