Chưởng môn của Linh Vận Môn là đại nhân vật chân chính, trong Linh giới cũng không phải kiểu người vô danh. Người như vậy sao có thể đệ tử của mình càn quấy được. Kẻ nào mà dám náo loạn, đúng là điên.
Đám người Lục Thiên Duyệt sợ ngây người, không nghĩ chưởng môn của Linh Vận Môn lại tự mình đến đây.
Phía chân trời xa lại hiện lên mấy bóng dáng chạy tới nơi này. Nhìnqua phải có hơn trăm người.
Trong mắt Lãnh Băng có vẻ đắc ý. Mấy đệ tử khác của Linh Vận Môn cũng như trút được gánh nặng. Hiển nhiên lúc trước bọn họ biết người bên đó sẽ đến. Việc này đã được dự mưu từ trước.
Lúc này đám người Lục Thiên Duyệt mới hiểu vì sao thái độ của Lãnh Băng vẫn cứng rắn như thế. Biết không địch lại mà vẫn còn chủ động khiêu khích Sở Mặc. Hóa ra chúng đã sớm biết sẽ có người tới cứu viện.
Điểm ngoài dự đoán nhất có lẽ là đám chín người này lại không bắtđược Lục Thiên Minh. Việc phía sau cũng quá mất mặt.
Miễn cưỡng xét quan hệ, thiếu chủ Phong Hoa muốn thông qua việc cưới hỏi Lục Thiên Duyệt để khống chế Lục gia, sau đó là toàn bộ Cẩm Tú thành. Nhưng vì khả năng có hạn, việc này bất thành.
Nhưng dù là vì Phong Hoa cũng không đáng để Linh Vận Môn dốc toàn bộ lực lượng, thậm chí chưởng môn đích thân ra tay. Việc này quá kỳ lạ.
Nghe nói chưởng môn Linh Vận Môn Phong Giang Hải luôn bế quan tu luyện, muốn xung kích Luyện Thần, phi thăng Tiên giới. Không hiểu được vì sao hiện tại lại xuất quan.Từ khi Phong Giang Hải đến, toàn bộ Cẩm Tú thành nháy mắt bị một hơi thở đáng sợ áp chế. Mọi người đều thấy tim đập dồn dập, cảm giác sắp có chuyện gì đó đáng sợ phát sinh.
Đây là uy áp của tu sĩ Nguyên Anh đỉnh cao. Vô hình, nhưng bao phủ cả ngàn dặm.
Trong Cẩm Tú thành, người trong tam đại gia tộc đã tự động tụ tập lại với nhau. Ngày thường có thể đánh nháo đấu đá linh tinh. Nhưng một khi có kẻ thù bên ngoài đến xâm lấn, tam đại gia tộc sẽ đoàn kết ứng phó.Chẳng những người của tam đại gia tộc mà người của các gia tộc nhỏ cũng tề tụ lại đây. Mặc dù bọn họ không rõ đang có chuyện gì nhưng đều cảm giác, việc này liên quan đến vận mạng của toàn bộ Cẩm Tú thành.
Phương Lan lo lắng nhìn sư phụ, trong lòng yên lặng cầu nguyện: sư phụ ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện.
Qua thời gian, nàng càng ngày càng thấy sự hùng mạnh cửa sư phụ mình. Đã tu luyện được một thời gian dài, Phương Lan cũng tiếp xúc với nhiều tri thức tu luyện ở Linh giới. Nàng cảm giác được công pháp mình đang tu luyện tốt hơn các loại công pháp khác ở Linh giới, bảnchất khác nhau nhiều.
Nàng đã hỏi sư phụ vài lần nhưng Sở Mặc đều trả lời rất qua loa. Càng như vậy, Phương Lan lại càng thấy công pháp và tâm pháp tu luyện của mình có lai lịch lớn. Hơn nữa, tốc độ tu luyện của nàng chỉ có thể dùng từ kinh người để hình dung. Ngắn ngủi hai tháng, tu vi của nàng đã đến Trúc Cơ hậu kỳ rồi.
Hiện tại, tâm nguyện lớn nhất của nàng là không ngừng cố gắng, tranh thủ tu luyện để có thể sớm giúp được sư phụ. Nhưng muốn giúp, ít nhất nàng phải vào Kim Đan kỳ hoặc hơn mới được.Chuyện ngày hôm nay đã lần nữa chứng minh sư phụ rất dũng mãnh. Trong ấn tượng của Phương Lan, đại tu sĩ Nguyên Anh đều tương đương với lão tổ nào đó, khó mà đạt đến.
Kết quả sư phụ chỉ ở Kim Đan kỳ mà chém tu sĩ Nguyên Anh đỉnh cao như thái rau quả bình thường, đánh họ đến trọng thương, ném ra ngoài sân. Những tu sĩ Kim Đan hậu kỳ còn vô lực phản kháng luôn.
