Giản Tế mang theo nét cười gật đầu với bác sĩ Lý, làm khẩu hình miệng nói: "Cảm ơn."
Bác sĩ Lý nói một vài vấn đề cần chú ý, sau đó xoa xoa mồ hôi trên trán, xách cái rương nhỏ của mình lên rồi nện bước vội vàng rời khỏi.
Một bó tuổi rồi, hơn nửa đêm đi kiếm chút tiền cũng không dễ dàng gì.
Sau đó Giản Tế lại cười bảo: "Hựu Hựu, em coi, Dung ma ma bị kéo xuống đánh chết rồi."
Người nọ thút tha thút thít ngẩng mặt lên, xoay đầu nhìn thử, đúng là chẳng còn ai nữa.
Cậu hít cái mũi, nhỏ giọng nói: "Ông, ông ấy chỉ đâm một kim, không đến mức đánh chết đâu."
Giản Tế liền bưng mặt cậu cười không ngừng nổi.
Cười đủ rồi, anh lại khẽ nói: "Mệt không hử, có muốn đi ngủ không?"
Tang Gia Ý lắc đầu, bây giờ cậu lại chẳng muốn ngủ nữa.
Có lẽ là truyền nước biển dần dần có tác dụng, trái lại người thanh tỉnh hơn một chút, ít nhất đã biết Giản Tế là ai, cũng biết đây là đâu.
Cũng triệt để mở ra cái đài phát thanh của cậu.
Cậu nhỏ giọng hỏi: "Lời của tôi trên xe hôm nay, anh có nghe thấy không?"
"Câu nào nhỉ?"
"Tôi nói sinh nhật năm nay tôi sẽ có một cái bánh kem sô cô la thuộc về mình."
Sau đó cậu nâng con ngươi lên nhìn người nọ một cái, gần như là nói rõ rồi đó.
Giản Tế nhịn cười: "Biết rồi, mua cho em."
Tang Gia Ý hài lòng, tiếp đó cậu nhỏ giọng lầm bầm: "Người nhà họ Tề sao mà keo kiệt như thế chứ, thêm một cái bánh kem cũng không muốn mua, năm nào cũng là bánh kem dâu tây vậy đó, còn phải chung một cái với Tề Tu Du, ai thèm xài chung với cậu ta! Cùng ngày sinh nhật với cậu ta thật là xui xẻo."
Sinh bệnh khiến cậu biến thành một nhóc ba hoa chích chòe, bình thường thì sao cũng không chịu nói, vào kiểu thời điểm choáng váng không quá tỉnh táo này, lại như hạt châu vãi xuống đất, rơi lạo xạo cả ra.
Ban đầu Giản Tế còn mang theo ý cười lắng nghe, sau đó ý cười cũng dần dần tan biến, chỉ có bàn tay vỗ về sau lưng người nọ vẫn dịu dàng như cũ.
"Người nhà họ Tề thật kỳ quái, nếu bọn họ đã không thích tôi như vậy, vì sao còn phải hao tâm tốn sức ép đưa tôi đi?"
Coi như ban đầu bọn họ lạnh nhạt với cậu, kỳ thực Tang Gia Ý có thể hiểu.
Nhiều năm thất lạc như thế khó mà bù đắp lại, bọn họ không làm cha mẹ tốt của mình, cậu cũng chưa làm đứa con ngoan của họ.
Nhưng điều chẳng thể lý giải đó là, nếu đã miễn cưỡng đến thế, vậy thì đừng ép buộc chứ.
Đứa nhỏ tủi thân muốn xỉu: "Tôi cũng chẳng muốn quay về Tề gia đâu, tôi chỉ muốn ở bên cạnh ông nội."
Thực ra Giản Tế hiểu tâm thái của bọn họ, càng là kiểu gia đình hào quý như này, thì càng coi trọng huyết thống, sao cũng là con của mình, dựa vào đâu mà phải nuôi con kẻ khác.
Nhưng dẫn về nhà thật rồi, thế nào cũng lại thấy không được tự nhiên.
Đứa trẻ chẳng phải nhà mình nuôi từ nhỏ đến lớn, lại cảm thấy áy náy đối với đứa trẻ mới trở về, không biết ở chung ra làm sao.
Nhưng thời gian lâu dần, cuộc sống vốn hạnh phúc bằng lặng bị phá vỡ, áy náy sẽ biến thành oán giận và chán ghét, ngược lại sẽ cho rằng Tang Gia Ý là thủ phạm phá hoại cuộc sống của bọn họ.
