Thì Thầm Bên Tai Em

Chương 13



Tang Gia Ý vẻ vang nhận lấy buồn bực, ngay cả loại tâm tình vi diệu vừa mới kết hôn cũng không có.

Trái lại Giản Tế cảm thấy có hơi thần kỳ.

Giản Tế thực sự cho rằng cả đời này bản thân sẽ không kết hôn, anh cũng thực sự rất chán ghét hôn nhân.

Thế nhưng hiện tại, ngoại trừ một chút không tự tại, trong lòng anh rất bình tĩnh.

Giản Tế nhìn đồng hồ ở cổ tay trái, sau đó hỏi Tang Gia Ý: "Hôm nay có bận gì không?"

Tang Gia Ý căm tức gật đầu: "Có."

Giản Tế mở cửa ghế phụ cho cậu, mỉm cười: "Được rồi, không có, vậy theo tôi đi đến một chỗ."

Tang Gia Ý:!!!

Ngay thời điểm Tang Gia Ý bị người dẫn đến bệnh viện, cả người đều rơi vào trạng thái đờ đẫn: "Làm gì thế ạ?"

Giản Tế dẫn cậu đi thẳng lên lầu, hiển nhiên đã chuẩn bị tốt từ trước.

"Kiểm tra sức khỏe toàn thân cho cậu."

Rõ ràng, cơ thể của đứa nhỏ này không tốt như thế, vẫn phải tới khám thử mới có thể yên tâm.

Tang Gia Ý kháng nghị: "Này là kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân mà, chúng ta đã kết hôn rồi! Sau khi cưới không cần phải kiểm tra nữa!"

Kỳ thực đa phần những người có cơ thể không tốt đều rất bài xích bệnh viện, Tang Gia Ý cũng không ngoại lệ.

Một là vì hồi bé số lần tới bệnh viện nhiều rồi, cơ thể liền phản cảm.

Lại có thêm một loại suy nghĩ bịt tai trộm chuông, chỉ cần không tới kiểm tra, sẽ cảm thấy bản thân rất khỏe, bệnh tật gì đó đều không có.

"Kháng nghị vô hiệu."

Tang Gia Ý cuộn tay, nhỏ giọng oán giận: "Hai chúng ta lại chẳng làm cái gì? Tại sao phải kiểm tra sức khỏe?"

Giản Tế nghe được lời này thì sửng sốt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ của đứa nhỏ, suýt nữa cho rằng bản thân nghe nhầm rồi.

"Cậu nói gì cơ?"

Tang Gia Ý không cẩn thận thốt ra lời trong lòng của mình, hai má trắng nõn lập tức đỏ lên, hiện từ trong ra ngoài qua làn da hơi mỏng, thoạt nhìn rất mềm.

Con ngươi cậu sáng long lanh nhìn Giản Tế một cái, giả ngu: "Hả?"

Lúc này Giản Tế híp mắt nhìn cậu, không khỏi nhớ đến trước đó ở Cục dân chính đối phương nói thêm cho anh 81 cảnh giường chiếu, còn có lời của Cận Phi, đứa nhỏ này vượt mức kiểm duyệt cỡ nào cũng dám sửa.

Giản Tế mở miệng hỏi: "Cậu muốn giữa hai ta làm chút gì đó à?"

Tốc độ nói của anh chầm chậm, thanh âm dễ nghe mang theo chút giọng điệu trêu tức.

Ngay cả cổ của Tang Gia Ý cũng đỏ một mảng, thẳng thừng không nói nữa.

Cửa thang máy mở ra, có người tiến vào.

Giản Tế bật cười, anh nói: "Cho dù chúng ta không làm gì, cậu cũng phải kiểm tra sức khỏe."

Tang Gia Ý im như thóc, không dám phản bác.

Kiểm tra sức khỏe này có thể nói là làm rất kỹ càng, có khả năng Giản Tế đã dặn dò trước, phần lớn kết quả đều cho ra khẩn cấp trong ngày.

Giản Tế và Tang Gia Ý ngồi trước mặt vị bác sĩ già, thấy bác sĩ nhìn Tang Gia Ý một cái, sau đó thở dài, thở đến mức tim cậu rối loạn.

