Tại một toà thành nhỏ ở phương Nam, trước một cửa hàng tạp hoá, lão tu sỹ đang ngủ gà ngủ gật, một nữ nhân xinh đẹp trẻ trung nhíu mày dọn dẹp đồ đạc, nàng vừa thu dọn vừa làu bàu:
- Ngươi xem ngươi kìa, nhiều tuổi như vậy rồi, biến nơi này thành một mớ hỗn độn như vậy, đây là trò gì chứ? Còn ở đó mà bày biện!
Lão tu sỹ mơ hồ nói:
- Nàng đừng làm loạn lên nữa, những thứ này đều là bảo bối cả!
- Hứ, chúng đều là bảo bối, ta không được động vào à?
Giọng nữ nhân có chút thách thức.
Lão tu sỹ lập tức khẽ run rẩy, mở to hai mắt, nhìn nữ nhân vẻ mặt hơi sợ sệt:
- He he, nàng mới là bảo bối lớn nhất của ta. Mấy thứ rách rưới đó có đáng gì chứ? Thấy không vừa mắt thì ném chúng đi đi!
- Thế nghe còn tạm được!
Lúc này, một giọng nói âm dương quái khí từ xa vọng lại:
- Ai dô, lão què nhà ngươi diễm phúc không hề tệ nha, tìm đâu ra một đại cô nương xinh đẹp như hoa vậy chứ? Là con gái riêng của ngươi sao? Gả cho ta thì thế nào… Nhạc phụ?
Một tên dáng vẻ lưu mạnh từ xa nghênh ngang tiến tới, người trên phố ai nấy lũ lượt né tránh, vẻ mặt tỏ ra ghét cay ghét đắng, nhưng lại không ai dám lên tiếng nói gì.
Bởi vì cái tên có vẻ lưu manh ấy lại là một tu sỹ Đại Thừa Kỳ Điên Phong, cũng là một tên ác bá ở toà thành này, bắt nạt nam nhi cưỡng đoạt dân nữ, cho nên không ai dám động chạm tới hắn.
Trước đây mỗi lần rảnh rỗi không việc gì làm hắn đều tới nơi của lão tu sỹ kiếm chác, thấy ưng mắt thứ gì liền lấy đi luôn, không thèm trả tiền. Lão tu sỹ trước nay cũng chưa từng lên tiếng, mặc kệ hắn tự tung tự tác. Nhưng lần này… có gì đó khác với trước.
Lão tu sỹ đứng phắt dậy, đưa mắt nhìn xéo tên lưu manh:
- Ngươi nói ai là lão què?
- Ai dô?
Tên tu sỹ Đại Thừa kỳ Điên Phong cười nhạt một tiếng rồi tiến tới, vẻ mặt như cười mà miệng không thèm nhếch lên:
- Lão bất tử, lão què, ta nói ngươi đó! Có chút tính khí rồi ha? Hay là muốn ra chút vẻ nam tử hán ở trước mặt mỹ nhân?
Nữ nhân nhìn lão tu sỹ, bình thản nói:
- Mấy năm nay ngươi đều mặc kệ tên rác rưởi này sỉ nhục sao?
Lão tu sỹ cười ha hả:
- Nàng ở Phật Môn nhiêu đó năm, tính cách sao vẫn nóng nảy như vậy?
Nữ nhân trừng mắt nhìn lão tu sỹ:
- Bắt nạt ngươi chỉ có thể là ta, bọn chúng là cái thá gì chứ?
Tên lưu manh Đại Thừa kỳ Điên Phong hơi sửng sốt, ngây người nhìn vào hai người đó mà xem ra một chút cũng không hề tương xứng ở đó liếc mắt đưa tình, hắn liền nổi đoá quát lớn:
- Lão què…
Bốp!
Một âm thanh dứt khoát vang lên làm ngắt lời tên tu sỹ Đại Thừa kỳ.
Lão tu sỹ hung hãn tát một nhát vào mặt tên tu sỹ Đại Thừa kỳ Điên Phong, sau đó lạnh lùng nói:
- Ngươi có lẽ… chưa từng nghe về sự tích khi ta còn trẻ.
- Ngươi dám đánh…
Bốp!
Lại một tiếng giòn vang nữa, lão tu sỹ lại tát cho hắn một nhát nữa.
- Đồ rác rưởi có mẹ sinh không có mẹ dạy dỗ! Cút ngay cho ta!
Lão tu sỹ nói giọng lạnh lùng như một lưỡi đao đâm thẳng vào tim tên tu sỹ Đại Thừa kỳ Điên Phong.
Không biết vì sao mà tên tu sỹ Đại Thừa kỳ Điên Phong lại có chút sợ hãi, điều này càng khiến hắn nổi giận không kìm nổi. Hắn lập tức lấy ra một pháp khí trên người, rồi lao thẳng về phía lão tu sỹ.
