Đầy tháng nhi tử của bảo chủ Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo Hình Bắc Minh, mở tiệc chiêu đãi nhân sĩ giang hồ Trung Nguyên, tin tức này được lan truyền rộng rãi trên giang hồ, người người xôn xao, chẳng mấy chốc đã trở thành tin nóng hổi. Thậm chí ngoại trừ những người liên quan, chẳng ai cần biết yến tiệc này có phải là dành cho các danh sĩ võ lâm hay không.
“Ai da, Hình bảo chủ có quý tử, cung hỉ cung hỉ!” Kha Vi Khanh ra vẻ vờ chắp tay, ra lệnh mang bức tượng ngọc kích thước đúng bằng Bảo Bảo hắn đặc biệt tìm người điêu khắc lên, tiểu hài nhi bằng bạch ngọc trong suốt cười híp mắt, cực kì đáng yêu, Hình Bắc Minh gật đầu vừa ý: “Kha thiếu, nhọc công rồi!” Xoay người nói với Trình bá: “Mang vào trong.”
Kha thiếu gia cực kì đắc ý, ngồi xuống ghế chủ vị, liếc mắt đá mày với Tương Diệu phía sau, Tương Diệu lắc đầu bất đắc dĩ, vỗ vai Hình Bắc Minh: “Minh đệ, cung hỉ. Thời gian gần đây đại ca bận việc riêng, có phần không quan tâm đệ, lượng thứ cho đại ca!” Ngay cả huynh đệ có nhi tử khi nào cũng không biết, thật sự là phí công làm đại ca.
Hình Bắc Minh nắm chặt hai bàn tay vững vàng đáng tin kia, trên mặt là nét cười khó thấy, “Vì biết huynh có việc nên mới không làm phiền huynh, huống chi hiện tại đệ rất tốt, ngồi xuống trước, một lát nữa chúng ta phải cùng uống rượu.” Đại tẩu “tương lai” không có bên cạnh, xem ra quãng thời gian này đại ca đi đi về về kinh thành mà vẫn chưa thu phục được, nghĩ đến ảnh vệ nhà mình, đột nhiên Hình Bắc Minh có cảm giác “may mà là hắn”, cả người sảng khoái dễ chịu.
Lâm Thương Hải là người dĩ nhiên phải được mời, nếu không mời, có lẽ hắn cũng sẽ tìm đủ loại lý do để xuất hiện ở đây, hôm nay hắn lại mang thiên kim bảo bối của mình đến, tiểu nha đầu ê ê a a tặng cho Hình Bắc Minh một quả hoa cầu thủy tinh: “Thúc thúc, cái này Linh Đang tặng cho tiểu đệ đệ, đây là thứ Linh Đang thích nhất đó!”
Hình Bắc Minh đưa tay nhận lấy, sau đó đưa cho Trình bá: “Cảm tạ Linh Đang, thật thông minh.” Bản bảo chủ vốn sinh được nhi tử, sẽ thích thứ đồ chơi của nữ hài này sao? Lâm Thương Hải cười hắc hắc, bế Linh Đang nhập tịch, nữ nhi bảo bối nói cái gì tốt thì tặng cái đó, cái hắn tặng là hoa cầu rất lớn đó!
Đoàn người của Trâu lão gia tử đi đến gần Hình Bắc Minh dưới ánh mắt ngạc nhiên lẫn mừng rỡ của mọi người, ngoại trừ khí chất cao nhân của Trâu lão gia tử, Ly Uyển Nhi xuất hiện cũng khiến rất nhiều người không khỏi nhộn nhạo. Hình Bắc Minh tôn kính hành một lễ, khi ở Thục Xuyên Trâu lão gia tử đã giúp mình rất nhiều, rất xứng với một lễ này. Trâu lão gia tử cười nhận lễ, mắng: “Hình Tiềm, ngày đó ngươi giấu diếm thân phận, hôm nay lão phu phải phạt ngươi thêm vài chén!”
Hình Bắc Minh gật đầu: “Đương nhiên phải phạt, Trình bá, đưa Trâu lão gia tử thượng tọa.”
Ly Uyển Nhi đi đến trước mặt Hình Bắc Minh, nhẹ nhàng cúi người một cái: “Cung hỉ Hình bảo chủ.” Hình Bắc Minh đưa tay đỡ nhẹ một cái, không đáp lời.
