Tiếng động ban nãy không tính là nhỏ, không ít người đều tập trung ánh mắt qua bên này.
Đồng nghiệp trước mặt Lộ Dương nhìn rau và nước canh lủng lẳng trên người hắn mà không dám nói chuyện, sắc mặt Lộ Dương u ám, nghiêng đầu nhìn về phía Tang Gia Ý.
Đôi mắt của Tang Gia Ý lẳng lặng, nhìn hắn không chút cảm xúc nào, lại phối hợp với giọng điệu nói chuyện khi nãy, Lộ Dương liền biết cậu nam sinh này cố ý rồi.
Hắn đứng người dậy, nắm chặt quả đấm: "Đệt, mày cmn có bệnh hả?"
Đồng nghiệp ở bên cạnh vội vàng đi lên giữ chặt hắn: "Lộ Dương Lộ Dương, vị này là tác giả Tang Tử!"
Tang Gia Ý từng tới Voice, cho nên nhân viên đã công tác ở đây mấy năm cơ bản đều quen biết cậu.
Lộ Dương mới tới, mà bên ngoài cũng không có ảnh chụp của Tang Gia Ý, thế nên hắn không biết Tang Gia Ý.
Vừa nói như vậy, Lộ Dương giật mình.
"Tang Tử?" Hắn nhớ lại, từ sau sự cố livestream, tác giả Tang Tử là fan của Vũ Tế đã không phải là bí mật gì.
Lộ Dương cười khẩy: "Sao, chó của thầy Vũ Tế ra ngoài cắn người bậy bạ hả?"
Hai tay Tang Gia Ý cắm vào bên trong túi áo lông, bình tĩnh mở miệng: "Manh Manh, đứng lên. Con tự mình đi được không?"
Giọng điệu của cậu không mấy kích động, không nóng không lạnh, thong thả ung dung nhả lời, nhưng lại kéo trị số trào phúng đến cao nhất.
Mặc dù không chỉ tên nói họ, nhưng vừa nghe đã biết là ý gì.
Người xung quanh quả thực không nhịn nổi, trực tiếp "phì" một tiếng bật cười.
Lộ Dương u ám mặt mày, nắm nắm tay đi về trước hai bước, mắt thấy sắp đánh nhau rồi, nhưng còn chưa kịp đến gần Tang Gia Ý, bên cạnh đã có người xông tới tách hai người bọn họ ra một phen.
Vu Tranh kéo Tang Gia Ý ra phía sau một bước.
Thủy Nguyệt đẩy Lộ Dương ra, sẵng giọng: "Sao vậy, muốn động tay à?"
Lộ Dương giận dữ: "Cô cmn mù à, là nó động tay trước mà."
Ngay sau đó, Tiểu Ngưu Mã thân hình cao lớn đi qua, chắn trước mặt hai người, mặt không thay đổi nhìn Lộ Dương:
"Còn không phải do bản thân cậu tục miệng à, cọ nhiệt độ của thầy người ta thì im lặng mà cọ đi, cậu nhất định phải đi giẫm đạp, càng tỏ vẻ low hơn, còn muốn sánh với thầy Vũ Tế hả, cậu xem cậu xứng không?"
Tiểu Ngưu Mã một thân vai u thịt bắp, thoạt nhìn là loại giá trị vũ lực rất cao, Lộ Dương không dám cứng với đối phương.
Hơn nữa hắn thực sự không muốn làm lớn chuyện, thường ngày hắn nói cái gì, người ta đều nghe tai này ra tai khác, ai ngờ không cẩn thận bị Tang Gia Ý nghe được, liền đi tới kiếm hắn.
Tang Gia Ý được ba người che chở đằng sau, thò ra cái đầu nhỏ, nhìn Lộ Dương không dám hó hé, mới chậm rì rì thu hồi ánh mắt.
Thấy người an phận hơn chút, Thủy Nguyệt và Tiểu Ngưu Mã mới xoay người dẫn Tang Gia Ý và Vu Tranh rời đi.
Tang Gia Ý lúc này ngoan ngoãn, thành thành thật thật nói: "Cảm ơn chị Thủy Nguyệt, cảm ơn anh Ngưu Mã."
Thủy Nguyệt tiến lên đưa tay xoa nắn mặt cậu một chút: "Nào, chị gái thương thương!!"
Người ta vừa mới vội vàng giúp mình, vì vậy Tang Gia Ý liền ngoan ngoãn đứng bất động tại chỗ.