Hình như nhận ra Giản Tế mới là người làm chủ chân chính, ông trực tiếp đặt tư liệu trước mặt Giản Tế, giảng giải:

"Bệnh lớn thì không có, nhưng khắp người đều là vấn đề nhỏ, cả một cơ thể, trăm ngàn thương tổn."

Ánh mắt Giản Tế nặng nề dừng lại trên người Tang Gia Ý ở bên cạnh, cậu chột dạ cúi đầu, sau đó liền cảm thấy cái ót của mình bị người xoa nhẹ xoa một cái.

Tang Gia Ý nghiêng đầu nhìn Giản Tế, anh đã thu ánh mắt về nhìn bản báo cáo kiểm tra sức khỏe trên bàn.

Vị bác sĩ già một bên cằn nhằn nói: "Thiếu máu, tuột huyết áp, đề kháng yếu, phỏng chừng thời tiết hơi thay đổi một chút sẽ sinh bệnh, nghiêm trọng nhất vẫn là dạ dày." Nói đến đây, ông nhìn về phía Tang Gia Ý, "Do hồi bé ăn không đủ no sao?"

Tang Gia Ý sửng sốt, ánh mắt của Giản Tế cũng rơi lên người cậu.

Hồi bé cậu được cặp vợ chồng nhà họ Tang nuôi dưỡng, biết cậu không phải con ruột của bọn họ, cho nên đối xử với cậu cũng không tốt, hơn nữa sau này lại sinh thêm một đứa, càng chẳng quan tâm gì đến Tang Gia Ý.

Lông mi mảnh dài của cậu khẽ run khẽ run một chút, sau đó rũ xuống, trông như cánh bướm sắp gãy lìa.

Đáy mắt Giản Tế tối tăm hơn một chút, hiện ra một tia lệ khí, thời điểm ngẩng đầu lên, thần sắc trên mặt đã lạnh nhạt đi rất nhiều.

"Ngài cứ nói thẳng ạ."

Bác sĩ hiểu ý: "Thời kỳ sơ sinh là một trong các thời điểm cơ quan đều đang phát triển, tổn thương lúc ấy gần như là không thể phục hồi, bây giờ tạo thành ảnh hưởng là dạ dày rất yếu, sức ăn nhỏ, ăn phải chút thực phẩm không quá dễ tiêu hóa, dạ dày sẽ bị kích thích, bởi vì trước kia ăn không điều độ, cho nên cơ thể cũng không hấp thụ kịp chất dinh dưỡng."

Tang Gia Ý lẳng lặng lắng nghe, Giản Tế nghiêm túc hỏi thăm từng chút từng chút phải điều dưỡng như thế nào.

Giữa lúc ấy, cậu nghiêng đầu nhìn đường cong sườn mặt sắc bén của đàn ông một cái.

Cuối cùng Giản Tế thu dọn toàn bộ báo cáo kiểm tra sức khỏe, trong lòng đối với cuộc nói chuyện hôm nay với bác sĩ đã tổng kết ra một kết luận --

Phải đối đãi với Tang Gia Ý như nâng niu món đồ sứ trân quý.

Sau khi kết thúc, Giản Tế dẫn người đến ga-ra, cùng ngồi vào trong xe.

Tang Gia Ý không biết đối phương đang nghĩ cái gì, tóm lại khí áp có hơi thấp, đối phương vẫn luôn im lặng, khiến cho cậu có hơi khẩn trương, cậu cũng không dám hé răng nữa.

Tay phải của Giản Tế đặt trên vô lăng, cũng không khởi động xe, ngón trỏ thon dài gõ rất chậm vào tay lái.

Ánh sáng bên dưới ga-ra lờ mờ, khuôn mặt người đàn ông tuấn mỹ bị một vệt chia cắt, một nửa ở dưới ánh sáng, nửa kia ẩn nấp trong bóng tối.

Giống như dưới kính lọc mờ nhạt của phim điện ảnh cũ, hàm chứa một loại chất cảm cao cấp.

Cuối cùng, hình như đã đưa ra quyết định nào đó, người đàn ông nghiêng đầu qua, sợi ánh sáng chia cắt sáng tối đó trên khuôn mặt anh dao động, cuối cùng cả khuôn mặt đều ló ra dưới ánh đèn.

Anh hỏi: "Tiểu Ý, cậu có bằng lòng tới sống cùng tôi không?"