Tất cả được tiến hành trong bầu không khí náo nhiệt, ngoại trừ một tiết mục nhỏ xen giữa, Tả Vô Tiếu cầm theo lễ vật, nghênh ngang không coi ai ra gì bước vào cửa, không có tiếng quát mắng giận dữ, chỉ e dè phòng bị. “Không cần phòng bị như vậy đâu, tại hạ chỉ thay mặt cung chủ đến tặng lễ mà thôi.” Tả Vô Tiếu nhẹ nhàng đặt món quà vào tay Trình bá, đến gần nói khẽ với Hình Bắc Minh: “Hình bảo chủ, cung chủ muốn ta nhắc ngài, đừng quên lời hẹn tháng sáu.”
Hình Bắc Minh hướng tay ra cửa: “Đương nhiên sẽ không quên, không tiễn.”
Tả Vô Tiếu lắc đầu: “Hình bảo chủ thật không khách sáo chút nào, ngày đại hỉ mà lại xua khách ra cửa, may là tại hạ không phải kẻ không thức thời, cáo từ!”
Kha Vi Khanh nhìn hắn tiêu sái mà đi, hừ lạnh một tiếng, Tương Diệu khó hiểu nhìn hắn: “Sao vậy A Xuân? Đệ có thù oán với hắn sao?”
Kha Vi Khanh nghiến răng: “Sao bản thiếu lại có quan hệ với loại người như thế! Còn nữa, đừng gọi bản thiếu như thế, con người tiêu sái vô vàn như bản thiếu bị huynh gọi thành kẻ dung tục rồi!”
Khi Thập Thất bế Bảo Bảo ra, một nửa số ánh mắt bắn lên người hắn, nửa còn lại bắn lên Bảo Bảo, bọn họ vẫn nghĩ tin bảo chủ Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo mang một nam phu nhân về là lời đồn thổi không thể tin hoàn toàn, hôm nay nhìn hai người, lời đồn chưa hẳn là giả. Không biết người trẻ tuổi này là người phương nào, lại có thể được bảo chủ Thiên Hạ Đệ Nhất bảo nhìn trúng. Còn có bảo bảo kia, là do ai sinh, nếu không phải e dè thân phận của Hình Bắc Minh, sợ là đã có người nhịn không được hỏi ra rồi.
Lâm Thương Hải tự cho là mình hiểu được nguyên nhân bên trong, khi còn ở thành Ly Hải, tuy Thập Thất mặc áo choàng, nhưng vẫn có thể thấy được hắn không bình thường, nhưng Lâm Thương Hải cũng đã thành tinh, dù biết hắn cũng sẽ không nói ra, trên giang hồ, ai lại không có một hai bí mật? Không phải thứ ai cũng đào khoét được.
Bảo Bảo còn nhỏ, phải ngủ nhiều, chỉ thức được một lát đã díu hai mắt lại ngủ ngoan rồi, Hình Bắc Minh sợ Bảo Bảo bị ồn, hơn nữa lại có không ít ánh mắt khi gần khi xa nhìn chằm chằm người bên cạnh mình, liền nhỏ giọng giục Thập Thất về phòng. Thập Thất trước khi đi vẫn không quên dặn dò chủ tử chưa khỏe hẳn uống ít rượu, bị Hình Bắc Minh hôn lên môi một cái trước mắt bàn dân thiên hạ, cảm giác được quan tâm thật dễ chịu!
Thập Thất cứng người ra khỏi đại sảnh, ra sân, bất ngờ thấy Ảnh Thất đang đứng trong sân, “Thất ca?”
Trời quá tối, không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt Ảnh Thất, trong giọng nói có ý cười nhàn nhạt: “Đã đoán được đệ sẽ không ở lâu trong đó, để Thất ca bế một chút.”
Thập Thất đưa Bảo Bảo qua, Ảnh Thất cẩn thận đón lấy, ngón tay vẽ vẽ trên cái má trắng mềm, cảm thán: “Vừa sinh ra thì hồng hồng tròn vo, mới một tháng đã đáng yêu thế này, có thể nhìn thấy Bảo Bảo lớn lên thật sự là một niềm vui lớn trong đời, Thập Thất, Thất ca thật ngưỡng mộ đệ.”
