Đến sáng ngày 26 tháng 2 âm lịch, hai vợ chồng Trình Kiến Quốc ở trong cửa hàng bán xúc xích cho bác Thái, xếp xúc xích lên xe hàng rồi mang theo ba đứa nhỏ đến quận đi hội chợ.
Trong mắt Trình Tri Ân, đây không được gọi là đi hội chợ, hai bên con đường hẹp đi vào phiên chợ trong trấn bày ra đủ các loại sạp hàng. Hiện tại trong quận đã có những khu thương mại cố định, tuy không có tòa nhà cao tầng, nhưng mấy dãy nhà hai ba tầng mọc lên san sát nhau, mấy chục cửa hàng lớn nhỏ vây thành một khu chợ. Hàng hóa rực rỡ được bày bán tại các cửa hàng và quầy hàng khác nhau. Đường phố tấp nập người qua lại, đủ các loại tiếng loa đinh tai nhức óc rao bán.
Lương Viễn đã lâu không thấy cảnh tượng này, hoạt động như ở quận thế này sẽ bị phạt nếu diễn ra ở thành phố. Các thương nhân chất đống hàng hóa ở cửa, hơn nữa ven đường bày đầy các loại quầy hàng, người trong thôn tụ tập mua đồ ở quận, mọi người đành phải đi bộ trên đường.
Trên phố mọi người đi bộ thành từng nhóm, thỉnh thoảng dừng lại để chọn hàng hóa tại các quầy hàng.
Trên đường, người đi xe đạp ấn chuông, chuông leng keng lướt qua dòng người đi bộ; thanh niên hớt hải chạy xe máy lạng lách dừng lại bên đường, lạnh lùng bước xuống, đẩy kính râm trên mặt, rút chìa khóa bước vào cửa hàng. Một người nào đó không biết xấu hổ chen lấn người khác, dẫn tới một trận chửi rủa. Người lá gan lớn thì đứng ở ven đường tranh luận với người khác vài câu, lập tức xông vào đám người vây xem, bảy miệng tám lưỡi thảo luận đúng sai, xem người ta có bị đánh nhau hay không. Người nhát gan thì liền ôm đầu chui vào trong cửa hàng, mặc cho xe máy bị bác gái nhổ nước bọt vào.
Một vài chiếc xe tải lặng lẽ đậu bên đường, trong dòng người như đá gặp nước, một chiếc xe ô tô màu đen cao cấp lặng lẽ chạy vào, trong đám đông vang lên một tiếng động cơ. Mọi người nhao nhao nhường đường, sau đó dừng lại ở bên cạnh hâm mộ nhìn chiếc xe chậm rãi lách qua đám người, rồi lại nhìn người ta nghênh ngang phóng xe đi đi, say sưa xả khí một lúc rồi chửi mắng hai câu: Thằng khốn nạn! Có xe thì giỏi lắm sao mà lúc này lại đi khoe khoang.
Trong đám người náo nhiệt này, Lương Viễn hình như cảm thấy mùa đông năm này không quá lạnh "Áo len lông cừu mới đây! Vừa ấm vừa đẹp! "Ở phía sau vang lên một giọng nói lớn tiếng. Lương Viễn cau mày xoa xoa lỗ tai, anh đi theo mọi người vào một cửa hàng.
Lương Xuân Hoa cầm một bộ quần áo khoa tay múa chân trên người Trình Tri Ân, tay Trình Tri Ân như một chiếc cối xay gió. Lương Xuân Hoa cầm quần áo vẫy vẫy tay với Lương Viễn. Lương Viễn hạ tay xuống, đi đến cửa hàng.
Bà chủ bán quần áo lớn tiếng lôi kéo Lương Xuân Hoa khen ngợi, "Chị à, ba đứa con trai của chị thật sự là đẹp trai hơn người, chị thật sự rất có phúc! Mua quần áo thì phải để cho mấy người trẻ tuổi tụi nó chọn, tụi nó nhìn không giống như chúng ta đâu! "
Lương Xuân Hoa không kìm được mà khuôn mặt bà ngập tràn hạnh phúc, bà quyết định mua quần áo Tết cho ba thằng ngốc ở cửa hàng này. Bà nhặt một chiếc áo bông ướm lên thử.
