Đây, đều là sinh linh bên vùng tối!
Đứng trên góc độ của Sở Mặc, lúc này hắn hẳn là nên hoàn toàn dùng trái tim lạnh, mặc cho Tử Đạo và Âu Dương Phỉ tự sinh tự diệt, tốt nhất là Tử Đạo này bị chém chết luôn càng hay. Như vậy người huynhđệ kết nghĩa của hắn là Tử Đạo liền an toàn!
Hoàn toàn an toàn!
Trước sau không dính chút nhân quả nào với Sở Mặc!
Còn sự sống chết của Âu Dương Phỉ hắn càng không cần quan tâm.
Tuy nhiên, sâu trong nội tâm dường như có một giọng nói đang không ngừng nhắc nhở Sở Mặc: Ngươi không thể như vậy! Chân tướng sự thật chưa chắc đã như ngươi nghĩ, họ nói hai người gặp mặt thì sẽ bị hủy diệt, gặp tai nạn lớn… chưa hẳn đã đúng! Có lẽ Linh Thông thượngnhân… là một ví dụ!
Nghĩ tới đây, lòng Sở Mặc dần dần vững lại.
Sau đó, hắn dùng thần niệm truyền âm cho Tạ Tà:
- Có thể bảo đảm cho cô gái đi cuối cùng kia không?
Tạ Tà hơi ngẩn ra, y không nghĩ là Sở Mặc vừa thấy đã yêu cô gái kia. Mặc dù cô gái đó vô cùng xinh đẹp, nhưng đã tu luyện tới cảnh giới như bọn họ, sắc đẹp vĩnh viễn chỉ là để tô hoa điểm lá mà thôi, chứ không thể thành chủ đề. Nhưng y cũng không hiểu động cơ của Sở Mặc.
- Ngươi biết nàng?
Tạ Tà mặc dù đã quyết định giúp Sở Mặc và Mông Nã, nhưng điều này không có nghĩa là y đồng ý giúp cả những người khác. Giúp Mông Nã là còn nể mặt Sở Mặc rồi.
Một cô gái tổ cảnh như vậy hẳn Ô Long cũng khá coi trọng. Người ta là tới chúc thọ, mang mỹ nhân bảo bối ra để chúc mừng, nếu y mở miệng đòi lấy, nhất định sẽ khiến Ô Long bất mãn.
Cho nên, nếu không có lý do đặc biệt, y hoàn toàn không muốn để ý tới chuyện này. Mặc dù y chẳng “tà” với Sở Mặc một chút nào, rất bình thường. Nhưng bản tính ma quái từ xương tủy kia của y… là đã thấmvào máu, xâm nhập vào linh hồn. Y cảm thấy có chút không thoải mái với việc Sở Mặc tùy tiện nhờ vả này. Nhưng cũng còn chưa tới mức để y nổi cơn. Đối với Sở Mặc, y cũng không muốn nổi cơn.
- Cô gái này, hình như là một đôi tình nhân với người mà ngươi vừa nhắc ta phải cẩn thận.
- Thế thì liên quan gì tới chúng ta?
Tạ Tà không đợi Sở Mặc nói xong đã cắt lời Sở Mặc. Đã lớn đến đâu rồi, mà người mình mới nhắc nhở hắn phải cẩn thận hắn lại đi giúp người ta? Lại nói tiếp, sao ngươi biết bọn họ là tình nhân? Chỉ bởi vì họ cùng tới từ lối đi? Tạ Tà căn bản không nghĩ ra được vì sao Sở Mặc lại đoán ra cô gái này là tình nhân của người kia, bây giờ y chỉ xem xem trong lòng có thoải mái không.
Sở Mặc trầm lặng một chút, vốn dĩ hắn định nói rõ tình huống cho Tạ Tà biết, nhất định Đại Cước tà tôn cũng sẽ cảm thấy vô cùng hứng thú về chuyện này! Thậm chí còn có thể ngồi lại với nhau để cùng nghiên cứu. Nhưng thái độ lạnh nhạt của Tạ Tà với chuyện này lại khiến Sở Mặc không còn hứng thú nói thêm với y nữa.
- Thôi, Tạ huynh không cần phải để ý đến.
Sở Mặc trả lời một câu. Lần này Tạ Tà không đáp lại, trong lòng y cảm thấy Sở Mặc đúng là rỗi việc nên tự kiếm chuyện cho mình!
