Ý tưởng này vừa sinh ra, ngay cả Vương Võ cũng hoảng sợ, hắn có chút không nhận ra mình. Sao mình lại không biết xấu hổ như vậy? Lại muốn thông qua người trong lòng đổi lấy tiền đồ?
Nhưng suy nghĩ như tâm ma, cả đời khó diệt.
Vương Võ nằm mộng cũng muốn mạnh lên, cũng muốn trở thành tu sĩ, trở thành đại nhân vật chân chính!
Oai phong một cõi.Đáng tiếc hắn xuất thân thấp, không ai đồng ý thưởng thức hắn, đời này, muốn trở thành đại nhân vật chỉ có thể là giấc mộng.
Nhưng hiện tại có sẵn cơ hội bày ra trước mắt hắn!
Chỉ cần hắn nghĩ cách khiến Phương Lan chấp nhận Kim thiếu gia, như vậy sẽ nhận được lợi từ Kim gia!
Vương Võ cũng không phải kẻ ngu xuẩn mà rất có tâm cơ. Theo phong cách hành sự của Kim Minh thì vị thiếu gia này hành sự vẫn có nguyên tắc và giới hạn.
Nếu không đã không cần phiền toái đi Phương Gia Trấn đặt sính lễ? Rõ ràng có thể trực tiếp mang người đi gạo nấu thành cơm, ai dám nói một chữ không?Đúng là Kim thiếu gia có giới hạn nên Vương Võ mới có không gian mơ màng.
Hắn muốn mạnh mẽ. Muốn hơn người!
Lời quản sự Kim gia Trúc Cơ kỳ đã tạo thành đả kích, cũng làm cho Vương Võ hoàn toàn tỉnh ngộ.
Đại trượng phu, người làm việc lớn không quan tâm tới chuyện tiểu tiết!
Nếu có một ngày, Vương Võ thành đại nhân vật chân chính. Có ai dám nhắc tới chuyện năm đó nữa?
Nhìn chung toàn bộ Cẩm Tú Thành, các nhà quyền quý đại tộc có ai chưa từng có quá khứ u ám lúc quật khởi?Cho nên, Vương Võ cùng Đỗ Phi trở mặt, kiên trì vào Cẩm Tú Thành không phải vì muốn đón Phương Lan mà là tìm cách để Phương Lan gả cho Kim thiếu gia!
Bởi vì chỉ có như vậy, Vương Võ mới có cơ hội nhận lộc của Kim gia!
Kim Đông Nam và Kim Minh nằm mơ cũng không ngờ Vương Võ lại phối hợp với bọn họ. Kim Đông Nam hò hét ở Cẩm Tú Thành nhiều năm, kinh nghiệm và lịch duyệt vô cùng phong phú, đã đoán được Phương Lan cùng Vương Võ không có tương lai. Nhưng không có thể ngờ Vương Võ còn biết đưa ra lựa chọn như vậy.
- Tỷ tỷ muốn làm gì? Không phải muốn tránh Kim gia sao? Sao giờ lại trơ mắt nhìn bọn họ đi chịu chết?
Đi theo một lúc, đã có thể xác định hai huynh đệ Vương Võ và Vương Văn đi về phía Kim gia. Phương Lộ cũng có chút nóng nảy, nhiều lần muốn gọi huynh đệVương gia đều bị Phương Lan ngăn lại.
Phương Lan dừng bước lại, nhìn thoáng qua muội muội của mình, hạ giọng nói:
- Muội còn quá trẻ, ta cảm thấy Vương Võ không phải định đi gây rối.
- Hả? Tỷ có ý gì?
Phương Lộ nhìn tỷ tỷ mình.
Phương Lan nói:
- Lúc muội đề xuất tìm người nửa đường nghĩ cách cứu viện ta, hắn từ đầu đến cuối đều không có tỏ thái độ đúng không?
Phương Lộ giải thích:
- Vương Võ ca không phải tỷ không biết, hắn vốn ít nói, lại không biết biểu lộtình cảm. Hắn không tỏ thái độ, nhưng không phải vẫn đi theo chúng ta sao?
Phương Lan lắc đầu, cười khổ nói:
- Hắn chỉ muốn xem có phải ta đã bỏ hắn không thôi. Ngươi còn nhớ lúc cãi nhau hắn đã nói gì không?
Phương Lộ ngẫm nghĩ một chút:
- Hắn lúc ấy rất kích động, nói tỷ hiện giờ bắt đầu ghét bỏ ta sao?
- Đúng, chính là câu đó.
Phương Lan buồn bã nói:
- Dù không có gì nhưng trong lòng hắn đã nghĩ ta muốn gả vào Kim gia. Cho nên, hắn mới có thể tức giận và kích động như vậy.