Trình Tri Ân nhìn bảng giá và nói, "Năm mươi con gà. "
Người khác nghe không hiểu, Lương Xuân Hoa nghe hiểu được lời nói của Trình Tri Ân: Cậu phải giết năm mươi con gà mới có thể kiếm lại được số tiền này. Nó hơi đắt.
Trình Tri Ân thấy mẹ do dự, cậu liền lui ra cửa, cùng Lương Viễn liếc nhau một cái, "Khẩu vị của dì anh thế nào? "
Lương Viễn gật gật đầu, xem ra anh đang biểu thị sự đồng tình.
Trình Tri Ân hiểu được biểu hiện trên khuôn mặt Lương Viễn, cậu nói: "Đúng vậy! Em mà mặc bộ quần áo này vào liền muốn ra đồng cào đất ngay!" Hương vị quê hương thật sự quá nồng đậm.
Trên mặt Lương Viễn nở một nụ cười yếu ớt. Nghe thấy Lương Xuân Hoa gọi bọn họ, Trình Tri Ân đến gần nói: "Mẹ, mẹ mua đi, con đi giúp ba bán xúc xích. "
"Đợi chút đi, hai đứa đi rồi ai xách đồ." Lương Xuân Hoa trừng mắt một cái, "Bán xúc xích một mình ba con là đủ rồi, hai đứa đến đó, người ta còn tưởng là đánh nhau. "
Trình Tri Ân trợn trắng mắt, đi tới cửa hàng.
Lương Xuân Hoa nhìn vẻ mặt kiên quyết trên mặt hai người, bà liền bắt đầu chọn quần áo cho Trình Tri Gia, tên nhóc này vẫn là ngoan nhất, mua cái gì cũng đều rất vui vẻ.
Hai người nhàm chán đi vòng quanh cửa, cho đến khi Trình Tri Gia cũng chạy ra ngoài, cậu bé chảy nước miếng nhìn vào đồ chơi ngoài cửa quầy hàng, quay đầu lại nói với Trình Tri Ân: "Anh ơi, em muốn cái đó. "
"Muốn thì đi nói với ông chủ người ta, nói với anh thì có ích gì chứ." Trình Tri Ân trêu chọc cậu bé.
"Em muốn mua cái đó." Trình Tri Gia há to miệng sửa lại câu nói của mình, lộ ra răng nanh.
"Em cứ từ từ nghĩ, anh không có tiền đâu." Trình Tri Ân tránh sang bên cạnh, một khi bị tiểu tổ tông này dính vào liền rất phiền phức.
Trình Tri Gia biết quấn lấy anh trai cậu bé cũng vô dụng, người nhẫn tâm này, nói không mua thì sẽ không mua. Cậu bé ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh như băng của anh hai mình, càng từ bỏ ý định trong đầu mình. Cậu bé quay lại, chạy vào cửa hàng và kéo mẹ mình ra, "Con muốn mua cái đó!"
Lương Xuân Hoa hỏi ông chủ cửa hàng, biết được sáu mươi tệ một cái.
Lương Xuân Hoa xoay người kéo Trình Tri Gia rời đi.Một đống nhựa mà sáu mươi tệ, thật đúng là lừa bịp.
Trình Tri Gia lập tức nằm xuống lăn lộn tại chỗ, không mua thì không chịu đi. Cảnh tượng này không thể thiếu trong những ngày lễ tết diễn ra, những người xung quanh lập tức vui vẻ xúm lại xem kịch hay.
Trình Tri Ân nhìn mà nhíu mày, cậu thật sự muốn đi lên đá vào thằng nhóc này quá.
Lương Xuân Hoa bị quấn đến mức không chịu nổi, cuối cùng bà cũng mặc cả được năm mươi tệ mua đống nhựa rách này.
Trình Tri Gia cảm thấy mỹ mãn ôm cái hộp đồ chơi 'Robot đại chiến', mới chịu đi theo sau mẹ.