Thật cho rằng ta là đệ tử thân truyền của sư tôn liền chí cao vô thượng ở đây sao? Sư tôn ngài cũng không thể giết sạch mọi người chứ? Dù ta là đệ tử của ngài thì làm gì cũng vẫn cần cẩn thận, nếu không sẽ bôi nhọ danh tiếng của sư tôn. Nếu như không vì sư tôn, ta sẽ chẳng thèm đi để ý đến ai!
Tạ Tà cảm thấy Sở Mặc hơi quá đáng, nhưng cũng không biết bản thân y đã bỏ lỡ điều gì. Rất nhiều năm sau, khi y biết chân tướng vài chuyện, hối hận cũng không còn kịp nữa. Sở Mặc cũng không tức giận, Tạ Tà cũng chẳng nợ hắn cái gì, trên thực tế hắn mới nói xong câu nói kia với Tạ Tà liền cảm thấy hối hận rồi.
Dù không có sự giúp đỡ của y chẳng lẽ bản thân còn không thể vào lối đi sao?
Sở Mặc ta… từ xưa tới nay đã từng gặp rất nhiều quý nhân, cũng nhận được rất nhiều trợ giúp. Nhưng càng nhiều hơn, là dựa vào chính mình!
Ta có tay có chân, không phải chống nạng, chẳng nhẽ còn không điđược ư?
Thứ như tính khí, trước nay Sở Mặc chưa từng thiếu.
Lúc này, đám nữ tử diễm lệ từng người từng người bị uy hiếp bắt buộc leo lên sân khấu. Sân khấu này treo giữa không trung, là một kết giới trong suốt vô hình. Tất cả nữ tử đứng ở trên đó, tất cả đều được thấy rõ ràng. Không ít tu sĩ nhân tộc Hôi Địa có mặt ở đó đều nhịn không được mà trầm trồ khen ngợi.
Bên kia Ô Long tướng quân cũng có vẻ đắc ý, loại thủ đoạn nhỏ này đối với bất luận tu sĩ nào ở đây đều dễ dàng. Nhưng có thể nghĩ đến dùng phương thức này lại không có mấy người.
- Âu Dương Phỉ. Trong con ngươi tuyệt đẹp tràn đầy lửa giận nàng đường đường là tu sĩ Tổ cảnh, không ngờ bị đám người rác rưởi của Hôi địabắt khiêu vũ. Cảm giác này chẳng khác nào sống không bằng chết. Hết lần này tới lần khác nàng muốn chết cũng không làm được!
Một thân tu vi hoàn toàn bị phong ấn, thủ hạ của Ô Long tướng quân còn uy hiếp nàng rằngnếu như dám không ngoan ngoãn nghe lời lên đài biểu diễn, thì sẽ cởi hết đồ của nàng, sau đó ném vào kết giới trong suốt trên không trung, ai cũng có thể thấy.
Thủ đoạn này đối với một người con gái quả thực là ác độc không gì sánh được. Nhưng không thể không nói, rất có tác dụng. Trong lòng ÂuDương Phỉ tràn ngập khuất nhục, đứng trong kết giới, nhìn vô số sinh linh không đếm hết ở các tộc khác nhau ở trong đại sảnh, trong đầu hơi choáng váng.
Lúc này, trong tinh thần thức hải của Âu Dương Phỉ và những người con gái khác cùng truyền đến âm thanh lạnh băng của thủ hạ Ô Long tướng quân:
- Lấy lại tinh thần, múa tốt vào, múa tốt vào, nói không chừng tướng quân vui sẽ để cho các người làm thiếp cho nhân vật lớn nào đó! Đừng cảm thấy như vậy là bôi nhọ các ngươi. Đối với các ngươi đó mới là lối ra tốt nhất! Đừng có suy nghĩ đến việc như trở về quê nhà các ngươi. Chuyện này là không thể nào! Đặc biệt là ngươi, Âu Dương Phỉ. Cáikhối thần cách thảm hại trong đầu ngươi, cho dù trở về Thông đạo, vận mệnh của ngươi cũng không tốt hơn ở đây đâu?
Thủ hạ của Ô Long tướng quân cũng là một nữ nhân nhân tộc, nhưng nàng ta rất lạnh lùng, vô cùng vô tình. Nhưng câu cuối cùng nàng nói, làm Âu Dương Phỉ sinh ra kíchđộng không nhỏ. Nàng đương nhiên không cam lòng tùy ý trở thành thê thiếp của một đại nhân vật trong Hôi Địa này. Nhưng nếu trở về Thông đạo bên đó, cũng đồng nghĩa với đường chết!