Hiếm có khi Truy Mệnh có thể im lặng ngồi trên ghế, trong tay cầm rượu lại không uống thế kia.
Nhắc tới chuyện trên đời này còn có thể khiến Truy Mệnh cảm thấy có ý tứ hơn cả uống rượu, chắc chắn là việc rất có ý tứ rồi.
Mà hiện tại, trước mắt, thật đúng là có chuyện khiến Truy Mệnh thấy vô cùng có ý tứ a.
Thích Thiếu Thương đang uy Cố Tích Triều ăn cơm. Chuyện tối hôm trước, hai người trong lòng đều hiểu nhưng không ai đề cập tới nữa. Đang khi Cố Tích Triều mơ màng muốn ngủ thì Truy Mệnh, Lãnh Huyết tới gõ cửa. Lúc này đây, Cố Tích Triều gục xuống bàn, đôi mắt mông lung buồn ngủ, cứ mỗi khi Thích Thiếu Thương đưa cháo tới mới mở miệng nuốt vào một hơi.
Truy Mệnh rất có hứng thú ngồi nhìn Cố Tích Triều.
Có lẽ do hai người có bộ dạng giống nhau, nên Truy Mệnh chưa bao giờ coi Cố Tích Triều như một đại ma đầu tội ác tày trời, ngược lại, trong đáy lòng lúc nào cũng cảm thấy vô cùng thân thiết. Từng nghe nói qua về “sự tích huy hoàng” của Cố Tích Triều, mà giờ đây nhìn Cố Tích Triều híp mắt buồn ngủ, cái miệng nho nhỏ chu chu ra đón lấy thìa cháo, nhu thuận nuốt vào, có cảm giác Cố Tích Triều đáng yêu không nói nên lời, càng nhìn càng khiến trong lòng Truy Mệnh một trận ngứa ngáy.
“Thích đại ca, để ta thử đi! Ta cũng muốn uy Tích Triều ăn cơm a! Được không? Để ta thử xem!”
Thích Thiếu Thương nâng tay nhè nhẹ lau hạt cơm bên miệng Cố Tích Triều, buồn cười lắc đầu, “Hay là thôi đi, ngươi cho rằng uy Tích Triều ăn cơm dễ lắm sao a!”
Cứ đùa! Để Truy Mệnh đến uy, một bữa cơm lại chẳng khiến trời long đất lở!
“Thiết ~ Keo kiệt!”
Truy Mệnh bĩu môi oán giận, quay đầu gục xuống bàn, khuôn mặt tươi cười thật to kề sát bên Cố Tích Triều, “Tích Triều, ngươi như thế nào lại giống ta vậy? Ngươi nói xem, liệu có phải chúng ta kiếp trước là huynh đệ không? Nột nột, ta so với ngươi lớn hơn, ta làm ca ca ngươi được không?”
“Ừ?” Cố Tích Triều đang mơ mơ màng màng bỗng dưng trợn mắt, hoảng hốt nhìn khuôn mặt giống hệt mình đang hớn hở tươi cười kia, nửa ngày mới có phản ứng, hiểu được lời nói của Truy Mệnh, liền lười biếng nhắm mắt lại.
“Không tốt!”
“Vì cái gì?!”
Truy Mệnh bất mãn kháng nghị.
Đôi môi mỏng hé mở, Cố Tích Triều trả lời rất kiên quyết, “Bởi vì ngươi quá ngu ngốc”.
Chiếc bát trong tay Thích Thiếu Thương suýt chút nữa văng ra, Lãnh Huyết đứng ở cửa cũng không khỏi run rẩy.
“A a a a!!!!!!! Ta mà ngốc sao?!! Tích Triều, ngươi sao có thể nói ta như vậy! Truy tam gia ta anh tuấn tiêu sái, phóng khoáng phong lưu, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở ….” *có mỗi thế mà truyện nào cũng thấy bảo bảo nhà ta khoe đi khoe lại a*
Khuôn mặt tuấn tú của Truy Mệnh nghẹn đỏ, trợn mắt bất bình, được rồi, ta thừa nhận ta thường xuyên gặp rắc rối, nhưng này cũng không thể chứng tỏ rằng ta ngốc a, đường đường tổng bộ nam phương, tốt xấu ta cũng có chút thanh danh…
‘Tích Triều Tích Triều, ta mất hứng rồi! Ta làm sao lại ngốc, ta rõ ràng thực thông minh a, không tin ngươi hỏi tiểu Lãnh đi!”