Để mua sắm đồ tết, người đầu tiên phải mua một món đồ chơi đắt tiền cho những đứa trẻ. Lương Xuân Hoa tức giận đến mức, vừa đi vừa lẩm bẩm, "Sao con không giống anh con vậy, khi còn nhỏ, không đua đòi như vậy! "
Trình Tri Ân đi theo phía sau, đi một bước, liền đá mông Trình Tri Gia một cái. Trình Tri Gia có đồ chơi mình muốn, bị đá cậu bé cũng không thấy tức giận. Trình Tri Ân cảm thấy không thú vị gì cả, tầm mắt cậu chuyển đến cửa hàng quần áo ven đường. Một chiếc áo bông màu lam nhạt kẹp dải trang trí màu trắng, làm cho ánh mắt cậu sáng hơn, rồi lại nhanh chóng tối sầm lại. Cậu cúi đầu nhìn đôi giày lấm lem bùn đất trên chân mình, bước về phía trước với những người khác.
Lương Xuân Hoa nhìn thấy cửa hàng bán sản phẩm chăm sóc da ven đường, bà liền bước vào.
Trình Tri Ân nhìn bảng giá trên kệ, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm, "Đắt như vậy, bán mấy thứ này kiếm không ít đâu. "
"Hèn chi mẹ nói anh là người keo kiệt." Trình Tri Gia đi theo phía sau xát muối vào tim cậu.
Trình Tri Ân đá nhẹ vào tên gây rối này.
Lương Xuân Hoa cầm lấy một lọ kem lên nhìn, "Không biết loại kem tự nhiên kia của tôi xảy ra chuyện gì lại dùng nhanh hết như vậy. "
Lương Viễn quay đầu nhìn Trình Tri Ân cười, em dùng ké có vui không, làm cho Trình Tri Ân xanh mặt.
Trình Tri Ân nháy mắt về phía Lương Viễn. Cậu lui về phía sau một bước, chỗ này dành cho phụ nữ, không liên quan gì đến đám đàn ông bọn họ. Kem tự nhiên gì gì đó cũng không liên quan đến cậu.
Chờ Lương Xuân Hoa xách một túi nilongg đi ra, Lương Viễn cầm lấy nó, nhóm người bọn họ lại đến một cửa hàng quần áo.
"Lần này nhất định phải mua, ai nói không mua, mẹ sẽ rút phần của người đó!" Lương Xuân Hoa làm khuôn mặt hai tên nhóc nổi loạn xiêu xiêu vẹo vẹo. Bà xoay người mặc cả với bà chủ cửa hàng, "Tôi mua hai bộ này của cô một trăm tám! "
Mang theo một đống túi đựng quần áo đi ra, Trình Tri Ân lặng lẽ nói với Lương Viễn, "Bây giờ em hiểu vì sao ba em lại hay nói mấy người phụ nữ khuynh gia bại sản. "
Trình Tri Gia xoay người cáo trạng với mẹ, "Mẹ ơi, anh con mắng mẹ là mẹ khuynh gia bại sản. "
Lương Viễn muốn đá tên phiền phức này đi.
Mua sắm xong xuôi thì đã là buổi chiều, mặt trời nhàm chán treo lơ lửng trên bầu trời phía tây nhìn đám đông nhộn nhịp này. Vài người lúi húi dọn đồ trở lại chợ rau phía đông, ở ven đường thấy Trình Kiến Quốc đang bán xúc xích.
"Mọi người về sớm vậy." Trình Kiến Quốc cho rằng mấy người này phải đi đến chạng vạng, "Không đi xem miếu à? "Trong quận có một ngôi miếu hương khói thịnh vượng, gọi là Ngự Lâm Thiền Tự. Đây là một ngôi miếu được xây dựng trong triều đại nhà Thanh, khi ngôi miếu được xây dựng, người dân từ khắp nơi trên đất nước đã đến tham quan.
"Con không đi đâu, đằng kia đông người lắm." Trình Tri Ân trả lời, "Còn sớm, nếu trễ hơn nữa, mẹ con sẽ tiêu hết tiền nhà mình mất. "
"Không biết lớn nhỏ." Lương Xuân Hoa cốc đầu Trình Tri Ân hai cái.
