Dám đả thương người Sở Tinh Hà thích ngay trước cửa nhà cậu, đám người này đã định sẵn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Sở Tinh Hà vốn không muốn đánh thật, lúc này lại hạ thủ vô cùng tàn nhẫn.
Chưa tới mấy phút, cả bốn tên lưu manh đều ngã lăn ra đất. Có ba kẻ đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, một tên còn lại thì ôm bụng rên rỉ, đau đến không thốt nên lời.
Sở Tinh Hà quăng gậy trong tay xuống, dữ dằn nơi đáy mắt vẫn chưa tan đi. Cậu thấp giọng nói với Nam Dã: "Cùng em tới bệnh viện."
Nam Dã lắc đầu, "Không nghiêm trọng đến thế, bôi chút thuốc là được."
Sở Tinh Hà cũng sốt ruột xử lý vết thương cho anh, vì vậy không kiên trì đòi tới bệnh viện nữa mà dẫn anh quay vào trong biệt thự.
* * *
Trong biệt thự có hộp sơ cứu chuyên nghiệp. Đồ đạc cần dùng để xử lý miệng vết thương đều đủ cả.
Hai người cùng ngồi trên sô pha. Sở Tinh Hà kêu Nam Dã cởi áo.
Nam Dã do dự một thoáng liền im lặng làm theo, để lộ ra nửa thân trên cường tráng.
Miệng vết thương không sâu, khoảng 5 centimet, kéo dài từ bả vai tới cạnh xương quai xanh.
Mày Sở Tinh Hà nhíu chặt. Lúc rửa sạch miệng vết thương bằng Povidone, cậu có cảm giác một dao này như vạch lên chính trái tim mình.
Cậu còn đau hơn so với Nam Dã.
Xử lý xong miệng vết thương, mồ hôi trên trán cậu cũng nhiều hơn so với Nam Dã.
Vừa rồi Nam Dã không rên một tiếng nhưng quả thực cũng rất đau, vẫn luôn kìm chặt hô hấp. Thẳng đến khi Sở Tinh Hà đóng hộp y tế, anh mới nặng nề phun ra một hơi, có chút thả lỏng.
Sở Tinh Hà tùy tiện đặt hộp y tế lên bàn trà. Cậu không nhìn Nam Dã mà rũ mắt gọi điện cho Đinh Bành, kêu y dẫn người đi đập phá toàn bộ cửa hàng của Giang Ly ở thành phố A, cũng dặn bọn họ nói thẳng đó là ý của Sở Tinh Hà cậu.
Đợi cậu nói chuyện điện thoại xong, Nam Dã mới mở miệng.
"Tôi không sao. Vết thương qua mấy hôm là khỏi. Em.." Anh chưa từng nói loại lời này, có chút khó mở miệng nhưng vẫn căng da đầu nói tiếp, "Em đừng giận tôi. Nhìn tôi một cái đi, được không."
Sở Tinh Hà thấp giọng: "Không giận anh."
Nam Dã: "Vậy sao không nhìn tôi."
Sở Tinh Hà siết chặt lòng bàn tay, "Nhìn sẽ thấy đau lòng."
Nam Dã thở dài một hơi, duỗi tay nắm cằm Sở Tinh Hà. Đầu ngón tay thoáng dùng sức nâng cằm cậu lên, bốn mắt nhìn nhau.
Sở Tinh Hà đối diện với anh, không hiểu sao càng thêm chua xót.
Cậu hỏi Nam Dã: "Vì sao lại chắn dao thay em?"
Nam Dã nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, nói: "Không biết nữa. Lúc ấy không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy không thể để bọn chúng làm em bị thương."
Sở Tinh Hà mím môi, "Có phải vì em không theo đuổi được anh nên anh thương hại em không?"
Lần này Nam Dã trả lời rất nhanh, mười phần khẳng định nói: "Không phải."
"Vậy thì là gì?"
Nam Dã im lặng nhìn cậu chăm chú một hồi, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, thấp giọng đáp: "Vì thích."