“Bảo Bảo cũng là nghĩa tử của Thất ca, Thất ca nhất định cũng sẽ được nhìn nó lớn lên, sao vậy, huynh không muốn nhận đứa nghĩa tử này sao?” Thập Thất nhận ra trong lời Ảnh Thất có ý khác, đột nhiên thấy lo lắng.
“Sao có thể? Khoan hãy nói Bảo Bảo, thân thể của đệ thế nào rồi?” Ảnh Thất cười chuyển đề tài.
“Gần như đã khôi phục rồi, may mà có Cốc tiền bối, còn có Mai Châu Quả Kha công tử tặng, muốn không khỏe lại cũng khó, Thất ca đừng lo cho đệ nữa!”
“Thập Thất, tuy cảm thấy có hơi dư thừa… Thất ca vẫn muốn hỏi đệ một câu, hiện tại đệ hạnh phúc chứ?”
“… Thất ca.” Thập Thất có phần xúc động, từ khi mình gia nhập Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, quan hệ giữa mình với Thất ca tốt nhất, những chuyện xảy ra với mình trong thời gian gần đây quá lạ lùng, nhất định đã thầm lo lắng rất nhiều, “So với những ngày chỉ dám len lén nhìn từ chỗ tối trước đây, hiện tại đệ thật sự rất thỏa mãn…”
“Thì ra đệ…” Ảnh Thất không ngờ hắn sẽ trả lời như thế, kinh ngạc một lát mới gật đầu: “Khó trách sao tình cảm của đệ và chủ tử lại có thể phát triển tự nhiên như vậy, thì ra đã có nền móng từ trước.”
Tuy Thập Thất cảm thấy việc này chẳng có gì khó nói, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ: “Thất ca, trước đây đệ vẫn không hiểu, nhưng rồi xảy ra nhiều chuyện như thế, chủ tử… Đệ cũng không phải gốc cây thật…”
“Vậy thì tốt, chỉ xem những điều chủ tử làm cũng biết trong lòng chủ tử đã có đệ, vì sự bình an của đệ và Bảo Bảo mà bỏ công đến Thục Xuyên tìm Cốc tiền bối, vì muốn hiểu được thói quen của người mang thai mà mua rất nhiều tư liệu y thuật, chủ tử hiểu rõ thói quen ăn uống và sở thích của đệ hẳn đệ là người được trải nhiệm rõ nhất? Lần này chủ tử tổ chức tiệc đầy tháng, là để tuyên bố thân phận của Bảo Bảo, không còn ai khác… Thập Thất, sau này đệ và chủ tử nhất định sẽ hạnh phúc…” Chủ tử thật sự đã thay đổi rất nhiều, trước đây nhất định sẽ không tự cưỡng ép bản thân làm chuyện không thích, như lần trả lời cho Ân Giới về sinh tử dược, hiện tại bọn họ rõ ràng đã hạnh phúc viên mãn rồi, nếu như không có mình…
“Thất ca! Thất ca!” Thập Thất lo lắng lắc vai Ảnh Thất, bản thân vốn rất ít thấy hình ảnh Thất ca ngẩn người mất hồn, từ sau khi gặp được Ân Giới, hắn biết đó vẫn luôn là một cái cọc trong lòng Thất ca, nhưng lại không biết làm cách nào để nhổ bỏ.
“… Không sao, chỉ là hơi mệt, vào phòng nghỉ ngơi đi, yến tiệc này sẽ không kéo dài quá lâu.” Ảnh Thất cẩn thận thả Bảo Bảo vào lòng Thập Thất, vỗ vỗ vai hắn, biến mất trong bóng đêm.
Chẳng biết vì sao, Thập Thất rất muốn đuổi theo giữ bóng dáng Ảnh Thất đang khuất dần lại, trong lòng hắn đột nhiên có một cảm giác nói cho hắn biết rằng sắp có một chuyện mà mình không hề mong muốn xảy ra…
Ngày hôm sau tiệc đầy tháng, vì các vị khách đường xa nghỉ lại lần lượt cáo từ, Cốc Duy Kinh cũng đi cùng Trâu lão gia tử, Hình Bắc Minh trịnh trọng cảm tạ Cốc Duy Kinh, vì hắn đi quá đột ngột, tiệc đầy tháng ngày hôm qua cũng xem như tiệc tiễn đường. Cốc Duy Kinh thoải mái phất tay: “Đều là người giang hồ, không cần những thủ tục đó! Sau này khi ta đến thăm Bảo Bảo cửa của Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo mở rộng là được… Ai, ta nói, Tứ Phương đâu?”