Trình Tri Ân lục trong hộp, cậu thấy xúc xích và gà nướng mang theo còn một ít chưa bán hết, liền đứng lên nhảy nhót vài cái, đứng trước quầy hàng hét lên, "Bán xúc xích đây! Bán xúc xích đây! xúc xích thơm ngọt đây. "
Lương Viễn nghe thấy tiếng Trình Tri Ân rao bán, Lương Viễn có hơi mất mặt, trên mặt anh nóng bừng. Anh đứng bên cạnh quầy hàng vò đầu bứt tóc. Trình Tri Ân cũng không sợ bị bạn học nhìn thấy, xét về da mặt dày, tên này đương nhiên là đệ nhất thiên hạ.
"Xéo đi!" Trình Kiến Quốc vỗ mông Trình Tri Ân, "xúc xích nhà ai ngọt? "
Tiếng rao bán của Trình Tri Ân vẫn có hiệu quả, người đi ngang qua nhao nhao cười tới xem xúc xích này ngọt như thế nào.
Bác gái bán mộc nhĩ giá đỗ bên cạnh cũng lớn giọng hỏi Trình Kiến Quốc, "Đây đều là con trai nhà anh à? "
Trình Kiến Quốc cũng lười giải thích liền gật gật đầu.
Vẻ mặt bác gái hâm mộ, "Ba đứa lớn một nhỏ, hai đứa lớn này ngoan quá, nhìn như trẻ con thành phố vậy."
Lương Xuân Hoa rất nhanh phát hiện, người tới đây mua xúc xích đều là các dì và mấy cô gái đi ngang qua. Có người còn tiến lại đây cùng tán gẫu vài câu với Trình Tri Ân, mua một ít xúc xích, lúc đi còn lưu luyến quay đầu lại liếc mắt một cái. Lương Xuân Hoa không khỏi thở dài, chẳng trách mọi người đều tuyển bồi bàn là những người đẹp trai, Trình Đậu Đậu dựa vào mặt cũng có thể bán xúc xích. Bà miên man suy nghĩ, nhìn Trình Tri Ân lấy bút ra viết số điện thoại di động của ba cậu lên túi nilong, xem ra là đang làm một đơn hàng kinh doanh.
Mọi người trên đường đều xách theo túi lớn túi nhỏ, vẻ mặt vui vẻ. Có lẽ niềm vui mua sắm làm cho mọi người cảm thấy hạnh phúc. Lương Xuân Hoa lại càng vui hơn. Năm nay thu nhập rủng rỉnh hơn so với mấy năm trước, việc mua sắm cũng thoải mái hơn nhiều. Hơn nữa lại có thêm một anh chàng cao to giúp xách đồ, chính mình cảm thấy thoải mái. Chỉ là, có một bác gái nhiệt tình cũng có chút phiền phức, bác kéo Lương Xuân Hoa muốn nói chuyện kết hôn cho hai đứa con trai nhà bà. Sau khi dỗ được bác, Lương Xuân Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, hét lên, "Về nhà thôi!"
Về đến nhà, Lương Xuân Hoa cầm quà mua tặng cho bà Lương. Bà đã mua một chiếc áo khoác cho bà cụ và một bộ quần áo trẻ em cho trẻ em của ba gia đình.
Lương Thiến Thiến mặc quần áo mới, vui vẻ chạy qua khoe với Trình Tri Ân, con bé chạy nhanh vào sân, lúc vào cửa ngược lại tự nhiên thẹn thùng, chậm rãi bước từng bước đến trước mặt Trình Tri Ân, nhỏ giọng nói: "Anh hai, anh thấy đẹp không? "
Trình Tri Ân xoa xoa đầu con bé, "Đẹp lắm, Thiến Thiến nhà ta là đẹp nhất, đệ nhất mỹ nữ trong thôn chúng ta. "Cậu thật sự rất muốn có một em gái ruột chứ không phải là thằng em ruột hói đang tháo đồ chơi ra.
Lương Thiến Thiến xấu hổ nhìn Lương Viễn. Cô bé có hơi sợ Lương Viễn lạnh lùng.
Trình Tri Ân đá lương viễn, "Anh khen người ta đi! " "Đẹp lắm." Lương Viễn trực tiếp khen ngợi.
Cô bé vui vẻ trốn sang bên cạnh, nhìn Trình Tri Gia đang chuyên tâm đóng giả robot biến hình.