Việc này khiến Phương Lan hết sức vui vẻ. Nhưng hiện tại, nàng hơi lo lắng.
Kim Minh đứng bên, cảm nhận được vị hôn thê đang căng thẳng,lặng lẽ cầm bàn tay có chút lạnh của Phương Lan, an ủi:
- Yên tâm đi, Lục huynh sẽ không có việc gì đâu.
Phương Lan ngậm miệng, đôi mắt như sao sáng chớp chớp, gật đầu.
Lúc này, Sở Mặc nhìn Phương Lan và Kim Minh, truyền âm:
- Phương Lan, Kim Minh, các ngươi rời khỏi nơi này đi. Lập tức thu dọn đồ đạc, rời khỏi Cẩm Tú thành. Nhớ kỹ, nếu hôm nay ta có việc, các ngươi không đến Nguyên Anh, thì không được phép trở lại, càng không được phép báo thù cho ta. Nghe rõ thì gật đầu đi.
Phương Lan lập tức bối rối. Mặc dù nàng không nhìn Sở Mặc nhưngliều mạng lắc đầu. Đôi mắt đỏ ngầu, người lung lay sắp ngã.
Sở Mặc truyền âm cho cả Phương Lan và Kim Minh. Kim Minh nghe được, dùng sức nắm tay Phương Lan, nhìn Sở Mặc với ánh mắt kiên định.
Mặc dù gọi Sở Mặc là Lục huynh nhưng Kim Minh sớm đem Sở Mặc thành sư phụ của mình.
Hắn bảo bọn họ đi, chứng tỏ hôm nay…hắn cũng không nắm chắc, không muốn liên lụy bọn họ, muốn đuổi bọn họ đi.Dù sao hiện tại chỗ này có rất nhiều người. Chẳng ai chú ý nếu thiếu đi vài người đâu. Đến lúc người ta chú ý đến họ, có muốn chạy cũng không được.
Hành động vừa nãy của Phương Lan đã khiến nhiều người biết cô nương xinh đẹp này là đồ đệ của Lục Thiên Minh.
Giọng điệu truyền âm của Sở Mặc nghiêm nghị hơn:
- Phương Lan, chẳng lẽ ngươi đã quên lời thề trước mặt ta rồi sao. Đi nhanh lên, không được khóc. Kim Minh, nhanh đem nàng rời đi.
Phong Giang Hải đã bắt đầu giá lâm. Nhiều tu sĩ của Linh Vận Môncũng bay tới.
Kim Minh bất thình lình cắn răng, kéo Phương Lan đi.
Cuối cùng, ở thời điểm có biến cố đột xuất, nam nhân vẫn quyết đoán hơn nữ nhân một chút. Trong lòng Kim Minh cũng quyết định: nếu Lục huynh có thể sống sót sau việc lần này, hiển nhiên mọi người đều vui vẻ. Hôn lễ của mình và Phương Lan vẫn cử hành đúng hạn. Một khi hôm nay Lục huynh có việc ngoài ý muốn, mình tuyệt đối không tổ chức hôn lễ.
Vì không có Lục Thiên Minh, Kim Minh thấy mình không có mặtmũi cưới Phương Lan. Nếu hôm nay Thiên Minh chết tại đây, Kim Minh nhất định phải mang Phương Lan trốn thật xa. Đợi đến lúc tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh, mới trở về báo thù.
Phương Lan cũng hiểu, nhưng khó mà làm được. Nếu để nàng cứ thế mà đi, nàng cảm giác mình đã vứt bỏ sư phụ, tự chạy trốn một mình.
Nàng từng bị phản bội, nên rất mẫn cảm với mấy chuyện này. Nàng không muốn mình trở thành người phản bội như thế.
Nên lúc Kim Minh kéo tay nàng đi, nàng giãy nảy. Lại đúng lúc bị Lãnh Băng nhìn thấy.
- Hô…duộc…buông tha diểu…diện…nân này! Làng…là dồ dệ củ…Lục Thiên Mi…
Lãnh Băng quát lớn.
Thực ra gã định nói là: không được buông tha tiểu tiện nhân này. Nàng là đồ đệ của Lục Thiên Minh. Nhưng vì răng gãy miệng hở, nói không rõ ràng.
Tuy thế, trong hư không lập tức truyền đến một luồng uy áp hướng đến chỗ Phương Lan. Phản ứng này nhanh không tưởng.
Không ngờ người xuất thủ lại là chưởng môn của Linh Vận Môn,Phong Giang Hải.
Mấy người xung quanh bắt đầu cảm thấy: hễ là chuyện dính dáng đến Lục Thiên Minh, Linh Vận Môn sẽ đều chú ý.