Làn da trên mặt Tang Gia Ý trơn nhẵn, nhéo vào rất mềm, da dẻ lại mỏng, cọ một chút sẽ đỏ lên.
Tiểu Ngưu Mã vội vã kéo cô: "Được rồi được rồi, người Tang Tang mềm không phải để cô giày vò như thế."
Thủy Nguyệt tiếc nuối hạ tay mình xuống, sau đó dạy dỗ cậu:
"Sau này ở bên ngoài không thể tùy tiện động tay biết không? Cậu nhìn thử cái thân mình coi, lại đánh chẳng nổi người ta, bị đánh thì phải làm sao!?"
Tang Gia Ý gật đầu: "Biết rồi mò, em tức quá thôi, với lại lúc đó ở đấy nhiều người như vậy, em sẽ không xảy ra chuyện đâu."
Thủy Nguyệt vỗ vỗ cánh tay của Tiểu Ngưu Mã bên cạnh: "Kêu anh Tiểu Ngưu ra mặt đánh người nè!"
Tiểu Ngưu Mã: "...... Tôi bị đánh thì phải làm sao? Không cần quan tâm sống chết của tôi à?!"
Một đám người bật cười.
Sau đó Thủy Nguyệt giải thích: "Cái người Lộ Dương đó phong bình[1] chẳng ra gì, là kẻ thích cọ, sau này đừng quan tâm hắn."
[1] Gốc là 风评: dùng để chỉ thảo luận, tin đồn, đánh giá về người nào đó.
Tang Gia Ý: "Ò được."
Mà ở bên kia.
Cận Phi đang miêu tả sống động như thật hết thảy chuyện phát sinh trong căn tin cho Giản Tế.
"Em ấy có bị bắt nạt không?" Giản Tế ở đầu bên kia điện thoại hỏi thăm.
Cận Phi cười hừ một tiếng: "Tang Tử? Cậu ta làm sao sẽ bị bắt nạt, trông nhỏ nhỏ một con, thoạt nhìn gió vừa thổi đã bay, kết quả người thì dữ thế!"
Giản Tế cúi đầu cười thành tiếng.
Cận Phi nói tiếp: "Với lại nhiều người thích cậu ta như vậy, vừa thấy cậu ta bị bắt nạt, một đám người xung quanh đã vây lại bảo vệ cậu ta rồi, sợ cái gì."
Thích...... em ấy?
Giản Tế vi diệu híp đôi con ngươi hẹp dài: "Phải không?"
"Phải nha." Cận Phi không khỏi cảm thán, "Nhưng đứa nhỏ này ra mặt vì cậu đó, một bạn nhỏ ngoan như vậy, nghe thấy cậu bị người ta mắng, ra mặt vì cậu nha!"
"Ừ."
Không biết vì cái gì, rõ ràng chỉ có một chữ, nhưng Cận Phi vẫn nghe ra một chút cảm giác đắc ý và khoe khoang, nhưng hắn lại cảm thấy bản thân mình ảo giác rồi.
"Tang Tử thích cậu như vậy, nếu biết cậu đã kết hôn rồi, sẽ có cảm giác sập phòng không ta."
Giản Tế nhướng lông mày, trước đây lúc nói chuyện với Cận Phi chỉ thuận miệng nhắc đến chuyện kết hôn, nhưng Cận Phi lại không biết cụ thể là ai.
Vậy nên Giản Tế thản nhiên ném ra một quả bom: "Chính là em ấy."
Cận Phi bên kia yên lặng lại, hắn cẩn thận tiêu hóa một chút ý tứ trong câu này của Giản Tế.
Sau đó Giản Tế liền nghe thấy Cận Phi ở bên kia nhổ ra một câu thô tục: "Không phải chứ, anh hai, chẳng phải năm ngoái ăn lẩu còn chưa quen à???"
"Bây giờ quen hơn rồi, không được à?"
" 'Quen hơn'? Là 'hơn' kiểu hai người quen đến mức nằm chung trên một giường rồi đi?"
Bởi vì kích động, ngữ điệu mỗi một câu Cận Phi nói đều khoa trương hẳn lên, suýt thì vỡ giọng.
Giản Tế rũ con ngươi nghĩ về mấy ngày ở thành phố Tô, ừ, cũng coi như là từng nằm chung một giường.
Cận Phi vuốt mặt một phen, vẫn cảm thấy có hơi huyền diệu: "Không phải, sao, sao nhanh như thế chứ? Không đúng, không nên hỏi như vậy, sao thoáng cái đã kết hôn với Tang Tử rồi hả?"