Nói hoài nói mãi, nước mắt của đứa nhỏ liền như viên ngọc trai rơi xuống lộp bộp lộp bộp.
Ngón tay truyền nước biển của cậu run rẩy giữa không trung: "Bọn họ còn ép tôi học piano, nhưng cái đó là Tề Tu Du thích, tôi chẳng thích tí nào."
Giản Tế sợ cậu bị lệch kim, vội vàng ấn tay cậu.
Sau đó vươn một tay lau nước mắt cho cậu, ôn nhu nói: "Anh biết rồi."
"Bọn họ còn đưa Miên Miên của tôi đi nữa." Lẩm bẩm tới đây, nước mắt cậu ngẩn ngơ rơi xuống từng giọt từng giọt, muốn ngừng cũng không được.
Giản Tế sửng sốt: "Miên Miên là ai?"
"Miên Miên, Miên Miên chính là......" Tang Gia Ý đẫm lệ, mờ mịt nâng con ngươi lên nhìn anh, nói năng lộn xộn, "Chính là...... meo*."
(*) Bé nói tiếng mèo kêu nha, không phải tui đánh thiếu dấu đâu =)))
Dường như là chạm đến gì đó, Giản Tế nhớ tới lúc bọn họ vừa kết hôn, anh đón đứa nhỏ qua bên này của mình, anh hỏi có phải Tang Gia Ý nuôi mèo hay không, con mèo bọn họ cùng nhau nhặt được đó.
Tang Gia Ý chỉ nói, hồi trước nhặt được một con mèo, đã đưa đến trung tâm cứu trợ động vật rồi.
Giản Tế càng ôm cậu chặt hơn: "Là mèo con à? Bị đưa đi rồi?"
"Ưm." Tang Gia Ý sụt sịt một cái, "Bởi vì Miên Miên cào Tề Tu Du bị thương, nhưng tôi có thấy, là Tề Tu Du đạp nó, Miên Miên đau."
Cậu nỗ lực giải thích: "Miên Miên rất ngoan, Miên Miên sẽ không chủ động làm người bị thương."
"Ừm, Miên Miên ngoan."
"Sau đó bọn họ liền đưa Miên Miên đi, tôi không tìm được Miên Miên nữa......"
Cậu đau lòng cực kỳ, ngay cả Gản Tế cũng cảm thấy thương tâm, hóa ra toàn bộ chuyện của con mèo đó là như vậy.
Không phải được đưa đến trung tâm cứu trợ động vật, mà là bị cưỡng ép không biết đưa đến nơi nào.
Thứ mà Tang Gia Ý có thể nắm trong lòng bàn tay vốn đã không nhiều, ngay cả chút đồ yêu thích như này, cũng bị tàn nhẫn cướp mất.
Giản Tế nâng tay lau nước mắt cho cậu, chảy xuống bao nhiêu, anh liền lau đi bấy nhiêu, không ngại phiền phức.
Giọng của anh rất nhẹ, vào ban đêm tĩnh lặng này, trong căn phòng ấm áp này, có vẻ cực kỳ ôn nhu.
Anh nói: "Anh biết rồi."
Tiếp đó, mỗi lần Tang Gia Ý nói chuyện gì, Giản Tế đều sẽ ôn nhu đáp lại: "Anh biết rồi."
Tang Gia Ý cũng không biết là anh biết cái gì, chỉ khóc và khóc rồi mệt lả, từ từ mà chìm vào giấc ngủ.
Giản Tế liền tựa lên đầu giường, vừa vỗ về lưng cậu, vừa ngửa đầu nhìn tốc độ bình nước biển rơi đều đều.
Mãi cho tới khi sắp kết thúc, anh mới hành động nhẹ nhàng rút kim tiêm cho người, dùng bông gòn chặn máu giúp cậu.
Giản Tế xuống giường, dém kỹ chăn cho Tang Gia Ý, mu bàn tay cọ cọ mặt người, rồi mới đi đến ban công ngoài trời.
Rét tháng ba đã ghé, khiến cho ngày hôm nay phảng phất càng lạnh hơn một chút.
Giản Tế mặc áo ngủ phong phanh, gió đêm vút qua sợi tóc đen nhánh trên trán anh, nhưng dường như anh không cảm nhận được cơn hàn ý lạnh lẽo.