Tứ Phương một thời gian chưa xuất hiện đang mở to mắt lấp lánh nhìn Bảo Bảo nhíu nhíu cái mày nhỏ, chọt chọt vào cái mặt trắng nõn, cho đến khi Cốc Duy Kinh đến túm kéo ra ngoài, mới vội mở miệng: “Sau này sinh thần mỗi năm của Bảo Bảo ta đều đến thăm, có được không?”
Lời đáp đương nhiên là được, Bảo Bảo dường như đang trả lời Tứ Phương, tay chân vung vẫy, vui vẻ thổi bong bóng bằng mũi.
Rất nể tình chống qua được quá trình đưa tiễn, Bảo Bảo lại bắt đầu híp mắt ngủ gật, Thập Thất đưa Bảo Bảo về phòng, vừa ra đã bị Hình Bắc Minh áp xuống giường, đây đó chồng lên nhau, trên mặt Hình Bắc Minh có một vẻ đắc ý khó nhận ra, Thập Thất ngơ ngác: “Chủ tử, ngài sao vậy?”
Hình Bắc Minh cố vờ như không mấy quan tâm, nhưng thất bại, ngữ khí vội vàng, hỏi: “Thập Thất, ngươi đã yêu thầm bản bảo chủ từ bao giờ, trả lời thành thật, không được che giấu!”
Sao? Chủ tử hỏi như vậy, chẳng lẽ… Những lời dễ dàng nói với Ảnh Thất hôm qua nay lại khiến Thập Thất xấu hổ đỏ bừng mặt: “Không, không biết… Khi cảm nhận được thì… Đã… Chủ tử…” Khi nhận ra mình thật sự thích chủ tử, mới hiểu được trước đây mình quan tâm như thế là vì vốn đã thích.
Hình Bắc Minh đắc ý đến nỗi muốn cười to, cảm giác khi ảnh vệ nhà mình thừa nhận đã thích mình từ lâu thật sảng khoái! Đang định chọc ghẹo một lúc, đột nhiên tiếng động biểu thị các ảnh vệ bên ngoài có việc cần bẩm báo vang lên, đành phải hậm hực cắn lên cổ Thập Thất một cái, đứng lên đi đến thư phòng.
Thập Thất xoa cổ, thật ác độc! Tiếng cười hím hím không nhịn được của Thập Nhị chui vào lỗ tai, Thập Thất bất lực, có những chuyện không thể giấu được các ảnh vệ có mặt ở mọi chỗ, chợt nhớ ra một chuyện, Thập Thất hỏi: “Thập Nhị, Thất ca đang ở đâu?”
Tiếng cười của Thập Nhị im bặt, rất lâu sau vẫn không có động tĩnh, cảm giác bất an của Thập Thất ngày hôm qua lại nổi lên, đang định hỏi lại, ngữ khí nghiêm túc ít thấy của Thập Nhị truyền đến: “Nhiệm vụ truy sát Nghiêm Vân Thăng, Ảnh Thất đã nhận rồi, đêm qua đã lên đường.”
Thập Thất ngơ ngẩn: “Mọi người đã sớm tìm ra hành tung của Nghiêm Vân Thăng?”
Thập Nhị nói: “Cũng mới trong hai ngày này, Tiểu Thất biết tin trước, khi chúng ta biết thì mọi chuyện đã được quyết định rồi.”
Tại sao, rõ ràng có tin tức, rõ ràng đã quyết định xuất phát mà lại giấu mình? Rõ ràng hôm đó đã dùng ngữ khí thường ngày nói sẽ báo ngay cho chủ tử… Chủ tử, nếu không có sự cho phép của chủ tử Thất ca sẽ không tự ý hành động! Thập Thất không màng đến tiếng gọi sốt ruột của Thập Nhị, biến đi như một trận gió.