Phía trong căn phòng kia, tiếng rên ái muội không ngừng phát ra.
Trương Sơ Tâm ngẩn ra trong chốc lát, cô liền phục hồi tinh thần lại, ném điện thoại của anh lên sô pha, nhanh chóng chạy khỏi văn phòng của Trương Sơ Tâm.
Khi vào trong thang máy, là khi không còn tiếng người phụ nữ kia rên rỉ trong tai cô. Cô xiết chặt các ngón tay, nhắm tịt mắt, không ngừng hít sâu: Trương Sơ Tâm, không cần quan tâm, Thẩm Chi Niên ở bên người nào mày cũng không cần quan tâm, mày và anh ta chỉ là kết hôn giả mà thôi, không được đau lòng…
Cô không ngừng khuyên bảo chính mình, từ từ hít thật sau, cho đến khi thang máy xuống tới tầng 1, cô mới nhẹ nhàng thở phào ra.
Không sao cả.
Cô cố gắng hít sâu một lần nữa, bước ra khỏi thang máy, cũng nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Sau đó Thẩm Chi Niên quay trở lại phòng làm việc của mình, liền thấy thư kí Hà Thanh của anh đang ngồi ở bàn làm việc của anh chỉnh sửa giấy tờ.
Anh đi qua đó, nói: “Cô đi với tôi về nhà tôi một chuyến, tôi muốn lấy điện thoại.”
“Là cái điện thoại này sao?” Hà Thanh lấy điện thoại mà Trương Sơ Tâm ném trên sô pha ra.
Thẩm Chi Niên nheo mắt, “Làm sao mà nó ở chỗ cô?”
“Là Trương tiểu thư đem lại đây.” Hà Thanh nhìn Thẩm Chi Niên thật sâu, trong long âm ẩm đau, nhịn không được hỏi: “Học trưởng, anh còn liên hệ với Trương Sơ Tâm sao?”
Hà Thanh cùng Thẩm Chi Niên, Trương Sơ Tâm là bạn học cùng trường đại học. Khi đó, trong ban hoạt động Đoàn, Hà Thanh so với anh và cô thấp hơn một khoá nên mỗi ngày đều luôn miệng kêu học trưởng, đầu câu học trưởng, cuối câu cũng là học trưởng, miệng lưỡi vô cùng ngọt ngào.
Khi ấy, ai cũng biết Trương Sơ Tâm thích Thẩm Chi Niên, lại không biết rằng Hà Thanh cũng thích anh. Vì muốn được gần bên anh, sau khi tốt nghiệp, cô ta (Hà Thanh) dứt khoát từ chối một công việc nhàn hạ lương cao, đi theo Thẩm Chi Niên gây dựng sự nghiệp.
Hai năm khi vừa mới bắt đầu rất vất vả, ở tầng hầm, ăn mì gói, vì đạt được hợp đồng tốt mà phải thường xuyên tiếp rượu cho mấy ông chủ lớn, luôn luôn ăn không đủ no mặc cũng không đủ ấm, mỗi ngày khi tỉnh giấc, đều không thấy được ánh mặt trời. (Ở hầm mà thấy mặt trời cái đệt gì)
Có một lần, cô vì hợp đồng bị chuốt đến say bí tỉ, lúc Thẩm Chi Niên đưa cô về nhà, nhẹ giọng hỏi cô một câu, “Đi theo tôi lập nghiệp không cảm thấy vất vả sao?”
Vất vả chứ, làm sao mà không vất vả. Nhưng mà, chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy ấy, có thể cùng anh ở bên nhau, có vất vả đến mấy cũng xứng đáng.
Cô của lúc ấy đã nghĩ như vậy.
Nhưng, Thẩm Chi Niên lại như dội một gáo nước lạnh từ đầu cô xuống, anh nói: “Hà Thanh, làm sao tôi không biết trong lòng cô nghĩ gì? Tôi không muốn làm uổng phí tuổi xuân của cô, dù cô có đi theo tôi đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không thích cô, vĩnh viễn cũng không thích cô.”
Anh nói một cách thẳng thừng, cũng không chừa cô cô một con đường sống hay để cứu vãn thứ gì cả. Cô khóc lóc hỏi anh vì sao lại đối xử với cô như thế, anh trầm mặc trong chốc lát, nói: “Bởi vì tôi đã thích người khác, Trương Sơ Tâm, chắc chắn cô quen biết.”
“Nhưng không phải anh từng nói không thích cô ta sao?”
Anh nói: “Không có không thích, từ cái nhìn đầu tiên tôi đã thích cô ấy, đời này, trong lòng tôi chỉ có cô ấy.”
Anh nhìn cô, “Cho nên, nếu như cô vì muốn được ở bên tôi mà mới đi theo tôi, hiện tại cô có thể rời rồi.”
Anh chính là tuyệt tình như vậy. Nhưng rốt cuộc cô vẫn không có rời đi. Cô muốn, cô vẫn luôn ở bên người anh, một ngày nào đó, anh có thể nhìn thấy cô. Anh nói thích Trương Sơ Tâm, nhưng rồi hai người họ cũng không ở bên nhau. Chỉ cần bọn họ không ở bên nhau, cho thấy cô vẫn còn hy vọng.
Cô đi theo anh, một năm lại một năm qua. Cô chính mắt nhìn thấy, một tên nhóc nghèo năm xưa như thế nào mà từng bước từng bước có được tất cả mọi thứ như ngày hôm nay.
Câu nói mà anh nói nhiều nhất với cô chính là: Cô giúp tôi, tôi sẽ không quên công ơn này của cô, nhưng ngoài trừ tiền bạc, tôi không thể cho cô thêm bất cứ thứ gì nữa.
