Phục Phong ngẩn ra, lập tức gật đầu:
- Khó trách… thời điểm ta nói chuyện với nàng cảm thấy áp lực rất lớn, ta còn tưởng rằng thân phận chủ mẫu tương lai đang tác quái, bây giờ nghĩ lại đích thật là bởi vì khí tràng của nàng quá mạnh mẽ. Cách bản tin cũng có thể rõ ràng cảm giác được, sợ nàng có chỗ hiểu lầm.
- Vị này cũng không đơn giản!
Tư Đồ Đồ lẩm bẩm một câu, sau đó lại mở bản tin kết nối với Sở Mặc, nói hắn biết chuyện vừa rồi.
Quả nhiên thanh âm Sở Mặc bên kia bản tin vui vẻ không ít, thậm chí còn nói tạ ơn với Tư Đồ Đồ và Phục Phong.
Điều này làm cho Phục Phong và Tư Đồ Đồ thậm chí có loại cảm giác giống như kinh hãi. Sau đó hai người cười khổ nhìn nhau, tăng nhanh tốc độ tiến về phía bên kia.
Bởi vì Phục Phong đưa ra chỗ ẩn thân cho Kỳ Tiêu Vũ, dựa vào khẩu lệnh có thể được người thủ hộ Phục gia bảo vệ, tuy rằng có thể cam đoan tạm thời an toàn. Nhưng rất khó cam đoan không có bất ngờ gì xuất hiện. Nói thí dụ nếu như đám người kia phát điên lên… sự tình có thể sẽ phát sinh biến hóa.
Vả lại Phục Phong cũng không có địa vị tôn sùng đến mức nói là làm ngay cả Phục gia, nếu chẳng may đột nhiên có một con cháu con vợ cả khác của Phục gia ở đó, mà cố tình lại đối đầu với hắn thì…
Chuyện tốt thì không linh nghiệm, chuyện xấu thì ứng ngay, đây chính là cuộc đời.
Lo lắng của Phục Phong thực tế chỉ chớp mắt thôi đã thành sự thật.
Tuy Kỳ Tiêu Vũ tuyệt đối không muốn nhận được sự trợ giúp của những người xa lạ, bởi vì nàng cảm thấy việc này có hơi kỳ quặc. Đầu tiên, nàng chưa từng nghe nói đến cô gái tên là Tư Đồ Đồ kia. Tiếp đó, thanh danh của Phục gia mà nàng nghe được… cũng không tốt lắm.
Nhưng tình huống bây giờ của nàng cực kỳ không ổn, nếu cứ tiếp tụcnhư vậy, nàng sợ bản thân sẽ không duy trì nổi nữa.
Bên kia không biết là Tư Đồ Đồ quên hay cố ý, mà vẫn không nói cho nàng biết Sở Mặc đang tìm đến chỗ nàng, càng khiến cho trong lòng Kỳ Tiêu Vũ tràn ngập nghi ngờ.
Tuy nhiên, cuối cùng nàng vẫn chọn tin lời đối phương. Bởi vì đối phương tự lộ ra tin tức bản thân là con cháu nhà họ Phục, giọng nói lại cực kỳ thành khẩn, điểm này cũng được coi như quang minh lỗi lạc rồi. Đương nhiên, nếu hoàn cảnh có thể cho phép được, Kỳ Tiêu Vũ nhất định sẽ không lựa chọn tin tưởng. Bây giờ là do đã không còn cách nào khác.
Khi Kỳ Tiêu Vũ chạy tới nơi đầu tiên mà Phục Phong nói, quả nhiên có vài hơi thở hùng mạnh ập đến, đồng thời, một giọng nói lạnh như băng vang lên:
- Chốn trọng yếu của Phục gia, người ngoài mau lui lại!
Tuy bên này người nhà họ Phục đã nhận được mệnh lệnh của Phục Phong, không cho bọn họ hành động thiếu suy nghĩ, nhưng không có nghĩa rằng nơi ẩn thân của người thủ hộ cũng có thể để người khác tùy tiện xông vào. Tuy chưa nói tới bên trong có bí mật gì, nhưng tối thiểucũng can hệ đến thể diện của Phục gia.
Bằng không sau này nếu kẻ đó để lộ ra bên ngoài: Nơi thí luyện của Phục gia cũng thường thôi, ông đây đi vào như chỗ không người… Vậy mặt mũi nhà họ Phục biết giấu đi đâu?
