Hình Bắc Minh đi từ Tề gia thì thấy được sắc mặt áy náy muôn phần của Cốc Duy Kinh, Tứ Phương cúi thấp đầu, giấu mặt đi, nhìn ra phía sau nữa, không thấy bóng Thập Thất, trong lòng lập tức có cảm giác chẳng lành.
“Xin lỗi, Thập Thất mất tích rồi.” Cốc Duy Kinh kể lại chuyện một lần, suốt quá trình Tứ Phương giấu hết cả người mình sau Cốc Duy Kinh.
“Ảnh Tam.” Hình Bắc Minh không biểu hiện gì, trầm giọng nói. Không có tiếng đáp, một lúc sau, Ảnh Thập Nhất đi thăm dò đã trở lại, quỳ trên đất bẩm báo: “Chủ tử, thuộc hạ tìm thấy Ảnh Tam và Ảnh Ngũ ở một khúc ngoặt… Bị thương rất nặng.”
Võ công của Ảnh Tam Ảnh Ngũ không tính là cao nhất trong số các ảnh vệ, nhưng kẻ có thể đối phó đồng thời cả hai người tìm khắp giang hồ cũng không được mấy, xem ra đối phương đã có chuẩn bị từ trước. Sắc mặt Lâm Thương Hải đi phía sau cũng cực kì nghiêm trọng, như lúc nãy, hắn hoàn toàn không phát hiện Hình Bắc Minh lại có dẫn theo ảnh vệ.
“Có cần giúp đỡ không?”
“Chuyện của Tề gia, Lâm minh chủ ngài giải quyết đi.”
Ảnh Tam nằm trên giường kể lại chuyện hắn gặp phải, hắn bị thương nhẹ hơn Ảnh Thập một chút, nhưng xương cả cánh tay gần như bị đánh nát, nội lực hỗn loạn, nếu không phải bọn chúng cố ý giữ lại mạng hai người, chỉ sợ là xương cốt toàn thân lẫn nội tạng đều không thể may mắn yên lành.
Từ lúc gặp Bạch Hiểu Ân đến khi bọn họ cứu người bị Bạch Hiểu Ân ngăn lại, với công phu của Bạch Hiểu Ân, cả hắn và Ảnh Thập hợp sức cũng không phải đối thủ, ngay cả các sạp hàng rong bên đường cũng là người của đối phương, rõ ràng là có âm mưu từ trước. Chỉ không biết vì sao Thập Thất lại bị mang đi mà không chống cự chút nào.
“Là Hồ Hương.” Cốc Duy Kinh đột nhiên châm vào một câu: “Khiến người ta tạm thời mất nội lực, xương cốt mềm nhũn, không thể dùng võ công.”
“Đến nhà Mạnh Vạn Kim.” Đột nhiên Hình Bắc Minh nói.
Thập Thất có chút ý thức, phát hiện bên cạnh có người, vừa định vận công lại cảm thấy bụng mình đau buốt, nhịn không được hừ một tiếng, bị người bên cạnh đè xuống, lo lắng nói: “Thập Thất, ngàn vạn lần đừng vận công, cẩn thận đừng làm mình bị thương!”
Giọng nói này… Thập Thất mở bừng mắt dậy, một khuôn mặt cực kì quen thuộc xuất hiện trước mắt Thập Thất: “Thất ca!”
“Là ta, nội công của đệ bị ức chế rồi, ngàn vạn lần làm bừa…” Ảnh Thất gật đầu, cẩn thận kiểm tra Thập Thất: “Một thời gian không gặp, nó lớn hơn nhiều rồi.”
Thập Thất đương nhiên biết “nó” là Ảnh Thất nói là ai, nhưng trước mắt… Hắn cẩn thận ngắm nghía mặt, cổ và những nơi bị y phục che khuất trên người Ảnh Thất, nhưng ngoại trừ sắc mặt trắng bệch ra thì không nhìn thêm được gì: “Thất ca, ma đầu đó có tra tấn huynh không, vết thương trên người có nghiêm trọng không?”
Ánh mắt Ảnh Thất thoáng hiện ra vẻ phức tạp, nhưng bị che giấu rất nhanh, kéo tay áo lên để Thập Thất nhìn một cái, cười khổ nói: “Còn có thể là gì, tra tấn mà thôi, với ta mà nói thì đương nhiên chẳng là gì. Gần đây kẻ đó bận việc khác, không có thời gian đến tra khảo ta, cho nên đây đều là vết thương cũ cả, đừng lo lắng.”
Tuy tình cảnh của mình cũng rất đáng lo, nhưng thấy Ảnh Thất không rõ sống chết vẫn còn đang sống khỏe mạnh, trái tim thắt chặt đã lâu của Thập Thất cuối cùng cũng buông lỏng, nhưng ngay sau đó hắn nghĩ đến một chuyện: “Thất ca, sao ma đầu đó lại để huynh trong phòng này, cả đệ nữa, không phải nên nhốt vào phòng giam sao?”