Lãnh Huyết cứng người, sau đó lập tức quyết đoán quay đầu ra ngoài cửa.
‘Oa a a a a a!!!! Lãnh Lăng Khí!! Ngươi … ngươi là có ý gì a!!”
Chỉ khi nào Truy Mệnh phi thường tức giận, mới gọi thẳng đại danh của Lãnh Huyết như vậy.
Bị Truy Mệnh lớn giọng quấy rầy, Cố Tích Triều muốn ngủ cũng không được. Cố Tích Triều nâng chén trà lên uống nhuận nhuận yết hầu, rồi ung dung mở miệng.
‘Ta nói đúng là như vậy đấy, các ngươi ngay cả án tử nho nhỏ cũng không giải quyết được, còn đến làm phiền đại ca, không phải ngốc thì là gì ?’
‘Ngươi _______ ‘
Truy Mệnh bỗng nhiên bình tĩnh lại, đôi mắt ưng lóe sáng, ‘Cố Tích Triều, ngươi không phải biết gì đó đi ?’
Lời vừa ra khỏi miệng, không khí trong phòng nhất thời khẩn trương hẳn. Lãnh Huyết bất động thanh sắc nắm chắc chuôi kiếm, Thích Thiếu Thương tưởng chừng nhàn nhã uống trà, nhưng tay đặt trên bàn cũng đã nắm chặt thành quyền.
‘Ta nên biết cái gì sao ? Vẫn là nói các ngươi muốn biết điều gì đi?’
Quang mang trong mắt Truy Mệnh sáng lấp lánh, ‘Ngươi căn bản không điên !’
Một tiếng cười khẽ phát ra từ cổ họng, Cố Tích Triều ngẩng đầu nhìn Truy Mệnh, trong đôi mắt ưng dần dần tụ lại thần thái năm nào.
‘Xem ra ngươi cũng không ngốc như ta nghĩ, Truy tam gia’.
Những ánh mắt giằng co nhau. Ai cũng không nói câu gì.
Truy Mệnh trừng mắt nhìn Cố Tích Triều nửa ngày, thân hình đột nhiên động, hướng sau gáy Cố Tích Triều mà tấn công.
Cũng trong nháy mắt đó, kiếm Lãnh Huyết rời khỏi vỏ, mục tiêu là Thích Thiếu Thương đang ngồi cạnh đó.
Kiếm của Lãnh Huyết thực sự rất nhanh, nhưng vẫn chưa phải nhanh nhất.
Trong thiên hạ còn có kiếm nhanh hơn kiếm của Lãnh Huyết sao ? Có, Nghịch Thủy Hàn ! Mà tốc độ vô địch của Nghịch Thủy Hàn cũng chỉ Thích Thiếu Thương sử xuất mới đạt được.
Nhưng hiện tại, Thích Thiếu Thương lại không có Nghịch Thủy Hàn, cho nên hắn chỉ có thể thối lui.
Cũng may khinh công của Thích Thiếu Thương quả thực không tầm thường, nên gian nan một chút cũng có thể tránh một kiếm Lãnh Huyết đâm tới.
Thích Thiếu Thương không lo cho an nguy của mình, vì trên thân kiếm của Lãnh Huyết không hề có sát khí.
Lãnh Huyết chỉ là đơn giản muốn ngăn cản Thích Thiếu Thương, ngăn cản hắn tới cứu Cố Tích Triều.
Cho nên Thích Thiếu Thương mới càng thêm lo lắng.
Tránh được kiếm của Lãnh Huyết, Thích Thiếu Thương quay đầu lại hô to, ‘Tích Triều !’