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Kỳ Tiêu Vũ trả lời một câu:
- Rồng nằm ngàn năm vẫn có thể xông lên trời!
- Hả?
Một giọng nói kinh ngạc đầy nghi hoặc truyền tới, sau đó, rồi mấybóng người bay qua. Trong đó có một người được những người khác vây quanh, thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn lãng, diện mạo không tầm thường.
- Ngươi là người phương nào? Cớ sao biết khẩu lệnh nhà họ Phục?
Một ông già bên cạnh người trẻ tuổi kia nhìn Kỳ Tiêu Vũ đang bay tới với vẻ căng thẳng, nhíu mày hỏi.
Còn người trẻ tuổi kia khi thấy Kỳ Tiêu Vũ thì hai mắt sáng lên, nhưng không nói năng gì.
- Là Phục Phong để ta tới, ta bị kẻ thù truy sát. Kỳ Tiêu Vũ nói với giọng lạnh lùng, trong trẻo.
- Phục Phong?
Trên mặt người trẻ tuổi kia đột nhiên lộ ra nụ cười nghiền ngẫm. Dường như phảng phất chút… khinh thường. Thản nhiên nói:
- Không ngờ vị thiên… tài này nhà nhị thúc cũng động lòng phàm rồi?
Người trẻ tuổi cố ý đọc hai chữ thiên tài tách ra, giọng nói mang theo vài phần trêu chọc.
Kỳ Tiêu Vũ lạnh mặt, nhíu nhíu mày, không nói gì. Ông già kia nhẹ giọng nói với người trẻ tuổi:
- Vừa rồi quả thực Phục Phong công tử đã truyền tin lại cho chúng ta, nói có người qua đây thì chúng ta không được hành động thiếu suy nghĩ.
- Ha ha…
Người trẻ tuổi cười có chút khinh thường:
- Phục Phong y có tư cách nhúng tay vào việc của nơi thí luyện từ bao giờ thế hả?
Kỳ Tiêu Vũ đứng đó không nhúc nhích. Đôi mi thanh tú lại chau thật sâu. Hiện giờ nàng có chút tin Tư Đồ Đồ và Phục Phong kia là ngườicủa Sở Mặc rồi, nhưng thoạt nhìn, địa vị của Phục Phong ở nhà họ Phục… cũng không phải là cao. Không ngờ gã trước mắt này có thể ngang nhiên châm chọc y trước mặt mọi người.
Lúc này, đám tu sĩ của Độc Cô Sơn cũng đang không ngừng bay từ xa về phía nơi này. Khoảng cách trăm vạn dặm với tu sĩ mà nói thì không đáng kể chút nào.
Người trẻ tuổi nhìn Kỳ Tiêu Vũ, hai đầu lông mày mang theo vài phần lỗ mãng, nhàn nhạt nói:
- Ngươi là người phụ nữ của Phục Phong? Ánh mắt của Kỳ Tiêu Vũ phát lạnh:
- Mời ngươi tự trọng.
- Ôi!!!... Tính khí của ngươi cũng kém cỏi quá nhỉ?
Người trẻ tuổi cười cười, nhưng giọng nói bắt đầu trở nên lạnh lẽo:
- Ngươi thì là cái thá gì? Dám ăn nói với ta như vậy? Cho dù là Phục Phong thấy ta cũng còn phải cung kính! Thân là người đàn bà của y mà chút quy củ này cũng không hiểu sao? Phục Phong không dạy ngươi à?
Trong con ngươi của Kỳ Tiêu Vũ ánh lên tia sáng lạnh lùng, nhìn người trẻ tuổi này:
- Ta không có bất cứ quan hệ nào với Phục Phong, ngươi quản lý cho tốt cái miệng của ngươi đi!
- Ha ha ha ha, thật thú vị!
Người trẻ tuổi không kìm nổi bắt đầu vỗ tay, nói với mấy người bên cạnh:
- Có phải các ngươi cũng cảm thấy rất thú vị hay không? Người đàn bà của Phục Phong dám nói chuyện với ta như vậy? Ha ha, thật là có kỷ luật! Nàng bảo ta quản lý tốt cái miệng của mình, vậy… ta muốn hỏi một câu, nếu ta quản lý không tốt, ngươi làm gì được ta nào?