Tang Gia Ý mở to hai mắt nhìn anh: "Sống cùng? Tại sao ạ?"

Giản Tế giải thích nói: "Đây chỉ là đề nghị của tôi, quyền quyết định thuộc về cậu."

Suy cho cùng dựa vào quan hệ hiện tại của bọn họ, anh đưa ra đề xuất này đã là vượt giới hạn.

"Chỉ là tôi cảm thấy, cho dù là thỏa thuận kết hôn, nhưng không thể phủ nhận, giữa chúng ta đã có thêm một tầng quan hệ, tình trạng cơ thể của cậu mới nãy bác sĩ cũng đã nói rồi, bây giờ phải cố gắng điều dưỡng."

"Hơn nữa bây giờ cậu sống một mình, nếu xảy ra chuyện gì, tôi cũng không biết được."

Tang Gia Ý đặt tay lên đùi có chút bối rối trộn lẫn cùng một chỗ.

Hồi lâu, cậu hỏi: "Anh đối với ai cũng tốt như vậy sao? Nếu hôm nay người kết hôn cùng anh là một người khác thì sao?"

Giản Tế nhếch lông mày: "Tốt sao? Tôi còn chưa làm gì cả đâu, hơn nữa cái giả thiết không tồn tại mà cậu nói đó, tôi nói rồi, tôi không thể tiếp nhận người khác nảy sinh quan hệ hôn nhân với mình, chính là rất bài xích, cho nên người khác sẽ không có cơ hội ấy."

Tang Gia Ý nhạy cảm với cuộc sống từ nhỏ, hiểu biết nhất là nhìn ánh mắt người khác.

Phần lớn thời gian cậu đều biết một vừa hai phải, nhưng hiện tại, cậu lại không nhịn được truy cứu đến cùng:

"Vậy lại vì sao vị trí một nửa khác của anh, chỉ có thể là tôi ạ? Vì sao là tôi, anh sẽ không bài xích."

Cậu thực sự rất tò mò.

Giản Tế không khỏi nhớ tới 6 năm trước, cậu thiếu niên đó ngồi xổm bên bụi cây khóc đến mức đỏ bừng viền mắt.

Ngày đó anh dỗ rất lâu, vất vả lắm mới dỗ người nín khóc, nhưng sau khi biết được hôm ấy là ngày giỗ ông ngoại của Giản Tế, cậu lại lập tức khóc nhè.

Cũng chẳng phải gào thét gì, chỉ là lẳng lặng cúi đầu nhìn đất, ngơ ngẩn rơi lệ, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống từ hốc mắt của cậu.

Trái lại nhìn càng khiến người ta đau lòng hơn.

Giản Tế không khỏi cảm thấy buồn cười, liền nghe thấy cậu thút tha thút thít nói: "Anh ơi, anh không muốn khóc ạ?"

Khi đó, Tang Gia Ý đang nhớ ông nội, rất dễ đem hình bóng của một ông lão thế lên người ông nội mình, vừa nghe Giản Tế nói ông ngoại anh qua đời rồi, cảm xúc của cậu hoàn toàn không thể kiểm soát.

Giản Tế vừa lau nước mắt cho cậu, vừa nói: "Anh là người trưởng thành rồi, anh không khóc."

Sau đó thanh âm của Tang Gia Ý rất nhỏ, thút thít mang theo giọng mũi nói: "A -- nhưng em vẫn là bạn nhỏ, em có thể khóc, nhưng bây giờ không tính là em khóc, em chỉ đang khóc thay anh thôi."

"Anh không cần em khóc thay anh."

Tiếp đó Tang Gia Ý nghiêng đầu tỉ mỉ xem xét ánh mắt anh, ngày ấy Giản Tế đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, thứ duy nhất Tang Gia Ý có thể nhìn thấy chính là đôi mắt đen nhánh của anh.

Trong mắt Tang Gia Ý che phủ một tầng nước mắt, phía trước có hơi mơ hồ, nhưng cậu nói chắc chắn: "Không, anh muốn rơi nước mắt, chỉ là không có thôi."

Đứa trẻ mẫn cảm có năng lực cảm thụ tự nhiên đối với tâm tình của người khác.


-

Giản Tế nhớ tới đây, bất giác cười, ánh mắt rơi lên người Tang Gia Ý đang ngồi trên ghế phụ.