Giản Tế rút một điếu thuốc từ trong hộp ra, một tay chắn gió. ngôn tình hài
"Tách" một tiếng, hộp quẹt sáng lên tia lửa nho nhỏ giữa màn đêm.
Môi mỏng khẽ mở, khói trắng lập tức lượn lờ quanh thân người.
Thực ra anh không hút thuốc nhiều, nhưng giờ đây trong lòng anh bức bối đến sợ, có hơi không nhịn được.
Trước kia lúc Đường Trạch Vũ đưa tư liệu của Tang Gia Ý cho anh, bên trong chỉ nói đại khái một vài tình huống, chút chuyện nhỏ thường ngày như này, hiển nhiên sẽ không ghi chép lại.
Ban nãy Giản Tế đã nói rất nhiều lần anh biết rồi với Tang Gia Ý.
Anh biết cái cảm giác mỗi một giọt nước mắt nện lên người của Tang Gia Ý rồi, rõ ràng nước mắt thì nóng, nhưng so với gió lạnh rét căm căm vào ngày đông này còn buốt thấu xương hơn, khiến cả trái tim anh đều tê lạnh.
Anh biết trước đây Tang Gia Ý từng chịu đủ loại tủi thân rồi, chỉ là có nhiều ấn tượng khắc sâu như vậy, những cái đã quên lại được bao nhiêu?
Anh cũng biết anh sẽ không để người nhà họ Tề sống thoải mái, đặc biệt là món đồ giả mạo đó.
Nghĩ đến đây, anh rũ con ngươi lạnh lẽo thấu xương xuống, lấy di động ra gọi điện cho Đường Trạch Vũ.
"A lô? Anh?" Thanh âm của Đường Trạch Vũ phía bên kia mơ mơ màng màng, "Sao trễ thế này còn gọi qua đây?"
"Tôi cần cậu làm cho tôi một việc."
Giọng nói từng hút thuốc, lộ ra chút khàn khàn.
Đường Trạch Vũ nghe thấy tiếng gió lạnh và tiếng lá cây xào xạc từ đầu bên kia truyền vào trong điện thoại, đêm mùa đông ở thủ đô cực kỳ lạnh.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Giản Tế đó, dường như Đường Trạch Vũ cảm thấy gió lạnh thấu xương xuyên qua nhánh cây khô chui vào trong chăn của hắn, cuốn đi hết toàn bộ nhiệt khí, cơn ớn lạnh trườn lên sống lưng.
Cả người Đường Trạch Vũ hoàn toàn tỉnh táo, hắn ngồi dậy.
Có lẽ người khác không hiểu lắm, nhưng Đường Trạch Vũ là bạn thuở nhỏ lớn lên cùng anh, hắn cảm nhận được rõ ràng đối phương đang bị vây trong trạng thái giận dữ.
Càng tức giận, càng không tỏ rõ trên mặt, lại càng giống như dòng thác cuộn trào mãnh liệt, bị một tầng mặt hồ yên ả che giấu.
Đường Trạch Vũ cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Anh, anh nói đi."
"Điều tra kỹ tư liệu của Tề Tu Du, càng tỉ mỉ càng tốt, tiếp đó có một đôi vợ chồng, cần cậu dẫn tới thủ đô."
Giản Tế dặn dò một vài chi tiết.
"Sau đó......"
Nói được một nửa, Giản Tế đã nghe thấy động tĩnh ở đằng sau.
Anh quay đầu, liền trông thấy đứa nhỏ mặc áo ngủ mỏng manh, mơ màng loạng chà loạng choạng đi tới bên này, mắt thấy cậu sắp kéo cửa kính ở ban công, Giản Tế đè thấp giọng:
"Quên đi, chỉnh đốn cậu ta trước đã, cái khác lại nói sau."
Đường Trạch Vũ ngây ngốc nghe Giản Tế nói ra hai chữ "chỉnh đốn" nhẹ như bay, nghe vào không dọa người lắm, nhưng Đường Trạch Vũ biết, đối tượng bị chỉnh đốn đó ít nhất cũng phải tróc một lớp da.
Hắn lại bất giác ý thức được, Tề Tu Du không phải là thiếu gia giả nọ của nhà họ Tề sao?
Cái người Giản Tế này, bình thường chỉ cần không trêu chọc tới đỉnh điểm của anh, anh chẳng sao đặt người vào trong mắt.
Mà Tề Tu Du và Giản Tế căn bản chưa từng tiếp xúc, suy cho cùng là làm sao mà đắc tội với người nhỉ?
