Người đàn ông râu quai nón đem hộp cơm đã ăn xông để qua một bên, nói ra: "Người này, tôi giống như có chút ấn tượng, nhưng khẳng định không quen, tuyệt đối không phải người ở trung cư này."
Người cảnh sát trẻ tuổi gật gật đầu, lại hỏi: "Trên người hắn còn có những khác đặc thù khác không?" Sau khi hỏi được ba người sặc sỡ phía trước, đột nhiên xuất hiện một người bình thường thật là có điểm không quen.
An Bộ cẩn thận nghĩ nghĩ, nói ra: "Trên cằm có mấy vết mụn nhỏ, tựa hồ thường xuyên dùng ngón tay móc cào, tựa như.."
"Tốt, không cần ví von." Cảnh sát trẻ tuổi lo lắng cho mình về sau cũng không còn cách nào nhìn thẳng mụn.
"Đừng a, tôi ngược lại thật ra muốn nghe xem." Người đần ông râu quai nón xem kịch không chê chuyện lớn, "Chị gái giao thức ăn, cô vừa rồi muốn nói tới cái gì?"
An Bộ nối liền: ".. Tựa như từng cái giòi bọ bị nghiền nát."
Người canhr sát: Cái này tuyệt đối là buổi ghi chép đặc sắc nhất hắn từng gặp!
Người đàn ông râu quai nón cũng biểu thị: "Tôi sai rồi, tôi không nên hiếu kỳ như vậy."
Người cảnh sát trẻ tuổi thở hắt ra, đổi một vấn đề: "Cô còn nhớ rõ quần áo, mũ cùng bông tai của người đàn ông này màu gì không?"
An Bộ dừng một chút, trả lời: "Thật có lỗi, tôi là người mù màu."
Người cảnh sát trẻ tuổi: "..."
Ghi chép xong lời khai của An Bộ, người cảnh sát trẻ tuổi lại chuyển hướng tới người đàn ông râu quai nón: "Anh ban đêm một mực có ở nhà không? Có nghe thấy động tĩnh gì không?"
"Đương nhiên là có." Người đàn ông râu quai nón, "Yêu tinh phòng 606 sát vách đánh nhau, kêu hai giờ."
Người cảnh sát trẻ tuổi mệt tâm: ".. Từ khi nào thì bắt đầu?"
Người đàn ông râu quai nón cho hắn một ánh mắt vi diệu: "Đại khái từ hơn 10 giờ bắt đầu, đứt quãng, tôi đoán chừng người nam kia lực bền bỉ không được, hai ba phút liền bắn, sau đó nghỉ ngơi hai mươi phút rồi tiếp tục giày vò, không có qua hai ba phút lại an tĩnh, như thế lặp đi lặp lại mãi cho đến 11 giờ rốt cục mới yên tĩnh, còn không lâu bằng tôi th* d*."
Người cảnh sát trẻ tuổi khóe miệng co giật: "Phòng 604 kia đâu? Có cái gì kỳ quái không?"
Người đàn ông râu quai nón sờ lên cái cằm: "Lực chú ý của tôi đều bị 606 hấp dẫn, anh cũng là đàn ông, hẳn là có thể trải nghiệm, đàn ông thời điểm tinh trùng lên não trí thông minh đều tập trung ở nửa người dưới, sẽ không suy nghĩ vấn đề khác."
Cảnh sát trẻ tuổi: Mặc dù cùng là đàn ông, nhưng hắn một chút đều không muốn bị lôi ra làm đại diện, tạ ơn.
Ngay lúc người cảnh sát trẻ tuổi còn muốn hỏi, một cảnh sát trung niên lớn tuổi từ hiện trường hung án đi tới, phân biệt quét mắt qua người đàn ông râu quai nón cùng An Bộ một chút, sau đó nói với An Bộ: "Cô là người thứ nhất phát hiện người chết?"
An Bộ gật đầu.
Người cảnh sát trung niên cầm bản ghi chép của người cảnh sát trẻ tuổi nhìn một chút, trong mắt lóe lên một vòng Kỳ Dị, ngẩng đầu hỏi: "Cô còn nhớ rõ gặp được mấy người này vào thời gian nào không?"
