Sau khi tâm pháp đột phá quyển Thiên Ý Ngã Ý thứ năm, trong thân thể Sở Mặc cuối cùng đã xuất hiện chấn động sau nhiều năm không thay đổi gì.
Là một dấu hiệu bắt đầu của sự dung hòa.
Vạn đạo quy nhất!
Câu nói này, chắc chắn tu sĩ đã vượt qua Thánh cảnh đều hiểu. Nhưng hiểu được và làm được là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Chưa đạt đến cảnh giới Thái Thượng, không ai có thể làm được!
Bởi, miễn cưỡng thúc ép dung hợp cũng không thể khiến cho vạn đạo quy nhất được!
Ví dụ như, đạo sấm sét và Đạo chẻ củi của Sở Mặc, hai Đạo này hoàn toàn khác nhau, vậy làm sao mới có thể dung hòa?
Không nắm bắt được thời điểm thì không thể! Nhưng chỉ cần thấu hiểu được thì sẽ phát hiện ra điều này cũng không khó.
Biết, là biết. Không biết, là không biết. Sở Mặc mở mắt, mắt bắn ra thần quang. Thân thể của hắn cũng bắt đầu xuất hiện sự hấp dẫn khó diễn tả bằng lời.
Sau đó, sự hấp dẫn đó lan ra toàn thân Sở Mặc, tỏa ra khắp nơi.
Cuối cùng, chúng kết thành một vầng sáng thần thánh, trong nháy mắt tản ra khỏi thân thể hắn! Lúc này, toàn bộ tiểu thế giới đều bất ngờ!
Đầu tiên là Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y đều mở to mắtnhìn Sở Mặc, ánh mắt đầy rung động.
Bị nhốt ở đây lâu như vậy, đạo hạnh hai nàng đều tăng lên rất nhiều. Nhưng so với bên ngoài thì cũng không khác nhiều. Vì trong lòng hai nàng vẫn còn sự xấu hổ sâu sắc. Cảm giác này, Sở Mặc cũng không thể an ủi.
Hai nàng không thể nghĩ thông được! Rõ ràng đều là người một nhà, vì sao không thể ở chung một chỗ yên lành? Có rắc rối tại sao không thể bình tĩnh nói chuyện? Vì sao lại làm như thế này?
Sự tức giận của hai nàng còn mãnh liệt hơn Sở Mặc nhiều. Cho nên, các nàng không mấy tiến bộ so với trước đây. Nhưng đến hôm nay, hai nàng mới phát hiện sự tiến lên của Sở Mặc quá kinh khủng!
Toàn thân phát ra ánh sáng thần thánh kia nói lên điều gì? Không lẽ hắn sắp đạt đến cảnh giới Thái Thượng?
Trên người Sở Mặc, vạn đạo đang không ngừng dung hòa. Vạn đạo quy nhất, vạn pháp thống nhất, khiến lực hấp dẫn trên người hắn trở nên rõ ràng.
Tất cả thần thú ở phía xa đều bị rung động không nói nên lời. Sau cùng, thần thú bị ảnh hưởng bởi ánh sáng thần thánh phát ra trên người Sở Mặc, đều quỳ rạp xuống.
Đây là sự tôn trọng dành cho người mạnh mẽ nhất!
Cuối cùng, tất cả thần thú đều quỳ rạp xuống.
Khung cảnh này kéo dài trong suốt một năm! Trong một năm này, Sở Mặc cũng không bị bất kỳ thứ gì quấy rầy.
Không có người thuộc Phong Thần Bảng nào tiến vào tiểu thế giới. Linh Thông Thượng Nhân cũng không nói gì với Sở Mặc.
Dường như là trời định, dưới hoàn cảnh không có thứ gì quấy rầy, Sở Mặc đã hoàn thành tất cả.
Sau một năm, khí tức trên người Sở Mặc hoàn toàn thu lại. Sau đó, hắn chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt kia là sự yên tĩnh và tinh khiết yên lặng như nước. Nhìn về phía hai nàng, trên mặt Sở Mặc lộ ra nét cười. Nụ cười thật thuần khiết, sạch sẽ.
- Phu quân!
Hai nàng cùng kêu lên, tập trung nhìn Sở Mặc, mắt đỏ hoe.
- Nhiều năm như vậy, hai người vẫn không nghĩ thông được sao?
Sở Mặc ôn hòa cười:
- Thật ra, đây chưa hẳn là điều xấu. Nếu ta sống ở bên ngoài chưa chắc ta đã có thời gian tu luyện nhiều đến thế. Cũng không thể có được thành tựu hôm nay. Dừng một chút, Sở Mặc nói tiếp:
- Nếu sống bên ngoài, chưa chắc ta có thể làm tốt hơn y.
- Nhưng ông ta vì sao không nói rõ? Lại dùng cách làm này?
Kỳ Tiêu Vũ vẫn oán hận Linh Thông Thượng Nhân rất nhiều, tức giận nói.
Linh Thông Thượng Nhân cũng không biết, đối với Kỳ Tiêu Vũ, ông ta là người đầu tiên Kỳ Tiêu Vũ thật sự kính trọng, coi như bậc trưởng bối! Nàng thật sự rất quyến luyến ông ta.
Kỳ Tiêu Vũ kiếp này là người của Tinh Linh Tộc. Nàng từ nhỏkhông hề có cha, mẹ đúng nghĩa. Lịch sử Tinh Linh Tộc luôn là như thế. Trước đây, Kỳ Tiêu Vũ cảm thấy như vậy rất bình thường. Vì nàng là tinh linh, không thể giống các chủng tộc khác, có cha mẹ.
Nhưng suy nghĩ này sau khi gặp Linh Thông Thượng Nhân đã thay đổi.
Hóa ra, kiếp trước ta có cha, có mẹ! Cha ta là tu sĩ cấp cao nhất, mẹ ta là người con gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành! Cho dù không biết mẹ đang nơi nào, nhưng ta rất nhớ mẹ. Đây là suy nghĩ của Kỳ Tiêu Vũ, nhưng nàng che giấu rất tốt, không bao giờ biểu lộ ra.
Cho nên, ngay cả Thủy Y Y và Sở Mặc cũng không biết Kỳ Tiêu Vũ có suy nghĩ này.
Yêu thương càng sâu đậm, hận thù càng nặng nề.
Cách làm của Linh Thông Thượng Nhân thật sự đã khiến Kỳ Tiêu Vũ tổn thương. Tổn thương tâm hồn vừa mới biết yêu thương chưa lâu.
Vì vậy, dù đã qua gần trăm năm, Kỳ Tiêu Vũ vẫn chưa từng tha thứcho Linh Thông Thượng Nhân.
Đến hôm nay, khi Sở Mặc nói những lời này, Kỳ Tiêu Vũ mới phát tiết oán hận trong lòng. Sau đó, bỗng nàng nhận thấy sự oán hận đã giảm đi nhiều.
- Chuyện như thế này, dù nói rõ hay không, cũng không khác nhau.
Sở Mặc mỉm cười:
- Vì hôm nay ta đã hiểu và ngộ ra được rồi.
Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y đều có vẻ cân nhắc. Hai nàng có phần thấu hiểu. Đúng. Sở Mặc giờ đã tỉnh ngộ!
Nếu Sở Mặc không tỉnh ngộ, làm sao hiểu và tha thứ cho Linh Thông Thượng Nhân được? Nếu hắn cả đời không hiểu được, cũng sẽ chịu sự kìm hãm của Linh Thông Thượng Nhân cả đời!
Đây là có thù, hơn nữa còn là thù lớn!
Vì thế, oán và ơn, đôi lúc rất gần nhau.
Như thiện và ác vậy. Trong suy nghĩ của người trưởng thành, đa phần không rõ ràng, không phải không thế này thì sẽ là thế kia.. Linh Thông Thượng Nhân thật ra đã nhiều năm chưa nói chuyện cùng Sở Mặc. Hai bên dường như đã ngầm hiểu. Y không quấy rối Sở Mặc tu luyện, hắn cũng sẽ phối hợp trảm nhân cách cho người tiến vào đây.
Hai bên cứ thế duy trì thế cân bằng.
Nhưng sự cân bằng này rồi sẽ bị phá vỡ.
Sở Mặc biết, Linh Thông Thượng Nhân cũng biết. Việc này, phải xem năng lực của ai hơn rồi. Dễ nhận thấy, ở mặt này, Linh Thông Thượng Nhân hoàn toàn tự tin!
Từ khi đoán ra Hầu Tử có thể đã biết được điều gì đó, Linh Thông Thượng Nhân không hề đưa người vào tiểu thế giới nữa.
Y giờ đây đang chuẩn bị cho cuộc chiến với Toa Lan đạo tặc!
Sự điều động binh tướng trong Thành Cổ Thành, Toa Lan đạo tặc đã nhận ra. Nhưng trước nay, Toa Lan đạo tặc luôn ngang bướng vô cùng, không hề sợ hãi, thậm chí tạm ngừng tất cả hoạt động, bắt đầu điều động nhân lực. Toa Lan đạo tặc là tổ chức lâu đời, căn cơ sâu đến đâu sợ khó ai biết hết. Tin tức các gia tộc biết được, chưa chắc đã là sự thật. Toa Lan đạo tặc đã sống sót trong Thông đạo nhiều năm như thế, sao có thể chỉ có tiếng mà không có miếng?