Ảnh Thất im lặng một lúc mới gian nan nói: “Thập Thất, Ân Giới biết rồi.”
Thập Thất trước tiên là khó hiểu, nhưng bàn tay Ảnh Thất đặt trên bụng mình khiến Thập Thất lập tức hiểu được Ân Giới đã biết gì, Thập Thất nắm chặt tay, sắc mặt trắng bệch, hỏi: “Ân Giới là tên của ma đầu đó?”
Ảnh Thất gật đầu, lo âu dặn dò: “Thập Thất, ta sẽ cố gắng mau chóng nghĩ ra cách giải Hồ Hương trên người đệ, nếu có cơ hội, nhất định phải chạy trước, bảo đảm an toàn bản thân, có biết không?”
Thập Thất lắc đầu: “Muốn đi thì cùng đi.”
Thập Thất còn định nói gì, nhưng nghe thấy tiếng động bên ngoài nên lại im lặng, Ân Giới vẫn mặc y phục hồng phấn lả lướt đi vào, thấy hai người đang ngồi cạnh nhau nói chuyện, khóe môi nhếch lên thành nụ cười mê hoặc lòng người: “Tiểu thị vệ, đã lâu không gặp rồi, lần trước phải từ biệt khiến bản cung nhớ mãi đến nay!”
Cuối cùng Thập Thất cũng biết cảm giác quen thuộc ngay từ lần đầu gặp Ân Giới là do đâu rồi, người mặc y phục nữ, khó phân nam nữ trước mắt chính là công tử áo gấm đã bắt nhốt hắn lần trước, cũng chính là cung chủ Huyết Ma Cung Ân Giới, không ngờ ngày thường hắn luôn giả nữ trốn trong Di Tình Các, khó trách sao chẳng thể tra ra chút tin tức nào của hắn.
Thập Thất xụ mặt không nói gì, Ân Giới cũng không giận, đi đến trước mặt hai người họ, nhưng khi thấy Ảnh Thất vô thức chắn trước người Thập Thất, ánh mắt xẹt qua vẻ giận dữ, cười lạnh: “Trước mặt bản cung chủ còn ra vẻ thanh cao cái gì, nói trắng ra, dưới thân Hình Bắc Minh không biết dâm đãng đến thế nào, giang rộng chân ra cầu xin được sủng hạnh ra sao?”
“Ân Giới!” Không còn vẻ ôn hòa nhẫn nhịn như ngày thường, sắc mặt Ảnh Thất thoáng hiện ra sát ý.
“Hừ, bản cung chủ nói sai sao? Nếu không phải hắn tự giang chân ra, làm sao có hài tử trong bụng? Không biết liêm sỉ nằm dưới thân nam nhân cũng thôi đi, còn sinh hài tử như nữ nhân…”
“Ân Giới…” Từng câu nói châm chích khiến sắc mặt hai người trắng bệch, Ảnh Thất không thể nhịn được nữa đánh một chưởng vào người trước mặt, nhưng lại bị Ân Giới dễ dàng giữ lại, ánh mắt nhìn kì lạ lóe lên, nhìn chăm chăm khuôn mặt giận dữ đến cực hạn của Ảnh Thất: “Lại dám động thủ với bản cung chủ!… Hừ hừ, nếu ngươi vẫn còn sức, vậy để bản cung chủ chơi với ngươi thêm một lát nữa.”
“Buông huynh ấy ra!” Thập Thất nhảy xuống giường, nhưng lại bị Ân Giới đánh văng lại lên giường, khiêng Ảnh Thất lên vai lướt đi như gió.
“Khụ khụ…” Thập Thất tái nhợt nhìn theo bóng Ân Giới phẫn nữ đến mức diêm dúa khiêng Ảnh Thất trên vai bay ra ngoài, sau đó cửa bị đóng mạnh lại, Thập Thất cố nhịn cảm giác muốn ho khan lại, một dòng máu tràn ra khóe môi, hắn bò dậy muốn đẩy cửa ra, nhưng lại bị quát: “Mau cút vào trong, nếu không đừng trách lão tử hạ thủ vô tình!”
Cửa bị hộ vệ Ân Giới gọi đến canh giữ, với tình trạng của hắn mà muốn xông ra thì hoàn toàn là tự tìm đường chết, nhưng trong lòng lại lo tên ma đầu đó sẽ làm gì đó với Ảnh Thất. Thập Thất dựa trên cửa, tay chầm chậm sờ lên cái bụng đã nhô cao, không biết liêm sỉ sao? Nếu như là chủ tử, hắn chấp nhận…
Một ngày ba bữa đều có người đưa đến, nhưng lại không gặp được lại Ảnh Thất, thỉnh thoảng Ân Giới sẽ đến một lần, động tay động chân không ít, Thập Thất phát hiện hắn cực kì hứng thú với cái bụng của mình, không, nói là bụng của mình, không bằng nói hắn hứng thú với nguyên nhân vì sao mình có thai. Nhưng Thập Thất không chịu nói tiếng nào với hắn, cho nên ánh mắt yêu nghiệt Ân Giới nhìn hắn gần đây càng lúc càng lạnh…
“Ta muốn gặp Thất ca.” Khi Ân Giới lại đề cập đến chuyện này lần nữa, Thập Thất bình thản nói.