Ngón tay Giản Tế thon dài nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, anh nghĩ hồi, sau đó chậm rãi mở miệng:
"Ở quán lẩu ngày đó tôi vừa gặp đã yêu em ấy."
"Hả? Không phải trước đây hai người đã quen biết sao? Hẳn là không phải 'vừa gặp' chứ? Còn có, cậu vừa gặp đã yêu, cậu??"
Cận Phi không thể tin nổi.
Cận Phi cũng coi như đã quen biết Giản Tế nhiều năm, biết dưới vẻ ngoài ôn hòa của người đàn ông là lạnh lùng và ác liệt, người đàn ông chỉ giỏi tính kế như vậy sẽ vừa gặp đã yêu??
"Cậu đừng có ngắt lời."
"Ò."
"Sau khi biết được thân phận tác giả Tang Tử của em ấy thông qua cậu, tôi nhận《Nguyệt Thượng Mi Sáo》với ý định riêng, mưu đồ quấy rối."
"Hả? Hả? Hả?"
"Sau đó tôi phí công tốn sức bẫy em ấy kết hôn, vào thời điểm gặp mặt lần đầu, đã đưa ra đề xuất này."
"Thế Tang Tử đồng ý luôn à??"
Giản Tế cẩn thận nhớ lại tin nhắn mà Hựu Hựu gửi anh ban nãy, sau đó mỉm cười:
"Đúng, vừa gặp đã đồng ý rồi, hẳn là em ấy cũng yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên."
"......" Bỗng nhiên Cận Phi cảm thấy có chút ê răng, "Shh -- được rồi được rồi, tôi biết rồi, hai người đã khóa[2]."
[2] Gốc là 锁死: một từ lưu hành trên mạng, dùng để mô tả một cặp đôi được buộc chặt, không thể tách rời.
"Cảm ơn." Giọng điệu của Giản Tế có hơi cao, mang theo một chút cảm giác lưu manh.
"Tút" một tiếng, điện thoại bị Cận Phi ngắt máy.
-
Cả ngày Tang Gia Ý đều ở Voice thảo luận kịch bản với Tiểu Nguyệt, trên cơ bản đã xác định được một phần ba nội dung, kế hoạch đã có thể chính thức khởi động rồi.
Đợi tới lúc chuẩn bị rời khỏi, Tang Gia Ý liền phát hiện bầu trời bên ngoài đã tối từ lâu.
Trong tòa nhà của Voice mở đủ hệ thống sưởi, mặt Tang Gia Ý bị hun cho đỏ, thậm chí còn cảm thấy có hơi nóng.
Cậu choàng áo khoác nhưng không kéo khóa lên, mãi cho đến khi ra khỏi cao ốc bị một trận gió lạnh ập tới, mới được dạy làm người.
Bên trong Tang Gia Ý mặc một chiếc áo lông cổ tròn, cậu sờ sờ chỗ cổ trần của bản thân, lúc này mới bất giác nhớ ra đã quên khăn quàng ở phòng làm việc.
Thời điểm vừa định quay người đi lấy, đã nghe thấy ở ven đường cách đó không xa vang lên hai tiếng còi ô tô.
Tang Gia Ý ngoảnh đầu nhìn, liền phát hiện chiếc xe thân quen xa xa -- là xe của Giản Tế.
Cửa sổ chầm chậm hạ xuống, lộ ra người đàn ông dung mạo tuấn tú trên ghế lái.
Xe màu đen, bóng đêm sau lưng anh cũng là màu đen.
Chỉ có khuôn mặt trắng lạnh của người đàn ông lộ ra như ánh trăng sáng treo nơi chân trời.
Nhưng đối phương lại nghiêng đầu mỉm cười về phía mình, vươn một bàn tay ra lắc một cái, chào hỏi với cậu.
Tang Gia Ý liền cảm thấy ý lạnh trên thân đối phương nháy mắt tan biến không còn gì, cậu nhận ra khẩu hình nọ của người đàn ông, anh nói: "Hi~"
Không biết từ lúc nào, mặt mày của Tang Gia Ý đã cong lên.
Cậu chạy nhanh qua đó, kéo cửa ghế phụ, rồi ngồi vào trong.
"Sao anh lại đến đây ạ?"
Giản Tế mỉm cười: "Đón em tan ca."
Vừa nói xong, Giản Tế đã trông thấy áo khoác lông mở rộng của cậu, khẽ nhăn lông mày.