"Khoảng 0 giờ 35 phút, trước lúc tôi lên lầu có nhìn qua giờ trên điện thoại." An Bộ trả lời khẳng định.
Người cảnh sát trung niên sắc mặt trầm ngưng, nói ra: "Vừa rồi theo giám định sơ bộ của bên pháp y, người chết trong khoảng thời gian 10 giờ tối đến 0 giờ, cho nên trong số những người cô gặp qua, rất có thể có một người trong đó là hung thủ."
"Có thể cụ thể nói cho tôi một chút về cái người đàn ông giống bệnh tâm thần này với người đàn ông bóng bẩy này?" Người cảnh sát trung niên hỏi như vậy, rõ ràng là sơ bộ loại bỏ hiềm nghi của cặp đôi kia, huống hồ đã biết thân phận của bọn họ, tùy thời có thể gọi tới tra hỏi.
An Bộ cảm thấy mình trước mắt có thể nói đều đã nói, có vẻ như cũng không có nhiều đầu mối hơn có thể cung cấp. Trầm xuống cẩn thận hồi tưởng, ký ức như thước phim nhựa nhanh chóng lướt qua, lập tức, bỗng nhiên dừng lại ở một hình ảnh.
"Phân biệt cổ tay mang.." An Bộ lẩm bẩm một tiếng.
"Cái gì?" Người cảnh sát trung niên tựa hồ không có nghe rõ. An Bộ nói ra: "Tôi cảm thấy người đàn ông kia khả năng thật sự là bệnh nhân tâm thần, tay trái của hắn mang theo một thiết bị phân biệt, mặc dù không có thấy rõ số hiệu, nhưng cổ tay in lên một hình lá bốn cánh tạo thành đồ án."
"A, ta biết, kia là tiêu chí của hai viện." Người đàn ông râu quai nón hợp thời đưa ra tình báo chính xác, cũng không biết hắn là làm cái gì, Thất Thất - bát bát đồ vật biết đến cũng không phải ít.
"Tin tức này đối với chúng ta rất có ích, cuối cùng người đàn ông mang mũ lưỡi trai kia đâu? Cô còn có thể nhớ lại cái gì không?" Cảnh sát trung niên lại hỏi.
"Không không." An Bộ giải thích nói, "tôi vừa mới nói chính là người đội mũ lưỡi trai kia, y phục của hắn tay áo có chút ngắn, cắm ở trong túi trái vừa vặn lộ ra một nửa, trên cổ tay mang theo một vòng tay phân biệt."
Người cảnh sát trung niên vạn vạn không nghĩ tới người đội mũ lưỡi trai mới là bệnh nhân tâm thần, bất quá cũng không bài trừ mặt khác là người đàn ông trung niên kia là cùng hắn đến từ một nơi.
"Hai người bọn họ thoạt nhìn là cùng một chỗ sao?"
"Cái này tôi cũng không biết, tôi có thể nhớ lại chỉ có những thứ này." An Bộ cũng không phải thần, cung cấp nhiều đầu mối như vậy đã đầy đủ giúp cảnh sát tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Người cảnh sát trung niên gật gật đầu: "Cảm ơn sự phối hợp của cô, đợi chút nữa để chúng tôi kiểm tra một chút điện thoại di động của cô, không có vấn đề gì cô liền có thể đi về, chờ chúng tôi tìm tới được người hiềm nghi, chúng tôi khả năng cần cô đi qua phân biệt một chút."
"Không có vấn đề." An Bộ biết bọn hắn kiểm tra điện thoại là vì xác định thân phận nhân viên giao hàng của cô, thuận tiện nhìn xem thời gian cùng lộ tuyến giao hàng của cô, để hoàn toàn bài trừ khả năng gây án của cô.
Đúng lúc này, chỉ nghe "Ting" một tiếng, cuối hành lang truyền đến âm thanh cửa thang máy, đám người đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn tuấn dật từ trong thang máy đi tới, hai đạo ánh mắt lợi hại chuẩn xác rơi vào trên người An Bộ.