Bất thình lình, hắn nghĩ tới, mối liên hệ duy nhất giữa hai người này là...... đối tượng kết hôn Tang Gia Ý của anh hắn?!
Cửa ban công vừa được kéo ra một khe nhỏ, Giản Tế đã mau chóng đi vào, còn lập tức đóng lại.
Gai lạnh khắp người hòa tan trong chớp mắt, anh hơi khom lưng nhìn mặt người buồn ngủ: "Sao lại tỉnh rồi?"
Bởi vì không có tinh thần, mí mắt Tang Gia Ý cụp xuống: "Lạnh."
Vừa nói xong, cậu liền chầm chậm vươn hai cánh tay về phía Giản Tế.
Giản Tế sửng sốt, nhớ đến bản thân mới ở bên ngoài hóng gió nửa ngày, giá lạnh trên thân vẫn chưa tản đi, hơn nữa phỏng chừng còn có mùi thuốc.
Vì vậy anh chỉ cúi đầu nhìn người nọ, không có bất kỳ động tác nào.
Người không được đáp lại hồi lâu có chút tủi thân, ngay cả mí mắt cũng nâng lên một ít, cậu vẹo đầu, thanh âm rầu rĩ:
"Tại sao không ôm tôi?"
Giản Tế nghiêng đầu mỉm cười, hóa ra sinh bệnh không chỉ biến người thành nhóc ba hoa chích chòe, mà còn biến cậu thành cái bao dính người.
Giản Tế thử chạm áo ngủ trên người, thấy nó đã được hệ thống sưởi trong phòng xông ấm rồi, mới kéo lấy người, một tay đỡ đùi cậu, ôm cậu như ôm trẻ nhỏ.
"Vì mùi trên người không dễ ngửi lắm."
Cánh tay của Tang Gia Ý vòng lấy cổ anh, đặt đầu mình lên bả vai Giản Tế.
Nghe thấy lời này, cậu sáp tới gần cổ người nọ, ngửi khẽ một cái.
Lúc cảm nhận được hơi nóng bên cần cổ, cơ thể Giản Tế khựng lại, nhưng may mà người đã dời mặt đi rất nhanh.
Cậu không nóng không lạnh nói: "Dễ ngửi mà."
Là mùi bạc hà rất nhạt.
Sau đó Tang Gia Ý lại nói tiếp: "Vậy sau này không được hút thuốc nữa."
Giản Tế đặt người lên giường, đắp kỹ chăn cho cậu, nghe thế thì cười: "Quản tôi à?"
Tang Gia Ý liền dùng đôi mắt hạnh tròn xoe vì phát sốt mà lộ ra hơi nước nhìn anh, không nói chuyện.
Giản Tế lập tức thỏa hiệp: "Được, nghe Hựu Hựu nhé."
Nghe vậy Tang Gia Ý mới chầm chậm rũ mí mắt, bộ dáng muốn nhắm mắt đi ngủ rồi.
Giản Tế thò tay, vừa mới chuẩn bị kéo cái tay đặt ở cổ anh ra, ai dè Tang Gia Ý lại đột nhiên giương mắt, bất an ôm lấy cổ Giản Tế càng chặt.
Ban nãy Tang Gia Ý cũng giật mình tỉnh giấc như vậy, rõ ràng rất mệt rất muốn ngủ, nhưng lạnh quá, bên người trống không, chẳng có ai.
Chả phải đã nói dỗ cậu à?
Giản Tế ôn nhu sờ sờ khuôn mặt hơi nóng của cậu: "Tôi đi tắm một cái, quay lại dỗ em ngủ nhanh thôi."
Tang Gia Ý mơ mơ màng màng nghe được mấy từ mấu chốt, sau đó ngoan ngoãn thả lỏng tay ra.
Đợi tới lúc mùi thuốc lá trên người Giản Tế đều đã được rửa trôi, liền phát hiện Tang Gia Ý vẫn đang kiên cường chống mí mắt chờ anh.
Thấy người đi tới, lại làm nũng vươn cánh tay ra.
Trong mắt Giản Tế hiện lên nét tươi cười, tiếp đó vén một góc chăn lên rồi nằm vào, ôm lấy người một phen.
Cả người Tang Gia Ý được bọc trong cái ôm ấm áp, mới hoàn toàn buông bỏ chống cự, nhắm hai mắt lại rơi vào giấc chiêm bao.