- Nói một cách chính xác, ngươi chắc là tính mạng được sáng tạo ra. Cho nên trong quẻ tượng của ta, ngươi chưa từng có quá khứ, cũng không có sau này.
Thần Toán lão nhân nhìn Sở Mặc, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Ngươi chỉ có hiện tại!
- Sau khi Bàn Cổ thành thần, trong tay hắn có Thí Thiên Nhận, có búa Bàn Cổ. Hắn có thể giết chết tất cả những Thiên Nhân sau khi biến đổi khác thường. Nhưng đến cuối cùng, hắn lại phát hiện, không thể làm như vậy! Chúng sinh vô đạo... Cũng không phải một trận giết chóc là có thể giải quyết được. Cho nên, hắn lựa chọn mất đi, lựa chọn giao tất cả những điều này cho thời gian... Cũng… giao cho ngươi tới xử lý.
Thần Toán lão nhân nói:
- Những phù văn tính mạng này thật ra đều có chút xem thường ý chí con người. Cho nên, sau khi bọn chúng dung hợp với con người, mặc dù thu được rất nhiều, nhưng cũng mất đi quá nhiều bản tính của bọn họ.
- Nói ví dụ như, gần như tất cả tộc nhân của Thiên Nhân tộc đều không đoàn kết, cũng không có nhiệt huyết, lại càng không trượng nghĩa. Mà những điều này vốn đều là phẩm chất tối ưu trên người của Nhân tộc.
Thần Toán lão nhân thản nhiên nói:
- Bọn họ vẫn rất lười biếng, được chăng hay chớ! Nếu như bọn họ thật sự giống như nhân loại, như vậy hiện tại, đã sớm không có nhân loại tồn tại ở trên thế gian.
Sở Mặc suy nghĩ một chút số lượng tu sĩ Thiên Nhân cảnh giới Đại Tổ trong bốn đại thiên, cũng suy nghĩ sâu xa, gật đầu.
Nếu như những Thiên Nhân cảnh giới Đại Tổ đó đồng loạt ra tay, tàn sát Nhân tộc. Như vậy Nhân tộc quả nhiên không thể kiên trì được cho tới hôm nay. Đã sớm diệt vong.
- Đối với loại tình huống này, mấy Đại Thiên Chủ đỉnh cấp cũng bó tay không làm gì được. Trong lòng của bọn họ thật ra rất muốn làm một việc, chính là trở lại thế giới của mình trước kia.
Thần Toán lão nhân nói:
- Nhưng thế giới trong bức tranh khó tiến vào, ra lại càng hơn! Bọn họ chỉ có thật sự nắm giữ tất cả mọi thứ của thế giới này, mới có thể có cơ hội rời đi.
- Bọn họ gần như đã nắm giữ tất cả. Nhưng còn có một thứ, bọn họ trước sau không có cách nào chạm đến.
Thần Toán lão nhân nhìn Sở Mặc.
- Luân hồi?
Sở Mặc hỏi.
Thần Toán lão nhân gật đầu:
- Đúng, chính là luân hồi!
Sở Mặc hít sâu một hơi:
- Nếu như bọn họ nắm giữ luân hồi, thì như thế nào?
Thần Toán lão nhân thản nhiên nói:
- Bọn họ sẽ dừng luân hồi, hoặc nói là cấm luân hồi!
- Ừ?
Sở Mặc nhìn hắn.
Thần Toán lão nhân vô cùng bình tĩnh nói:
- Chỉ có thật sự cấm chế luân hồi, tất cả sinh linh cuối cùng mới sẽ chết. Sau đó, toàn thế giới cuối cùng mới có thể trở nên hoàn toàn yên tĩnh. Đến cuối cùng... Cuối cùng biến thành một mảnh tử địa chân chính, sau đó... hoàn toàn tan vỡ.
Sở Mặc cau mày, nhẹ giọng nói:
- Chỉ có bức tranh bị phá hủy, sau đó mới có thể làm cho sinh linh trong bức tranh nhận được sự giải thoát?
Thần Toán lão nhân gật đầu:
- Người trong bức tranh không có cách nào tự mình hủy diệt bức tranh này. Nhưng lại có thể khiến cho từng nét mực trên bức tranh dần dần trở thành phai nhạt. Đến cuối cùng, biến thành hư vô! Như vậy bức tranh này sẽ trở thành một tờ giấy vụn. Nó cũng không có giá trị tồn tại. Đến lúc đó là bị xé bỏ, hay bị thiêu hủy... vậy phải xem tâm tình của chủ nhân bức tranh.