Mấy mươi phút trước, Giản Ninh Huyên đang ở trong nhà nghiên cứu số liệu, đồng thời không quên lưu ý động tĩnh của An Bộ. Ngay tại thời gian hơn 0 giờ, hắn phát hiện An Bộ chợt bất động, một mực dừng ở cái khu vực nào đó, mười phút đồng hồ, hai mươi phút.. Giản Ninh Huyên rốt cục ngồi không yên, cầm chìa khóa cùng điện thoại xông ra khỏi nhà.
Chờ hắn lái xe tới đến tọa độ tòa chung cư kia, nhìn thấy mấy chiếc xe cảnh sát ngừng dưới lầu, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ khủng hoảng trước nay chưa từng có.
Thẳng đến khi cửa thang máy mở ra trong nháy mắt, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, trong lòng mây đen mới bỗng nhiên tiêu tán, khôi phục một mảnh trong sáng.
Hắn bước chân dài, nhanh chóng đi đến bên người An Bộ, thâm thúy trong con ngươi chỉ có một mình thân ảnh của cô.
"Cô không sao chứ?" Giọng trầm thấp mang theo vài phần khàn khàn, tiêu thăng nhiệt độ cơ thể để hắn cổ họng khô chát chát.
"Không có việc gì." An Bộ nhìn hắn đầu tóc rối bời cùng mồ hôi đầy trán, hỏi nói, "sao anh lại tới đây?"
".. Ra hóng gió một chút."
An Bộ: Nói thực ra một câu lo lắng sẽ mang thai sao? Ai ra hóng lại đến tầng 6 chung cư nhà người ta, còn đầy một thân mồ hôi?
Giản Ninh Huyên tìm thấy An Bộ, lúc này mới có nhàn tâm lưu ý hoàn cảnh xung quanh, thình lình thoáng nhìn qua cái hiện trường hung án kia, sắc mặt cứng đờ, lập tức nghiêng người bước một bước, ngăn trở ánh mắt An Bộ. Vừa rồi mươi mấy phút cô đợi ở loại địa phương này? Sẽ không vừa vặn cũng là cô là người thứ nhất phát hiện hung án đi?
Nghĩ đến cái khả năng này, Giản Ninh Huyên cảm giác làn da đều nhanh nổ tung, một mặt là nóng, một mặt là kinh sợ đến mức.
Lúc này, trong lòng bàn tay bỗng nhiên xuyên vào một mảnh thấm lạnh, hóa giải khô nóng.
Giọng nói của An Bộ truyền vào trong tai của hắn: "Tôi bên này đã kết thúc cung khai, chúng ta về nhà a?"
Cô lo lắng tiếp tục tiếp tục chờ đợi, nhiệt lượng phát ra từ trên người nào đó sẽ ảnh hưởng kết quả nghiệm thi của pháp y..
"Ừm." Giản Ninh Huyên nắm chặt tay An Bộ, sắc mặt thoáng hòa hoãn.
"Vị này chính là?" Cảnh sát trung niên trên dưới dò xét cái người đàn ông đột nhiên xuất hiện này.
An Bộ trả lời: "Bạn của tôi, cố ý tới tìm tôi."
"Hắn làm sao biết cô ở đây?" Cảnh sát luôn luôn có tinh thần hoài nghi.
Giản Ninh Huyên đến vội vàng, không có mang thẻ căn cước, bất quá điện thoại trong tay của hắn có hệ thống phân biệt thân phận, vân tay quét hình một chút, điều ra tin tức thân phận của mình, đưa cho cảnh sát trung niên.
Điện thoại di động của hắn là đặt trước, lắp đặt hệ thống cũng không giống bình thường.
Cảnh sát trung niên cầm điện thoại thấy rõ đây là điện thoại cao cấp được đặt riêng, nhìn thấy tin tức phía trên, biểu lộ nao nao, sau đó đưa điện thoại di động cho đối phương, nói ra: "Nguyên lai là Giản tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh."
Giản Ninh Huyên thu hồi điện thoại: "Chúng tôi có thể đi rồi sao?"