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Võ công Cố Tích Triều khôi phục đến mức nào, Thích Thiếu Thương không biết. Hắn chỉ biết rằng không mấy người có thể tránh thoát khỏi khinh công của Truy Mệnh.
Cố Tích Triều không né tránh.
Bạch quang vừa chớp động, Cố Tích Triều đã rất nhanh bị Truy Mệnh gắt gao ……
Ôm lấy ?
Thích Thiếu Thương không nhìn lầm, Cố Tích Triều đúng là đang bị Truy Mệnh ôm chặt.
Hai tay Truy Mệnh như bạch tuộc bám dính trên người Cố Tích Triều, rất là vui vẻ.
‘Ta đã nói rồi đấy thôi ! Ta đã nói ngươi tuyệt đối không yếu ớt như vậy, hẳn sớm tốt lên rồi ! Dược của Hoa tiểu tử đúng là rất khá, trách không được Lý Hoại đem hắn phủng lên tới trời đi ! Tích Triều ngươi cũng thật là, làm chi phải giả thần giả quỷ đùa giỡn ta ! Hại ta lo lắng muốn chết, thực sự là không biết suy nghĩ a !’
……………………….
Đây là cái tình huống gì ?
Thích Thiếu Thương lăng lăng nhìn, lăng lăng quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi Lãnh Huyết.
Lãnh Huyết ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt anh tuấn hiện lên chút ửng đỏ, xấu hổ thu hồi kiếm.
Ta làm sao biết ?! Hợp tác với tam sư huynh nhiều lần như vậy, ai ngờ bây giờ lại hiểu sai ý đâu !
Không để ý tới hai người bên kia mắt qua mày lại, Cố Tích Triều cười yếu ớt vỗ vỗ vai Truy Mệnh, ‘Còn không mau xuống, ta sắp bị ngươi đè chết rồi’.
Đẩy Truy Mệnh ngồi xuống ghế, Cố Tích Triều nhấp một ngụm trà rồi mới hướng hắn giải thích.
‘Lúc mới bắt đầu cũng không phải thực thanh tỉnh, khi nọ khi kia, thẳng đến hai tháng gần đây mới hoàn toàn ổn, nhưng cũng không biết liệu có tái phát hay không. Ngươi vòng vo quanh co nói cho Thích Thiếu Thương biết vị trí của Bách Hoa lầu, để hàng ngày hắn đến lấy thuốc cho ta, ngươi nghĩ ta không biết ? Mỗi khi đi đâu về lại đem thứ gì đó tới đặt ở bên ngoài rồi đi, ta cũng đâu có ăn ngươi, ngươi sợ cái gì ?!’
Truy Mệnh ngượng ngùng gãi đầu, hắc hắc cười rồi nói, ‘Ta sợ Thích đại ca hiểu lầm thôi !’
‘Hiểu lầm ?’ Cố Tích Triều hừ lạnh, ‘Hiểu lầm cái gì ? Hiểu lầm Lục Phiến Môn cử ngươi đến giám sát ta ? Ai dám hoài nghi ngươi, ta sẽ cho hắn sống không yên ổn !’
Ánh mắt vừa đảo đến, Thích Thiếu Thương vội vàng nhấc tay tỏ vẻ oan uổng, ‘Ta thật sự không biết Truy Mệnh đã tới !’
‘Đúng vậy đúng vậy, ta đều là thừa dịp Thích đại ca không có ở đây mới tới’, Truy Mệnh cũng liên tục gật đầu, ‘Tích Triều, Thích đại ca thật sự không biết, ngươi đừng trách hắn’.
Cố Tích Triều liếc Thích Thiếu Thương một cái rồi im lặng. Lãnh Huyết ngồi một bên nãy giờ bỗng lạnh như băng ném lại một câu, ‘Vậy tại sao ta cũng không biết ?!’
Truy Mệnh giật mình, giờ mới nhớ ra Lãnh Huyết vẫn ở đó, trong lòng thầm kêu khổ, lập tức chưng ra nụ cười tươi tắn rực rỡ nhất.