- Lão súc sinh… ta sẽ giết chết ngươi!
Lão tu sỹ không hề hoang mang, tiện tay lấy ra một thứ đen sì sì giống như một miếng sắt vụn ở trên quầy hàng, rồi đập mạnh về phía pháp khí đó.
Bụp!
Pháp khí đó lập tức vỡ vụn.
Sau đó, thứ giống như là miếng sắt vụn liền đập thẳng vào mặt tên tu sỹ Đại Thừa kỳ Điên Phong, lập tức nện cho hắn mặt mày đầy máu.
- Còn không cút, ta sẽ giết chết ngươi!
Lão tu sỹ lạnh lùng nói.
Tên tu sỹ Đại Thừa kỳ Điên Phong mặt mày sợ hãi nhìn lão tu sỹ, sau đó lập tức quay người bỏ chạy!
Trên phố vang lên tiếng vỗ tay, người ta trước nay chưa từng thấy lão tu sỹ ra tay, đến hôm nay bọn họ mới đột nhiên phát hiện, lão tu sỹ có diện mạo xấu xí đó không ngờ lại đáng sợ tới vậy.
Lão tu sỹ liếc nhìn nữ nhân bên cạnh, cúi đầu khom lưng nói:
- Nàng xem, ta nói rồi mà… Đây đều là bảo bối cả đúng không?
Nữ nhân bĩu môi, sau đó nói:
- Được rồi, mau thu dọn đống lộn xộn này của ngươi đi, chúng ta rời khỏi đây.
- Thật sự phải đi sao?
Lão tu sỹ tỏ vẻ không nỡ rời đi.
- Nơi này có thật phù hợp với ngươi không?
Nữ nhân khẽ nói:
- Nếu không phải là nhờ tông chủ, cả đời này ta sẽ không quay trở lại làm gì, chân của ngươi… cũng không hy vọng được chữa khỏi, chúng ta đều nợ tông chủ!
Lão tu sỹ tỏ vẻ nghiêm túc, gật gật đầu:
- Được, chúng ta sẽ đi nương tựa người! Ta nghĩ, ta vẫn còn có thể phát huy được chút tác dụng!
Tại một địa điểm trên Tiên Giới, hai nữ nhân xinh đẹp ngồi bên nhau thủ thỉ tâm sự.
- Tinh Nhi muội nói xem người tên Sở Mặc đó có phải là chàng thiếu niên năm xưa mà chúng ta từng gặp phải?
- Muội cảm thấy có khả năng đó!
Tinh Nhĩ chớp chớp đôi mắt tuyệt đẹp, khẽ nói:
- Năm xưa khi chúng ta gặp người đó, chàng còn chưa tới cảnh giới Trúc Cơ. Mà bao nhiêu năm nay người chưa đạt tới cảnh giới Trúc Cơ mà có thể tiến vào Huyễn Thần Giới, muội cũng chỉ nghe nói có một mình người đó.
Thiếu nữ trẻ đẹp khác liền gật đầu:
- Không ngờ mấy năm trôi qua, chàng ta đã trưởng thành tới mức này rồi, thật khiến người ta kinh ngạc mà.
- Phải đó Nguyệt Nhi, hai người chúng ta luôn cố gắng mới miễn cưỡng tu luyện tới Luyện Thần Kỳ, so với người ta thì quả thực vẫn kém lắm.
Tinh Nhi khẽ thở dài nói.
- Thực ra cũng không cần phải nản lòng, thiên phú của người đó đến ngay cả những đại nhân vật trên Thiên Giới cũng phải công nhận.
Nguyệt Nhi nói.
- Công nhận cái gì chứ, nói tới việc này ta lại thấy bực mình, trên bản tin, mấy đại nhân vật của Thiên Giới còn nói gì mà thực ra thì Sở Mặc cũng chẳng mạnh tới đâu, nói rằng có nhiều người cùng tuổi với hắn đều đã tới cảnh giới Đế Chủ, đây chả phải là gây tranh luận sao?
Tinh Nhi hơi nổi giận nói.
- Muội đấy, muội không hiểu sao. Đó là vì mấy đại nhân vật đấy đang bảo vệ cho hắn!
Nguyệt Nhi dịu dàng nói:
- Hơn nữa nói ra thì những người mà mấy đại nhân vật đó mang ra so sánh với Sở Mặc, tất cả đều là đám tuyệt thế thiên kiêu đẳng cấp nhất trên đời. Muội đừng quên, những tuyệt thế thiên kiêu đó đều là đến ngay cả Huyễn Thần Giới cũng xem thường không thèm tiến vào.