Ân Giới cười nụ cười điên đảo chúng sinh: “Ngươi nghĩ ngươi đang ra điều kiện với ai vậy, hiện tại bóp chết ngươi đối với bản cung chủ cũng dễ dàng như bóp chết một con kiến.”
“Gặp được Thất ca, rồi có thể ta sẽ nói cho ngươi biết việc ngươi muốn biết.”
“Ô?” Có vẻ Ân Giới bị điều kiện này hấp dẫn, trên mặt hắn xuất hiện loại biểu cảm không biết gọi là gì, giống hệt như chó con thấy bánh bao thịt. Ân Giới không biết kẻ sắc mặt nhạt nhẽo trước mặt đang nghĩ gì, nếu không nhất định lại phát điên: “Vậy thì tốt, ngày mai ta cho các ngươi gặp mặt một lần, đừng mong giở trò.”
Thập Thất thầm nghĩ, ta không giở trò… mới lạ.
Đến đêm nhưng lính canh vẫn không hề lơ là, Thập Thất lấy một bao gấm dẹp từ vạt áo trong ra, bên trong là một ít bột phấn, Thập Thất lấy khăn che lên mặt, bước nhẹ chân đến cửa sổ, chọc lủng, đổ bột phấn trong bao ra ngoài, phấn tuy ít nhưng hiệu lực rất mạnh, biển hiệu của Cốc Duy Kinh không phải treo bừa. Tiếng thịch thịch vang lên, Thập Thất cẩn thận đẩy cửa ra.
Với công lực hiện tại của hắn muốn chạy là hoàn toàn không có khả năng, không thể ở đây chờ chết, trước tiên phải nắm rõ địa thế và số lượng, vị trí của lính canh ở đây. Trong biệt viện này dường như không còn gì nguy hiểm nữa, Thập Thất nhảy qua tường, bên kia là một biệt viện khác, một căn phòng vẫn có ánh đèn mờ ảo.
Thập Thất nhảy xuống, nơi vốn cực kì yên lặng mơ hồ có tiếng động, hắn lẳng lặng đứng yên tại chỗ, đến lúc lính canh phát hiện khác thường lục soát qua một lần, Thập Thất ngốc đã cúi thấp người lẻn đến chỗ căn phòng sáng đèn.
Cố sức ép tiếng thở của mình xuống, Thập Thất nửa quỳ trong bụi cỏ, ngay trên đầu là cánh cửa sổ đóng chặt, hắn chăm chú nghe, dường như có tiếng người loáng thoáng, còn kèm theo tiếng thở gấp mê hoặc, Thập Thất nhíu mày, nghe không rõ lắm. Đột nhiên tiếng đánh mạnh ập vào tai, lơ đãng là tiếng thân thể cọ xát, Thập Thất biến sắc, tiếng này, dường như hơi quen, giống như lúc…
“Con chuột nhỏ.” Tiếng nói đầy dục vọng đột ngột vang lên bên tai, Thập Thất lập tức đưa tay tới, nhưng lại quên mất mình đã không còn nội lực, đánh cho Ân Giới một chưởng không đau không ngứa. Bắt lấy Thập Thất mang về biệt viện đã nhốt hắn, thấy một núi lính canh té ngã trước cửa, cười lạnh: “Quả nhiên không thể thiếu cảnh giác với ngươi, chẳng lẽ là đêm quá cô đơn, muốn tìm bản cung chủ giải sầu, vậy bản cung chủ chiều theo ý ngươi!”
Vứt Thập Thất lên giường, Thập Thất vô thức cuộn người lại bảo vệ bụng, bị Ân Giới thấy, ánh mắt lại càng phẫn nộ: “Không chịu cho bản cung chủ biết làm sao có hài tử này, vậy bản cung chủ tự xem!”
Cách không điểm huyệt Thập Thất, Ân Giới tung một chưởng đánh bay y phục của Thập Thất, nhưng không hề tổn thương đến da thịt nửa phần, cái bụng phình to của Thập Thất cứ như vậy bại lộ trước mắt Ân Giới.
“Không biết sinh ra thế nào, có phải là xé cái bụng này ra không? Lấy hài tử ra giữa cảnh máu chảy đầm đìa? Hả?” Ân Giới âm u nói ra những lời đẫm máu, bàn tay lại mờ ám sờ lên cái bụng phình của Thập Thất.
“Ngươi đang làm gì?” Một tiếng gào to truyền tới, ngữ khí tuy mạnh mẽ nhưng giọng nói lại khàn vô cùng, Thập Thất và Ân Giới cùng nhìn ra, Ảnh Thất thở dốc đứng dựa ngoài cửa, trong mắt đầy vẻ kích động và không thể tin nổi, y phục trên người vừa nhìn đã biết là khoác vội lên, trên cổ tay đầy vết thương, máu vẫn đang nhỏ từng giọt.