Bên ngoài cửa sổ xa xa truyền đến âm thanh mắng chửi lớn tiếng, rất nhiều người cùng hét cái gì đó, giống như là đang đánh nhau. Trình Tri Ân đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, tự nhiên không nhìn thấy gì, ngoài cửa sổ là một khoảng sân yên tĩnh. Lương Viễn đứng lên đi ra ngoài, Trình Tri Ân ở bên giường lấy cái gì đó, dặn dò một chút, "Thiến Thiến, em và Gia Gia ở trong phòng chơi, đừng đi ra ngoài đó." Nói xong ba bước hai bước đuổi theo Lương Viễn, chạy ra ngoài hẻm.
Phía trước nhà Trình Tri Ân là một con hẻm nhỏ, có thông qua một con hẻm rộng khác. Trong ngõ có một đám người đang vây quanh mắng cái gì đó.
"** mẹ, này thì ăn trộm!"
Trình Tri Ân đứng trên phiến đá ở góc tường nhìn qua một lượt, không nhìn thấy người nhà của mình liền yên tâm một chút. Hơn mười người đàn ông đang cầm gậy xẻng, đánh mạnh vào một người trong đám đông. Người kia nằm lăn lộn trên mặt đất gào thét thảm thiết, trên mặt có một chút đất, phòng ngừa người khác đến gần đánh hắn.
Xung quanh có nhiều người trung tuổi chỉ trỏ, bàn tán.
Trình Tri Ân ngồi xổm xuống, kéo cậu bé mười một mười hai tuổi bên cạnh, "Tiểu Thập, có chuyện gì vậy? "
Cậu bé khịt nước mũi chảy ra ngoài, "Đánh tên trộm đấy ạ. "
"Vô lý!" Trình Tri Ân vươn ngón tay đẩy đẩy đầu đứa nhỏ, "Trộm nhà ai vậy?"
"Bên nhà chú Kiều ở đằng kia."
"À." Trình Tri Ân không biết lấy từ đâu ra một viên kẹo sô cô la, nhét vào tay cậu bé.
Cậu bé bóc giấy đường ra và nhét nó vào miệng.
Trình Tri Ân lấy một viên kẹo, ra hiệu cho Lương Viễn, "Ăn không? "
Lương Viễn lắc đầu, người trên mặt đất tản ra mùi hôi thối, một đám người đàn ông còn gõ trên mặt đất, gậy trên người còn đang đập mạnh. Trong hoàn cảnh này, người đàn ông thực sự không thể thoát được.
Một nhóm trẻ em đứng sát gốc tường chen chúc, vây quanh Trình Tri Ân, gọi không ngừng chú Đậu Đậu, anh Đậu Đậu.
Trình Tri Ân từ trong túi lấy ra một nắm kẹo sô cô la nhỏ, chia mỗi người một viên, "Người lớn đánh nhau, trẻ con các em thì nhìn cái gì, mau biến đi! Lỡ lát nữa bị thương thì sao?" Những đứa trẻ cầm kẹo, đứng ở gốc của một bức tường khác xa hơn, xem bọn họ cãi vả.
Cầm xẻng đập mạnh nhất, là một gã mập mạp hói đầu. Người đàn ông mập mạp này vừa cao vừa cường tráng, Lương Viễn nghĩ hắn dùng một cái xẻng đập xuống, có thể đập nát đầu người ta. Anh cúi người lại gần hỏi Trình Tri Ân, "Họ không sợ chết người sao? "
"Anh muốn bị đánh à?" Trình Tri Ân khinh thường liếc mắt nhìn Lương Viễn một cái, tiến lại gần anh hơn một chút, "Anh không biết sao? Cái người đang cầm xẻng kia chính là Lương Nhị Đản. Lương Nhị Đản giết chết người thì tốt, nó nên bị kết án đi tù."
Một người đàn ông trung niên mập mạp, mặc áo khoác màu đen, chạy tới nói, "Mẹ nó! Đừng đánh! "Nói xong còn khom lưng xách giày lên, xem ra dép còn chưa kịp mang xong. Khi cúi xuống, mái tóc Địa Trung Hải hiện ra trước mắt mọi người.