‘Ha hả ~~~ cái kia ….. Tiểu Lãnh a, kỳ thật … Ta cũng là sợ mọi người hiểu lầm thôi ! Tích Triều thân phận đặc thù, ngươi cũng biết mà … Các sư huynh cũng đều không biết, ta không phải chỉ gạt một mình ngươi nga !!’
Lãnh Huyết hừ một tiếng, tức giận nói, ‘Ngươi cho rằng ngươi có thể gạt được đại sư huynh ?!’
Thiết Thủ đã rời khỏi Lục Phiến Môn, tam thời không nhắc đến, nhưng riêng đại sư huynh kia vạn sự tinh tường, đến từng việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi của Lục Phiến Môn có cái gì giấu được y đâu ?
Bất quá nếu đại sư huynh đã biết mà không nói …
‘Ngươi làm rất đúng, đại sư huynh sẽ không trách ngươi’.
‘A ?!’
Truy Mệnh vốn nghĩ Lãnh Huyết sắp hành hung mình đến nơi, ai ngờ….
‘Tiểu Lãnh……’ Đáy lòng dâng lên vô hạn cảm động vì bỗng nhiên hiểu được quả nhiên huynh đệ tình thâm !
Truy Mệnh chợt nhớ đến còn có chuyện trọng yếu phải làm.
‘Tích Triều, án tử quan viên trúng độc lần này, ngươi có ý kiến gì không ?’
Cố Tích Triều kỳ quái liếc hắn một cái, ‘Ngươi không nghi ngờ ta hạ độc ?’
‘Ta vì cái gì phải hoài nghi ngươi ?’ Truy Mệnh cũng thấy rất kì quái, ‘Ngươi không phải vẫn luôn ở một chỗ với Thích đại ca sao ? Làm sao có thời gian đi hạ độc ? Hơn nữa, quan viên này với ngươi không oán không cừu, ngươi hại bọn họ làm gì’.
Cố Tích Triều á khẩu ! Trong đôi mắt trong trẻo của Truy Mệnh ngập tràn tín nhiệm khiến y không biết nên trả lời thế nào, sau một lúc lâu mới cười khổ nói, ‘Ngươi thật đúng là … đơn giản một cách đáng yêu !’
‘Độc không phải ta hạ, nhưng độc dược này đúng là của ta’.
Nhìn sắc mặt kinh nghi (kinh ngạc hoài nghi) của ba người kia, Cố Tích Triều gật gật đầu, ‘Hai tháng trước ta mới phát hiện bình ‘ngọc lộ thu phong’ đã bị mất, hẳn là có người thừa dịp ta thần trí không rõ ràng đánh cắp rồi’.
‘Nhất định là lão hồ ly Thái Kinh kia làm !’ Truy Mệnh giận dữ nói, ‘Ta đã sớm nhìn ra dã tâm hắn so với trước đây còn lớn hơn, hắn căn bản không muốn làm thừa tướng, mà muốn làm thiên tử cơ! Trách không được ngay cả Phương Ứng Khán hắn cũng không tha, hẳn là sợ Phương Ứng Khán mềm lòng vì đại sư huynh, nên mới diệt trừ hậu họa ! Lão cáo già này đúng là tâm địa độc ác !’
‘Phương Ứng Khán ?’ Cố Tích Triều mơ hồ, ‘Hăn cũng trúng độc ?’
‘Đúng vậy, trước khi chết còn không quên ngã vào lòng đại sư huynh, sách ~~~ thật sự là ….’ Nhớ tới một phen tâm tư của Phương Ứng Khán với Vô Tình, Truy Mệnh nhịn không được lắc đầu, trong tâm hắn đối với Phương Ứng Khán vẫn còn chút khúc mắc, nên đã thừa dịp đem ‘hôn mê’ đổi thành ‘chết’ cho hả dạ !
Cố Tích Triều nhìn biểu tình của Truy Mệnh chỉ cảm thấy buồn cười, ‘Thì ra là thế a….’
Đôi mắt ưng trong nháy mắt lóe lên tinh quang rồi lập tức biến mất.