- Sao có thể như vậy? Tỷ tỷ rõ ràng không có.
Phương Lộ không tin.
- Có thể hắn không nghĩ như vậy.
Phương Lan thở dài:
- Hắn cảm thấy, ta căn bản không nên đi cùng người của Kim gia, lúc ấy nên tự sát để chứng minh sự trong sạch của mình. Chỉ cần ta đi theo người của Kim gia thì có là nguyên nhân gì, với hắn cũng đều là phản bội.
- Thế không phải bậy bạ quá sao?
Phương Lộ há hốc miệng nhìn tỷ tỷ của mình:
- Tuy rằng ban đầu muội không hiểu, nhưng sau tỷ tỷ đã giải thích, tỷ muốn gặp gia chủ của Kim gia đòi công đạo. Tỷ đi cùng người của Kim gia cũng vì không muốn liên lụy người trong nhà.
- Không phải ai cũng hiểu được điều này.
Phương Lan nhìn muội muội của mình, sau đó nói:
- Đi thôi, lát nữa sẽ biết đáp án.
Phương Lan nói xong, xoay người đi thẳng về phía trước. Nàng giải thích nhiều như vậy vì sợ muội muội kích động gọi Vương Võ và Vương Văn lại. Nói vậy, nàng không thể chứng minh được gì cả.
Đây là sự cố chấp của Phương Lan, cũng là cơ hội cho Vương Võ!
- Nếu như là ta sai, như vậy Vương Võ ca, ta sẽ dùng cả đời này, làm hiền thê lương mẫu ở bên sinh con dưỡng cái, hiếu kính cha mẹ, làm một thê tử hiền lương thục đức, dù huynh đầu óc nhỏ nhen, tính tình bạo ngược, ta cũng nhịn được. Nếu ta không sai...
Mắt Phương Lan ửng đỏ, lẩm bẩm nói:
- Hy vọng là ta sai.
Phương Lộ phía sau có thể cảm giác tay tỷ tỷ đang run nhè nhẹ.
Tỷ tỷ đang sợ gì vậy?
Phương Lộ có chút mờ mịt.Rất nhanh, huynh đệ Vương Võ và Vương Văn đã tới cửa lớn Kim gia, nhìn hai chữ “Kim phủ” to lớn hùng vĩ.
Vương Võ hít sâu một hơi, gần như không chút do dự đi lên trước, trầm giọng nói với hai gã thị vệ:
- Đi gọi thiếu gia nhà ngươi, nói người Phương Gia Trấn tới gặp hắn!
Vương Văn vô cùng khẩn trương, cảm giác đại não trống rỗng, nhìn dũng khí của ca ca có cảm giác bội phục sát đất.
Thị vệ nao nao, có chút nghi hoặc nhìn Vương Võ, cau mày nói:
- Thiếu gia nhà ta có rất nhiều, ngươi tìm thiếu gia nào?
- Bát thiếu, Kim Minh!Vương Võ trầm giọng nói, toàn thân vô cùng khí thế.
Thị vệ Kim gia hơi hơi do dự một chút vẫn gật đầu:
- Vậy ngươi chờ đó, ta đi thông báo một tiếng.
Nói xong, xoay người đi vào trong viện.
Phương Lan và Phương Lộ nấp phía xa nhìn vào, Phương Lộ có chút lo lắng nói:
- Tỷ, tỷ nhất định đã hiểu lầm, tỷ nhìn Vương Võ ca bây giờ...
- Câm miệng!
Phương Lan hung dữ trừng muội muội mình.
Phương Lộ lập tức ngậm miệng lại.Bên kia Vương Văn có chút nghi hoặc quay đầu lại nhìn thoáng qua, mới vừa rồi hắn như nghe thấy tiếng Phương Lộ. Tuy nhiên tiếp theo, Vương Văn thầm nghĩ, chỉ sợ tiểu Lộ hiện tại cũng đang ở trong Kim gia. Làm sao có thể ở bên ngoài? Nhất định là ta nghe nhầm rồi.
Một lát sau, một bóng dáng cao lớn xuất hiện, đúng là Kim gia bát thiếu Kim Minh.
Hắn cũng không dẫn theo ai mà lẻ loi một mình đi ra. Nơi này là Kim gia, hắn có tu vi Trúc Cơ kỳ, căn bản không sợ ai tới tìm phiền toái.
Thấy Vương Võ và Vương Văn, Kim Minh khẽ cau mày hỏi:
- Các ngươi là?Hắn cũng không nhận ra Vương Võ và Vương Văn, mà nhận ra Kim Thiết Cương vừa được hắn phái đi.