Sau việc đó bọn họ mới định thần lại, Huyễn Môn có thực sự muốn thu nhận Tần Thi, Đổng Ngữ hay không tạm thời không bàn tới, nhưng hành động này của bọn họ dường như không phải là nhắm vào mấy người mà là nhắm tới Sở Mặc.
Cũng chính vì vậy, Tần Thi mới không cho Đổng Ngữ nói việc này với Sở Mặc, nàng định sẽ tự mình giải quyết.
Tần Thi nhìn Sở Mặc, vẻ tội nghiệp nói:
- Sao huynh không thèm đếm xỉa tới muội?
Sở Mặc vẫn giận dữ nói:
- Tự các người sao mà xử lý được? Chịu để người ta ép đi nhận làm đệ tử sao?
Đổng Ngữ đứng bên thè lưỡi:
- Muội nói mà kiểu gì huynh ấy cũng mắng tỷ!
Tần Thi lườm Đổng Ngữ:
- Cũng do muội nhiều chuyện.
Nói xong, nàng nhìn Sở Mặc nói:
- Thật ra muội biết Huyễn Môn tại sao lại làm vậy.
- Ừm?
Sở Mặc nhìn nàng.
Lúc này, Tiểu Điệp mới lên tiếng:
- Đi vào đây đi, đừng đứng hết bên ngoài.
Nói xong, cả đám đều vào trong chiến thuyền.
Cả đám người lão tu sỹ đều lần lượt hành lễ với Ma Quân và Tiểu Điệp. Bây giờ ai cũng biết hai vị này là sư phụ và sư nương của Sở Mặc. Đó mới thực sự là đại nhân vật. Lúc rồi chưa kịp lập tức hành lễ chủ yếu là vì chưa dám.
Hung danh của Ma Quân không phải là lần này mới truyền ra ngoài. Năm xưa ở Tiên Giới đã có hung danh hiển hách rồi.
Sau khi vào chiến thuyền, mọi người phân chủ khách rồi ngồi xuống.
Lúc này Tần Thi mới nói:
- Huyễn Môn cùng với Tần Gia và Đổng gia ít nhiều cũng có giao tình. Việc này nếu ta không đoán sai có lẽ là một số người của nhà ta và nhà Đổng Ngữ đang giở trò sau lưng.
Đổng Ngữ hơi tức giận nói:
- Chúng ta đã chết từ lâu rồi, còn có quan hệ gì với bọn họ nữa? Bọn họ tại sao còn muốn hại chúng ta?
- Bởi vì bọn họ sợ hãi.
Tần Thi bình tĩnh nói:
- Những người đó năm xưa đã nhận không ít lợi lộc từ Lạc gia, đem cái chết của chúng ta đổ hết lên đầu công tử, sau đó lại để hung thủ thật sự nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Việc này nếu công tử cứ luôn không có động tĩnh gì, bọn họ có lẽ cũng sẽ bỏ qua. Nhưng công tử gần đây… danh tiếng lẫy lừng, bọn họ đều sợ hãi. E là sớm muộn có ngày chúng ta thực sự trở nên hùng mạnh, sau khi tiến vào Thiên Giới sẽ tìm họ tính sổ!
- Đúng là một đám rác rưởi!
Đổng Ngữ giận đùng đùng:
- Nhưng mà bọn chúng để Huyễn Môn cưỡng ép chúng ta làm đệ tử là có ý gì?
Tiểu Điệp ngồi bên cười mỉm:
- Bọn họ làm vật, nguyên nhân rất đơn giản. Nếu như các người thành đệ tử của Huyễn Môn, nếu vậy sau này Huyễn Môn kêu các người từ bỏ ân oán trước đây, các người dám phản đối sao?
- Đương nhiên phản đối!
Đổng Ngữ nói:
- Dựa vào đâu chứ?
Tần Thi lắc đầu:
- Tôn sư trọng đạo là giới hạn cơ bản nhất của mỗi tu sỹ trong giới tu hành. Nếu ngay cả sư môn cũng không tôn trọng thì sẽ bị mọi người phỉ nhổ.
Nói xong, Tần Thi nhìn Sở Mặc:
- Thí dụ như sư phụ của công tử yêu cầu công tử làm một việc, công tử sẽ cự tuyệt sao?
Sở Mặc nhìn Tần Thi:
- Nếu muội đã biết, vậy tại sao muội còn đồng ý?
- Ai nói muội muốn đồng ý?