Đúng. Anh cho cô rất nhiều tiền, lương một năm của cô lên tới năm trăm vạn, nhà đẹp xe sang, ai nấy đều hâm mộ sự đãi ngộ này của anh đối với cô. Nhưng không có ai biết, thật sự cô không muốn những thứ đó, cái cô muốn, chính là anh.
Cô không sợ chờ lâu, còn chờ đợi được tức là còn hi vọng.
Nhưng cô nằm mơ cũng không nghĩ tới, Trương Sơ Tâm sẽ đột nhiên xuất hiện ở chỗ này. Cô ta (TST) còn đưa điện thoại của anh đến, hai người đó đang ở bên nhau sao?
Cô khẩn trương nhìn Thẩm Chi Niên. Nhưng không nghĩ tới, anh không hề nghĩ ngợi một chút, liền trả lời, “Chúng ta kết hôn.”
Hà Thanh mở to hai mắt nhìn, người lảo đảo lui về sua một bước, cô ra vẻ không thể tin nhìn Thẩm Chi Niên, môi run rẩy, “Kết… Kết hôn…”
Thẩm Chi Niên ‘ Ừ ’ một tiếng nhẹ nhàng, tiện tay đưa một số giấy tờ cho cô, “Kế hoạch này cô xem qua đi, tối nay trình bày ý kiến của cô cho tôi.”
“Học trưởng, anh…”
“Đi ra ngoài đi.” Thẩm Chi Niên mở miệng cắt ngang, cúi đầu, nghiêm túc mà nhìn văn kiện trong tay.
Hà Thanh cắn chặt môi, trong nháy mắt khi xoay người, nước mắt liền chảy ra.
~
Khi Trương Sơ Tâm vừa rời khỏi tập đoàn X.N, gọi taxi đến bệnh viện thăm cha.
Trước đó, dì (là mẹ kế) đã lau mặt cho cha
“Mẹ, con đến rồi.”
“Tới rồi à.” Hạ Lâm quay đầu nhìn Trương Sơ Tâm, khóe miệng cong một chút.
Trương Sơ Tâm đẩy cửa đi vào đi, nhìn cha vẫn nằm bất tỉnh trên giường, đôi mắt đo đỏ, kéo ghế ngồi bên cạnh ông, “Mẹ, mấy ngày này cha có tốt lên chút nào không?”
Hạ Lâm lau nước mắt lắc đầu.
Trong lòng Trương Sơ Tâm khó chịu, rũ đầu một hồi lâu không nói gì.
Hạ Lâm khóc xong, ngẩng đầu hỏi cô, “Công việc gần đây của con có thuận lợi không? Bộ phim đã quay xong rồi à?”
“Quay xong rồi, gần đây con đang nghỉ ngơi.” Trương Sơ Tâm cười cười. Nhất định không thể nói chuyện cô bị đoàn phim đuổi cho mẹ nghe được.
“Vậy là tốt rồi, con cũng đừng vất vả quá, sức khoẻ vẫn quan trọng nhất.”
“Dạ, con biết rồi.”
“Đúng rồi, tụi Ngư lão đại kia gần đây còn làm phiền con không?”
Trương Sơ Tâm nghe câu hỏi này, lén lút nhéo nhéo tay mình, “Mẹ, chuyện này mẹ không cần lo lắng, con sẽ xử lý.”
Hạ Lâm ngồi kế bên cô, nắm tay cô, vẻ mặt toát lên sự lo lắng, “Sơ Tâm, con nhất định phải thật cẩn thận đó.”
Trương Sơ Tâm vỗ vỗ tay bà, cười nói: “Yên tâm đi, con có thể có chuyện gì được chứ.”
“Vậy là tốt rồi.” Hạ Lâm thở dài, dường như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn Trương Sơ Tâm hỏi: “Thời Mặc gần đây có khoẻ không?”
Trương Sơ Tâm sửng sốt một chút.
“Thời Mặc nó hôm qua có ghé qua đây một chuyến, mua chút hoa quả.”
“À…” Trương Sơ Tâm nhẹ nhàng liếm môi, “Anh ấy thực có lòng.”
Hạ Lâm liếc cô một cái, “Nó đúng là rất có tâm. Nhưng người ta với con cũng có tâm ý, mà sao chẳng thấy con đáp lại người ta chút nào.”
“Mẹ…”
“Mẹ thấy tiểu tử Thời Mặc đó rất tốt, lúc còn đi học đã thích con, hoàn cảnh gia đình cũng không tệ, cũng có việc làm, lúc nhà chúng ta gặp đại nạn như vậy cũng không bỏ rơi con, người tốt như vậy rất hiếm đấy, con phải nắm chắc nó cho mẹ.”
Trương Sơ Tâm bất đắc dĩ, “Mẹ, con cùng Thời mặc chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Xạo!” Hạ Lâm trừng mắt nhìn Trương Sơ Tâm một cái, “Cái gì mà bạn bè bình thường hả? Người ta đối với con có ý gì, con còn giả vờ không biết?”
Trương Sơ Tâm nhấp miệng, cạn lời.
Cô rất muốn chứng minh cho mẹ cô thấy, nhưng chứng minh cũng vô dụng.
~
Lúc Trương Sơ Tâm vừa đi ra khỏi bệnh viện, đúng lúc chuông điện thoại vanng lên.
Cô nhìn màn hình báo cuộc gọi đến, trán liền nhăn lại, nhận cuộc gọi, “Gọi tôi làm gì?”
“Em đang ở đâu?”
“Bệnh viện, thăm cha tôi.”
“Anh ở gần đó, ở đấy chờ anh, anh đến đón em liền.”