Lương Viễn nghi ngờ nhìn về phía Trình Tri Ân. Trình Tri Ân giải thích, "Đó là Bí thư của thôn, Bác Hai Lương, ông ấy và ba cậu ta là anh em họ. Anh thậm chí còn không biết điều này à, anh ở thành phố học đến phát ngốc rồi sao? "
Lương Viễn mới nhận ra người đó, mập mạp hơn, thật sự không giống trước kia.
Bác Hai Lương đi qua, đá đám người đó đi. Mặt của người trên mặt đất đã đầy máu, hắn ôm đầu gào thét. Bác Hai Lương thấy người đó còn có thể la hét, xoay người chỉ về phía thanh niên cầm gậy, "Bắt được trộm là được rồi, còn muốn đánh chết người sao, mẹ nó muốn ăn súng à? Một đám khốn kiếp. "
Mấy đứa trẻ cũng ríu rít bỏ đi
Bác Hai Lương lại kêu lên, "Hai người tới trói hắn lại! "
Mấy người con trai nhìn mặt người trên mặt đất dính đầy bùn đất, ghét bỏ lùi lại vài bước.
Bác Hai Lương đá một người đang đứng gần đó,"Trói lại, thiếu đánh phải không? "
Vài người kéo người đàn ông trên mặt đất đến cạnh cây, dùng dây thừng trói lại. Truyện Huyền Huyễn
Bác Hai Lương nhìn quanh, thấy Trình Tri Ân đang đứng trên tảng đá với vẻ mặt tò mò, "Đậu Đậu, gọi chú cháu qua đây, đưa người đi! "
Trình Tri Ân đưa tay sau lưng, "Bác Hai, chú cháu là cảnh sát hình sự trong quận, không quan tâm tới chuyện trộm cắp vặt này, bác gọi điện thoại cho đồn cảnh sát trấn chúng ta ấy, bọn họ đến nhanh hơn! "Chú của cậu sẽ không bắt được người đàn ông dính đầy bùn đất này đâu, đến lúc đó chiếc xe đều là đất, vậy làm sao cậu có thể vào ngồi được?
Bác Hai Lương ngẫm lại thấy cũng đúng, ông lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện.
Trình Tri Ân từ trên phiến đá nhảy xuống, vươn vai, "Đi thôi, không còn gì để xem nữa đâu. "
Trước mắt nhìn thấy Lương Xuân Hoa và Lưu Tiểu Yến vội vàng chạy tới, "Chuyện gì vậy?! "
"Không có việc gì không có việc gì, " Trình Tri Ân xua tay, "Một tên trộm, ăn trộm nhà chú Kiều, bị bắt ấy mà. Nhìn mấy đồng chí nữ đang buôn chuyện, lại muốn tụ tập."
Lương Xuân Hoa vỗ vào đầu Trình Tri Ân, "Thằng nhóc này. "
Trình Tri Ân và Lương Viễn vào lại nhà, Trình Tri Ân nhét đồ trong ống tay áo vào dưới lớp chăn đầu giường. Lương Viễn nhanh tay lẹ mắt, xốc nệm lên, là một con dao găm, "Sao em còn mang theo dao bên người? "
"Giết gà đó." Trình Tri Ân thờ ơ trả lời.
" Là chuẩn bị đâm tên Lương Nhị Đản kia?"
"Ai nha, đừng hỏi nữa, phiền chết rồi."Lương Viễn đẩy Trình Tri Ân xuống giường, "Em nói rõ ràng cho anh xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Em thật sự muốn đâm người?! "
Trình Tri Ân bị Lương Viễn đẩy người nghiêng một cái, không cẩn thận đụng vào đầu, cậu ôm đầu, đẩy Lương Viễn ra: "Mẹ kiếp! Lương Viễn, mẹ nó anh tính đánh em à? "
Lương Viễn lui ra sau một bước, "Được rồi, bị đau thì dừng lại đi. "
Trình Tri Ân ôm đầu một lúc, cậu cau mày, "Anh thật sự muốn đánh chết em! "
Lương Viễn phiền não đẩy cửa bước vào sân, gió lạnh len vào cổ áo anh. Lương Viễn nắm lấy cổ áo nhìn lên bầu trời, bầu trời giống như một miếng giẻ rách xám xịt, che đi ánh mặt trời. Ở cái nơi hoang tàn này, những người như Trình Tri Ân đều phải cầm dao lên, tốt cái đéo gì chứ.