Hai lông mày của Tần Thi khẽ nhíu lại:
- Muội nói có cách giải quyết việc này chứ không nói muội đồng ý làm đệ tử của Huyễn Môn. Muội đang là sư tổ của Phiêu Diêu Cung, tại sao phải đi làm đệ tử của bọn họ? Nếu là Huyễn Môn trên Thiên Giới, có lẽ muội còn cân nhắc, chứ chỉ là Huyễn Môn của Tiên Giới, cho dù đây có là tổ đình của Huyễn Môn, thế thì sao chứ?
Ngay cả Đổng Ngữ cũng không hiểu Tần Thi đang nghĩ gì, nàng liền hỏi:
- Thế tỷ định giải quyết thế nào?
Tần Thi nói:
- Có lẽ huynh đã quên, chúng ta ở Thiên Giới cũng có bằng hữu.
Đổng Ngữ nghĩ một hồi, đột nhiên lặng thinh, miệng lẩm bẩm:
- Không lẽ tỷ muốn tìm người đó giúp đỡ?
- Năm xưa người đó đã hứa với muội, muội có thể xin người đó một việc. Bây giờ muội gặp chuyện khó, cầu xin người đó thì có gì không được?
Tần Thi thản nhiên nói, dường như đang nói về một việc nhỏ nhặt không đáng gì.
Tâm trạng của Đổng Ngữ dường như hơi kích động:
- Nhưng người đó…
- Đủ rồi Đổng Ngữ, đừng nhắc việc này nữa. Hiện giờ công tử đã tới đây, ta cũng không cần phải đi cầu xin người đó nữa.
Tần Thi ngắt lời, nàng nhìn Sở Mặc mỉm cười:
- Công tử định giải quyết thế nào?
Sở Mặc nhìn Tần Thi:
- Tinh Nhi và Nguyệt Nhi chả phải đã nói rồi, tìm tới tận cửa đánh cho một trận từ dưới lên trên, bọn họ khắc sẽ ngoan ngoãn.
Tần Thi mặt mày u ám nhìn Sở Mặc, sau đó nói:
- Huynh sẽ không làm vậy thật chứ?
Sở Mặc gật đầu:
- Huyễn Môn bên đó chẳng phải muốn kết quả như vậy sao?
- …
Tần Thi không nói gì…:
- Huyễn Môn có lẽ muốn giết huynh!
Tinh Nhi không kìm được thốt lên ngạc nhiên:
- Sao có thể chứ? Công tử với bọn họ không thù không oán…
Nguyệt Nhi dường như nghĩ ra điều gì, nàng nhìn Tần Thi và Đổng Ngữ nói:
- Có lẽ mấy người trong hai đại gia tộc đó trên Thiên Giới sau lưng đã ngầm dùng sức.
Tần Thi hơi kinh ngạc nhìn Nguyệt Nhi:
- Thật thông minh!
Nguyệt Nhi hơi đỏ mặt, có chút xấu hổ cười ngượng.
Đổng Ngữ tức giận:
- Bọn họ còn chưa chịu dừng tay!
Tần Thi tỏ vẻ điềm nhiên:
- Nếu bọn họ không làm vậy mới gọi là lạ. Nhưng mà Huyễn Môn đã có tiếng là thông tình đạt lý thì bọn họ không thể giống như Lạc gia và Chu Cát gia, không thể không biết xấu hổ và ngu ngốc mà đại khai sát giới. Kết quả ngược lại còn tự đào hố chôn mình. Huyễn Môn ỷ vào thân phận địa vị tôn quý, sao có thể làm ra việc đó được? Bọn họ muốn khiến cho công tử tự mình đi tới chỗ bọn họ, sau đó phái người đánh nhau với công tử. Nếu công tử ngã xuống trong chiến đấu, vậy thì ai cũng không nói được gì. Dù sao trong chiến đấu xảy ra thương vong cũng là một chuyện thường tình mà.
- Dương mưu. (tức là khi mưu sự thì không được hại người mà chỉ dựa trên trí tuệ của mình để thắng đối phương).
Tiểu Điệp nói.
- Tiền bối nói đúng.
Tần Thi gật đầu:
- Tuy nhiên có điều này ta chưa nghĩ thông. Cho dù trong Huyễn Môn có thiên kiêu thiên phú cực tốt, cho dù bọn họ có vô số pháp khí đẳng cấp. Nhưng chiến lực của công tử đã bày ra trước mắt người đời rồi, bọn họ dựa vào đâu mà có thể lên nước như thế chứ?
Tiểu Điệp nghĩ một hồi rồi nói:
- Cho dù không đánh lại, bọn họ cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ. Lợi ích bọn họ cũng đã đạt được, sau đó không đánh lại Sở Mặc, người khác e là cũng không nói được gì.
- Vậy cũng thật không biết xấu hổ mà?
Tinh Nhi ở bên thì thầm.