"Có thể." Cảnh sát trung niên bày ra một tư thế xin cứ tự nhiên.
Giản Ninh Huyên lôi kéo An Bộ, không chút do dự mang theo cô rời đi tòa chung cư phát sinh hung án này.
Sau khi bọn họ đi, cảnh sát trẻ tuổi tò mò hỏi: "Lão đại, người đàn ông kia là ai, anh thật giống như đối với hắn rất kiêng kị?"
"Kiêng kị ngược lại là chưa nói tới, hắn là một nhân tài về khoa học kỹ thuật, chỉ tiếc chạy tới chơi đầu tư cổ phiếu." Cảnh sát trung niên nói không tỉ mỉ giải thích một câu, sau đó hỏi nói, "đã điều tra qua hệ thống giám sát của chung cư chưa?"
"Tới." Một cảnh sát ôm một notebook đi tới, ấn mở màn hình, kết nói với hệ thống theo dõi của chung cư. Kết quả làm cho người ta không nói được lời nào chính là, hệ thống giám sát của chung cư này là sản phẩm cũ từ sáu, bảy năm trước, camera một nửa tầng lầu cùng hai thang máy đều không thể dùng, cái khác có thể sử dụng, cũng chỉ có thể nhìn thấy mơ mơ hồ hồ quỷ ảnh, cơ hồ ngay cả nam nữ đều không thể nhìn ra.
"Bọn hắn cho tới bây giờ đều không kiểm tra tu sửa thiết bị sao? Cục giám thị an toàn cũng không phái người tới kiểm tra thực hư một chút." Cảnh sát trẻ trẻ tuổi nhịn không được nhả rãnh.
Cảnh sát trung niên khoát khoát tay: "Được rồi, copy một phần trở về cục từ từ xem. Loại giám sát này, còn không bằng manh mối hữu dụng mà cô gái kia cung cấp."
Hắn hiện tại vô cùng may mắn gặp được một người chứng kiến có trí nhớ siêu việt kia, nếu không vụ án này đoán chừng muốn hao phí một phen công phu thật lớn, thậm chí có khả năng bỏ lỡ người hiềm nghi chân chính.
Về đến nhà, An Bộ buông lỏng bổ nhào về phía ghế sa lông, lập tức ôm gối ôm trở mình, thấy Giản Ninh Huyên trầm mặc đứng cách đó không xa, sắc mặt không phải quá tốt, thế là hướng hắn giơ tay lên, triệu hoán nói: "Giản tiên sinh, tôi hôm nay bị sợ hãi, anh giúp tôi bổ sung chút năng lượng đi?"
Giản Ninh Huyên đi tới, nắm chặt tay của cô, ngồi ở bên người cô.
An Bộ nhắm mắt lại, cảm thụ được giá trị sinh khí dâng lên một chút xíu.
Trên người cô giá trị tử khí vừa rồi tăng lên mấy chục điểm, bởi vì gặp người chết. Trên lý luận, chỉ cần có người chết ở phạm vi bán kính năm mươi mét, giá trị tử khí của cô sẽ tăng lên. Bất quá, tại nơi đô thị tràn đầy nhân khí, tử khí bình thường đều bị tiêu tan, chỉ là An Bộ đứng bên người chết quá lâu, khoảng cách lại quá gần, vì vậy giá trị tử khí mới có thể gia tăng.
Nếu như An Bộ ở trong hoàn cảnh thanh lãnh tĩnh mịch, không có ai ở bên cạnh, ở phụ cận phát hiện, tất cả tử khí đều sẽ bị cô hoàn toàn hấp thu, cho nên An Bộ xưa nay không đi nghĩa trang, lò hỏa táng, di tích cổ mộ di tích một loại.
"Về sau đừng lại đi làm vào ban đêm nữa." Giản Ninh Huyên mở miệng nói, "lần này vẫn chỉ là phát hiện người chết, lần sau nếu là gặp gỡ hung thủ làm sao bây giờ?"
An Bộ mở mắt ra, cười híp mắt nhìn hắn: "Kia buổi tối không làm việc, tôi không biết làm gì đâu?"