Sở Mặc nhẹ giọng nói:
- Ta hình như đã hiểu rõ.
- Điều bốn Đại Thiên Chủ muốn làm, chính là phá hủy thế giới này, phá hủy tranh này. Sau đó, bọn họ có thể dựa vào lực lượng bản nguyên triệu hoán, trở lại thế giới của mình. Cũng chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể giải được tất cả.
Thần Toán lão nhân nói.
Sở Mặc nói:
- Nhưng trước đó, ta nghe nói, trên thế giới tư duy cao kia, nhân loại hình như... cũng là người chúa tể?
Thần Toán lão nhân gật đầu:
- Là như vậy, cho nên ta mới nói, những Thiên Nhân này thật ra lại là một đám ngu ngốc. Bọn họ thoát khỏi thế giới này thì có thể như thế nào? Trở lại thế giới ban đầu của mình, còn không phải lại bị loài người làm chúa tể sao?
- Có thể, bọn họ muốn thông qua tự mình thiêu hủy bức tranh này, cũng thiêu đốt toàn bộ thế giới tư duy cao.
Sở Mặc thản nhiên nói:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Thần Toán lão nhân ngơ ngẩn trong giây lát. Hắn ngơ ngác nhìn Sở Mặc, lẩm bẩm nói:
- Loại ngộ tính này của ngươi quả nhiên là đáng sợ đến cực điểm. Ngươi nói không sai. Nói không chừng, những Đại Thiên Chủ đó, thật sự có loại dự định này.
- Nhưng chúng ta nhất định phải ngăn cản chuyện này. Không thể để cho bọn họ phá hủy thế giới này. Một khi luân hồi dừng lại, như vậy toàn thế giới sẽ trở nên hoàn toàn hỗn loạn. Cái gọi là sinh sôi không thôi, cũng sẽ trở thành một câu nói đùa.
Sở Mặc nói.
- Thật ra ta tuy rằng có thể bói toán đi ra một phần vận mệnh của ngươi, nhưng là tồn tại biến số rất lớn. Điều này chắc hẳn cũng là mục đích thực sự khiến Bàn Cổ năm xưa đánh đánh cược với ta. Hắn muốn thông qua miệng của ta, nói cho ngươi biết tất cả những điều này. Sau đó tương lai của ngươi, là do chính ngươi tới chọn.
Thần Toán lão nhân nói:
- Giống như Thiên Chủ Nam Vô Thiên và Tiêu Diêu Thiên, cuối cùng lựa chọn rời khỏi chuyện này. Sau này... Cũng chưa chắc là không thể thay đổi.
- Bọn họ đều tới tìm ngươi để tính toán qua sao?
Sở Mặc có chút buồn cười nhìn Thần Toán lão nhân.
Rất khó tưởng tượng được, hai vị Thiên Chủ, Đại Từ Đại Bi của Nam Vô Thiên và Đại Tạo Hóa của Tiêu Diêu Thiên, lại có thể tìm Thần Toán lão nhân tới bói toán.
- Bọn họ vì sao không thể tới tìm ta tiến hành bói toán?
Thần Toán lão nhân thản nhiên nói:
- Trên thực tế, trong xương cốt bọn họ, vẫn có phân nửa... là thuộc về con người. Hoặc nhiều hoặc ít, nhất định sẽ cất giữ một số tính người. Bọn họ tới tìm ta bói toán, thật ra cũng chỉ là muốn biết, bọn họ rốt cuộc có khả năng rời khỏi thế giới này hay không.
- Bọn họ sẽ tin tưởng lời của một nhân loại như ngươi nói ra sao?
Sở Mặc có chút ngạc nhiên.
- Đó là bởi vì, lão tổ ta không nói láo.
Thần Toán lão nhân nhìn Sở Mặc, thản nhiên nói:
- Chuyện khác, ta có lẽ sẽ gạt người, thậm chí sẽ bẫy người. Nhưng ở trên phương diện bói toán này, ta cũng không sẽ gạt người. Bởi vì đây là một việc nghiêm túc nhất thế gian.
- Trước đó ngươi nói, không phải đánh bại mấy Đại Thiên Chủ, là có thể thật sự giải quyết vấn đề?
Sở Mặc nhìn Thần Toán lão nhân.