Sở Tinh Hà không mở đèn mà cúi đầu ngồi trên sô pha trong phòng khách tầng một. Sườn mặt cậu khuất lấp trong bóng tối.
Nam Dã vào cửa, đứng ở huyền quan hỏi: "Sao không bật đèn lên?"
"Không muốn bật."
Thanh âm Sở Tinh Hà nghe không khác so với bình thường nhưng Nam Dã vẫn cảm nhận được tâm trạng suy sút của cậu lúc này.
"Cậu.." Nam Dã do dự mở miệng, muốn hỏi Sở Tinh Hà có phải đang buồn hay không, rồi lại cảm thấy mình chẳng có tư cách để hỏi.
Sở Tinh Hà đợi một lát không thấy lời kế tiếp, vì thế thấp giọng nói: "Hôm nay không cần anh giúp gì đâu. Anh về đi."
Nam Dã gật đầu đáp ứng, nhưng lúc xoay người nắm lấy tay nắm cửa thì lại không nhịn được mà dừng động tác, quay đầu nhìn về phía Sở Tinh Hà.
Sở Tinh Hà cũng đang nhìn Nam Dã. Trong bóng tối, hai người xa xa đối diện.
Cậu biết Nam Dã có chuyện muốn nói nên vẫn chờ.
Nam Dã im lặng một lát rồi mới thấp giọng mở miệng: "Có thể lời này của tôi không được thích hợp cho lắm, nhưng tôi vẫn muốn nói - nếu thực sự không nỡ thì cậu đi tìm cô ấy đi. Ngựa tốt vẫn có thể ăn lại cỏ cũ. Chuyện này không hề mất mặt chút nào."
Sở Tinh Hà không ngờ sẽ đợi được một câu như vậy. Cậu ngẩn người trong giây lát rồi hỏi: "Anh cho là tôi không vui vì chuyện này à?"
Nam Dã: "Không phải à?"
Sở Tinh Hà: "Không phải"
"Thế.." Nam Dã không đoán ra, "Vì sao?"
Sở Tinh Hà dùng ánh mắt miêu tả hình dáng Nam Dã trong bóng tối, hỏi anh: "Sao anh lại muốn biết?"
Nam Dã ngẫm nghĩ, thành thật đáp: "Tôi không muốn thấy cậu buồn."
Sở Tinh Hà vẫn hỏi: "Vì sao?"
Nam Dã cho là cậu nghe không rõ bèn lặp lại một lần nữa: "Không muốn thấy cậu buồn."
Sở Tinh Hà không phải là một người có tính kiên nhẫn cao.
Nhưng đêm nay cậu lại rất kiên nhẫn giải thích với Nam Dã: "Tôi đang hỏi anh vì sao không muốn thế. Tôi có vui hay không quan trọng với anh lắm à?"
Nam Dã châm chước, tránh nặng tìm nhẹ đáp: "Cậu ứng trước lương cho tôi, đã giúp đỡ tôi rất nhiều nên nếu có thể, tôi cũng muốn làm gì đó cho cậu."
Sở Tinh Hà thở dài: "Thế anh lại đây ngồi một lát, tâm sự với tôi mấy câu rồi hẵng về."
"Được."
Nam Dã đi tới ngồi xuống trên sô pha, cách Sở Tinh Hà khoảng cách bằng một người.
Hai người đối diện với nhau, mượn ánh trăng mông lung chiếu vào từ cửa sổ, miễn cưỡng có thể nhìn rõ ánh mắt nhau.
Trong bầu không khí lặng thinh, Sở Tinh Hà dời mắt khỏi đôi con ngươi đen nhánh sâu thẳm kia của Nam Dã, dọc theo sống mũi cao thẳng lần xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại trên môi anh.
Sở Tinh Hà chủ động phá vỡ yên lặng trước, nói với Nam Dã -
"Trước kia tôi không hiểu rõ thế nào là" thích ", chỉ thấy các anh em khác đều có bạn gái thì cho là mình cũng phải có. Vì vậy đã mơ màng hồ đồ hẹn hò tới sáu người."
"Nói nghe có vẻ tôi rất xấu xa, nhưng quả thực tôi không để tâm tới bọn họ."
"Gần đây tôi đã trải nghiệm được cảm giác thích một người là như thế nào nên hiện tại, tôi chỉ để ý xem người kia thấy mình ra sao, lại vì người ấy mà hạ thấp tầm mắt."
Cậu ngước lên tìm kiếm đôi mắt của Nam Dã rồi nói tiếp: "Tôi không vui chỉ vì bị anh thấy được quá khứ hỗn loạn ấy, còn bị anh nghi ngờ là tôi nhớ mãi không quên bạn gái cũ."
Nam Dã chăm chú nhìn cậu thật lâu, sau đó thấp giọng hỏi: "Cậu có ý gì?"
Đối với bất cứ chuyện gì Sở Tinh Hà cũng luôn thẳng thắn không sợ hãi.
Vậy nên cậu chẳng hề lùi bước mà dũng cảm tiến tới, nói với Nam Dã: "Ý của em là, em thích anh."