6 năm qua đi, hình như đối phương không có bất luận thay đổi nào, vẫn là đứa nhỏ gầy gầy bé bé như cũ, mang theo một loại cảm giác xinh đẹp mẫn cảm yếu ớt.

Anh trả lời câu hỏi ban nãy của Tang Gia Ý: "Bởi vì cậu vẫn là một bạn nhỏ."

Tang Gia Ý suy nghĩ về câu nói này, bản thân đang thử phiên dịch trong nội tâm.

Đây là...... không coi cậu như người trưởng thành, chỉ cảm thấy cậu là bạn nhỏ, cho nên mặc dù trên thủ tục bọn họ kết hôn rồi, nhưng trong nhận thức của đối phương vẫn chẳng xem cậu là một nửa còn lại?

"Được rồi." Tang Gia Ý dẩu môi, cậu không vui khi bị xem như bạn nhỏ chưa lớn.

"Cho nên, câu trả lời của cậu thì sao? Muốn chuyển tới sống cùng tôi hay không? Giản Tế nói, "Nếu không muốn chuyển, tôi sẽ tìm một dì qua chăm sóc cậu, cái này không được phép từ chối."

Tang Gia Ý vẫn chưa nói chuyện, thanh âm của Giản Tế ở bên cạnh đã dịu xuống.

"Đừng quên, bên này tôi vẫn cần cậu cùng tôi đến gặp người nhà họ Giản, giúp tôi lấy đồ của ông ngoại về."

"Tôi cần cậu."

Vừa nói câu này, đã triệt để phá tan thành lũy cao lớn thẳng đứng của Tang Gia Ý.

Từ trước tới nay cậu là người không được ai cần, ném ở đây quăng ở đó, vợ chồng Tang gia không cần cậu, đối xử cay nghiệt từ bé, quay về Tề gia cậu vẫn là kẻ dư thừa giống như vậy.

Tang Gia Ý muốn...... được cần.

Câu nói này gần như là gắt gao bóp lấy trái tim cậu, khiến cậu chẳng còn tí sức chống cự.

Tang Gia Ý dựa ra đằng sau, hít sâu một hơi: "Được, tôi và anh sống chung."

Giản Tế lần nữa dỗ người thành công mỉm cười: "Khi nào thì chuyển?"

"Hai ngày nay tôi thu dọn một chút đồ đạc đã ạ."

Giản Tế mở khóa xe: "Không cần dọn hết, chỉ cần mang đồ dùng thiết yếu là được, chỗ đó của tôi hẳn là có đủ."

Nói đến đây, Tang Gia Ý gật gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, nếu tôi cãi nhau với anh, còn có thể quay về ổ chim của mình."

Mặc dù hồi đó Tề Tu Văn cho cậu mấy căn bất động sản, nhưng Tang Gia Ý vẫn tự chọn mua căn này, là nơi chân chính thuộc về bản thân, càng có cảm giác an toàn.

Giản Tế cười như không cười nhìn cậu một cái.

Thời điểm đưa Tang Gia Ý đến nhà, Giản Tế hỏi: "Hai ngày nữa có thời gian không?"

Tang Gia Ý gật gật đầu: "Tuần này đều rảnh, nhưng tuần sau tôi phải về thành phố Tô tìm ông nội."

"Có thể hai ngày nữa tôi cần cùng cậu đi gặp luật sư của cha mẹ tôi một chút." Giản Tế châm chước nói, "Đến lúc đó cậu có thể sẽ phải đối mặt với rất nhiều yêu ma quỷ quái, nhưng không cần khẩn trương, cậu nên làm gì cứ làm cái đó, tôi sẽ không để người khác bắt nạt cậu."

"Được."

Tang Gia Ý chầm chậm nháy mắt, nhìn qua rất ngoan.

Sau đó Giản Tế liền nhìn cậu, mỗi một câu nói đều gần như là đang dỗ dành, âm sắc trầm thấp êm tai:

"Cuối tuần sau, tôi cùng cậu quay về thành phố Tô, được không?"

"Tôi cùng cậu đi thăm ông nội, nếu ông bằng lòng, chúng ta đón ông qua đây."

"Cậu muốn làm cái gì cứ làm cái đó, người nhà họ Tề cũng không thể cản trở cậu nữa."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv