Về thủ đoạt hoạt động triển khai các loại ngân hàng tư nhân, các nàng đều đã có một bộ phương pháp thành hình. Nếu như dựa theo phương pháp này, chỉ với hơn một trăm giới lớn Thiên Nhân tộc, đã có thể làm cho toàn bộ thế giới Bàn Cổ phát triển, trực tiếp nhanh hơn ngàn vạn năm!
- Cái này so với cướp còn nhanh hơn!
Sau khi Ma Quân biết được chuyện này từ chỗ của Tiểu Điệp, hắn không nhịn được vẻ mặt chấn động kinh ngạc.
Tiểu Điệp không nhịn được, trừng mắt với hắn một cái, sẵng giọng:
- Đám nam nhân các ngươi, ngoại trừ cướp ra, còn biết gì nữa?
Ma Quân gãi đầu:
- Ta vẫn cảm thấy cướp mới là nhanh nhất... Bây giờ mới biết, hóa ra còn có nhiều thủ đoạn như vậy.
Mấy năm nay Tiểu Điệp cảm thấy buồn chán. Bình thường nàng cũng thường gặp gỡ đám người Phiêu Miểu Cung. Cho nên hiện tại, có chuyện gì, nàng gần như đều thuộc nhóm đầu tiên biết được. Hơn nữa, bởi vì thân phận địa vị của Tiểu Điệp cực cao. Ở trong Phiêu Miểu Cung, cũng thuộc về cấp bậc trưởng bối lão tổ chân chính. Điều này khiến cho rất nhiều ý kiến nàng nói, cũng đặc biệt được coi trọng.
Về ngân hàng tư nhân, nàng cũng đưa ra rất nhiều tư tưởng. Phần lớn trong đó đều được ủng hộ. Điều này làm cho Tiểu Điệp có cảm giác đặc biệt hạnh phúc.
Người sống, bất kể là ai, đều muốn có cảm giác tồn tại.
Tiểu Điệp nhìn Ma Quân:
- Chỉ có điều, các ngươi đều là người mở mang bờ cõi. Nếu như không có các ngươi, thế giới Bàn Cổ làm sao có thể phồn vinh được như ngày hôm nay?
- Ừ, nàng nói cái này thật ra cũng đúng. Hơn một trăm giới lớn này, ngay từ đầu, bản thân ta còn có chút lo lắng, còn đã từng nghĩ qua. Sau khi cướp về trở về, có thể sẽ gặp phải một ít phiền toái không cần thiết hay không? Nói ví dụ như, nếu chẳng may những Thiên Nhân đó tạo phản, vậy ta chẳng phải là thêm phiền sao?
Ma Quân cười hắc hắc nói. Ở trước mặt thê tử của chính mình, Ma Quân khí phách vô song, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ba phải.
Tiểu Điệp liếc mắt nhìn Ma Quân, cười híp mắt hỏi:
- Ngươi lúc ấy, còn không phải từng muốn giết sạch các Thiên Nhân trong giới lớn, sau đó cướp bóc tài nguyên không còn?
Ma Quân thở dài:
- Thật ra cũng không có nặng sát tính như vậy. Chỉ có điều, không phải tộc loại ta, hắn tất có dị tâm. Loại tâm tính này, quả thực cũng có. Nhưng sau lại suy nghĩ một chút, Sở Mặc có thể đi tới ngày hôm nay, có thể có được loại thành tựu này, không thể tách rời ý chí của hắn. Ở trong mắt người khác, Mặc Nhi đi trên con đường này, hình như sát tính rất mạnh. Nhưng trên thực tế đi, lại có nào lần, không phải là do bị người ép đến góc tường, nếu như không phản kháng, kết cục chỉ còn lại một... Đó chính là chết! Thật sự đến thời điểm hắn có thể nắm toàn cục trong tay, ý chí của hắn cũng thể hiện ra. Bất luận là những cổ tổ Thái Thượng đã từng ở trong thế giới thông đạo, hay sau lại khi thế giới Bàn Cổ mở sau, thật ra hắn đối với những chủng tộc sinh linh này tuyệt đối được tính là nhân từ.
- Đúng vậy, Sở Mặc hài tử này chính là một quý nhân lớn nhất mà cả đời phu thê chúng ta gặp được!
Nhắc tới Sở Mặc, Tiểu Điệp cũng tràn ngập xúc động.
Cả ngày lẫn đêm ở luyện hồn đài này, nàng đã từng vô số lần từng nghĩ sẽ buông tha. Nhưng mỗi lần vừa nghĩ tới không có thể tự mình cáo biệt Ma Quân, lòng của nàng lại vô cùng thống khổ. Vì vậy, nàng cắn răng, cũng phải kiên trì.
Tiểu Điệp cũng là một người rất quật cường. Theo nàng, cho dù chết... Cũng phải chết ở trong lòng phu quân của mình!
Nếu không, vậy kiên cường sống!
Nàng còn sống, nàng cuối cùng đã giơ tay vén mây, thấy được ánh trăng sáng.
Từ thời đại kia cho tới hôm nay, tất cả những gì từng trải, đối với nàng mà nói, thật sự giống như một giấc mộng. Quá mộng ảo!
Ma Quân gật đầu:
- Hài tử này là kiêu ngạo lớn nhất trong cả đời ta.
Tiểu Điệp vừa cười vừa nói:
- Là ngươi bây giờ kiêu ngạo lớn, là ngươi có tư cách gọi hắn một tiếng hài tử!
- Ha ha ha...
Ma Quân không nhịn được cười lên. Trong nụ cười của hắn tràn ngập sự kiêu ngạo.
Cho tới hôm nay, người trong lòng đầy cảm khái, làm sao chỉ có Ma Quân?
Những người bên cạnh Sở Mặc năm xưa, lại có người nào không có loại cảm khái này?
Tất cả thân bằng cố hữu ở bên cạnh Sở Mặc năm xưa, còn sống cho tới hôm nay, bất kỳ một người cái nào cũng vô cùng xúc động đối với cuộc sống ngày hôm nay.
Ví dụ như Cao Đại Sỏa!
Sợ rằng trước đây, ai cũng không nghĩ tới, một người lớn lên ngốc nghếch sẽ một đường theo Sở Mặc cho tới hôm nay.
Hiện tại không người nào dám gọi hắn là Đại Sõa. Trên thực tế, từ đầu đến cuối, ở trong lòng Cao Đại Sõa, người có thể gọi hắn như vậy, cũng chỉ có một!
Đó chính là Sở Mặc!
Hôm nay Cao Đại Sỏa lại là một tu sĩ Đại Tổ hàng thật giá thật, được người ta gọi là Cao lão tổ!
Cũng từ lúc vô số năm trước, hắn đã lấy vợ sinh con. Hiện tại con cháu hậu đại của hắn từ lâu đã khai chi tán diệp, trải rộng toàn bộ tầng trời thứ ba mươi ba. Cũng là thành viên vòng ngoài của vương tộc!
Còn có những bằng hữu ở Linh Giới năm xưa kia, ở những bằng hữu tiên giới kia, những bằng hữu ở thiên giới năm xưa kia...
Quá nhiều người!
Sở Mặc giống như một chiếc bánh xe cực lớn, chở bọn họ một đường theo gió vượt sóng, không ngừng đi về phía trước. Con đường này, dường như vĩnh viễn đều không có giới hạn!
Tất cả sóng gió đều bị chiếc bánh xe cực lớn này ngăn cản ở bên ngoài.
Trong Phiếu Miểu Cung, đã từng có người biết nội tình hỏi qua Lưu Vân, có hối hận khi không gả cho Sở Mặc hay không?
Lúc đó Lưu Vân trả lời như vậy.
Nàng nói loại chuyện hối hận này, rất khó nói. Nhưng làm một bằng hữu, vẫn có thể đi theo ở bên cạnh Sở Mặc, đồng thời một đường đi về phía trước, có nâng cao lớn như vậy. Cuộc đời này thật ra đã không tiếc!
Lưu Vân rốt cuộc có hối hận hay không? Nàng có đúng là hối hận hay không, thật sự rất khó nói.
Nhưng ít ra, giống như chính nàng đã nói vậy, làm một bằng hữu, có thể đi theo bên cạnh Sở Mặc, một đường đi cho tới ngày hôm nay, thấy được quá nhiều chuyện quá khứ chưa từng nghĩ tới. Quả nhiên là một chuyện không tiếc không hối hận.
Ví dụ như Ma Nữ, ví dụ như Diệp Thanh, thậm chí là những người ở Tiên vực La Thiên năm xưa. Các nàng cũng cảm thấy rất kiêu ngạo.
Hiện tại tất cả những người này đều ở trên tầng trời thứ ba mươi ba, thân là một thành viên của Sở thị vương tộc.
Đối với bọn họ mà nói, như vậy thật sự đã đủ rồi!