"Bên ngoài rất lạnh, sao không cài quần áo cho kỹ rồi hãy ra?"
"Bên trong ấm lắm, lúc ra ngoài quên mất."
Trong xe cũng rất ấm áp, cho nên Tang Gia Ý vẫn không cài lại.
Giản Tế liền sờ sờ sườn mặt cậu, sau đó khởi động xe.
Giản Tế mở miệng hỏi: "Hôm nay cãi nhau với người ta hử?"
Tang Gia Ý cấp tốc ngẩng đầu nhìn anh, có nội gián!
"Ai mách với anh vậy?"
"Cận Phi đó." Giản Tế không chút do dự bán đứng bạn bè, mặt mày anh cũng chứa nụ cười, "Vì tôi mà cãi nhau với người ta?"
Tang Gia Ý có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi: "Không phải vì anh."
Giản Tế chỉ coi như đứa nhỏ mạnh miệng, vừa định nói gì đó, Tang Gia Ý đã mở miệng rồi.
"Là vì thầy Vũ Tế!"
Giản Tế: "......??"
Con ngươi sáng ngời của Tang Gia Ý liếc anh một cái, sau đó lại nhanh chóng thu hồi nụ cười mỉm.
"Nếu người hắn ta mắng là Giản Tế, tôi không thèm quan tâm đâu!"
Giản Tế suýt nữa tức cười, vào thời điểm dừng đèn đỏ, đã chuẩn bị tóm người lại chỉnh đốn cho một trận.
Tang Gia Ý đang cười muốn trốn, di động trên đùi liền vang lên.
Trong xe bỗng yên tĩnh lại, chỉ có tiếng chuông báo gọi đến đang kêu.
Tang Gia Ý nhìn ba chữ "Tề Tu Văn" trên màn hình, ý cười trên mặt dần dần hạ xuống.
Thần sắc trên mặt Giản Tế cũng nhạt đi đôi chút, nhưng anh thấy vẻ mặt của Tang Gia Ý rất êm dịu: "Không muốn nhận, có thể trực tiếp cúp máy."
Tang Gia Ý lắc lắc đầu, thực ra cậu có thể đoán được đối phương có chuyện gì, nhưng cậu hơi không muốn nói chuyện.
Thế là, cậu nhận nghe cuộc gọi này.
"Tiểu Ý, sinh nhật phải đến nhé, trở về trải qua chung với Tiểu Du đi, hai đứa là bạn nhỏ sinh cùng một ngày mà."
Tang Gia Ý tựa lưng vào ghế ngồi, lẳng lặng nghe bên kia nói về sắp xếp cho sinh nhật, tầm mắt lại thẳng tắp dừng trên người Giản Tế ở bên cạnh.
Người đàn ông đang chuyên tâm lái xe, ánh đèn đường mờ nhạt ngoài cửa sổ xẹt qua, đánh từng đợt từng đợt lên khuôn mặt anh, ánh sáng và bóng tối giao thoa chiếu đến, lộ ra ngũ quan càng thêm thâm thúy.
Dưới tia sáng u tối, chỉ nhìn Giản Tế thôi, Tang Gia Ý đã vô cớ mà an tâm.
Tề Tu Văn bên kia đang nói cái gì, Tang Gia Ý cũng có phần không rảnh lắng nghe.
Trong đầu cậu bắt đầu hồi tưởng, lúc lần đầu tiên cậu và Giản Tế gặp mặt, đối phương nói -- hết thảy đều lấy ý kiến của cậu làm chính.
Trong nháy mắt, từ lúc ra khỏi nhà cũ của Giản gia lại dao động, Giản Tế còn nói -- em muốn gì, đều sẽ có.
Hình như là cảm nhận được ánh mắt của cậu, Giản Tế nghiêng đầu qua, đối diện với ánh mắt cậu.
Một chùm đèn nê-ông rực rỡ ánh lên trong con ngươi tối đen như mực của Giản Tế, bên trong là một mảnh dịu dàng tĩnh lặng.
Đột nhiên Tang Gia Ý có được sức mạnh và dũng khí cực đại --
"Anh Tu Văn, năm nay tôi không qua nữa."
"Sinh nhật của tôi chính là sinh nhật của tôi, tôi mới không muốn trải qua cùng với người khác."
"Tôi ghét Tề Tu Du, cũng ghét bánh kem dâu tây, càng ghét cái bánh kem dâu tây mà Tề Tu Du thích hơn."
"Năm nay tôi sẽ có một cái bánh kem sô cô la thuộc về bản thân mình."