Thuận theo sức lực của đối phương, Tang Gia Ý bị anh kéo ra khỏi trung tâm đám người ồn ào, hai người vượt qua đám đông, đi ra bên ngoài.
Diệp Trăn ở trên lầu xem trò mỉm cười, nói với Đường Trạch Vũ bên cạnh: "Còn nói chờ người ta tìm ra mình nữa cơ đấy, bạn nhỏ này đẹp như vậy, ném vào trong đám đông chính là thịt Đường Tăng, một đám yêu quái xung quanh bổ nhào lên, tôi đã bảo cậu ta sẽ chủ động đi tìm người mà."
Đường Trạch Vũ cũng không nhịn cười nổi.
Tang Gia Ý ngốc nghếch bị người kéo ra khỏi phòng, đồng thời kéo tới vườn hoa.
Hương hoa ở trong sân dày đặc nơi đầu mũi, nhìn ra được, trong sân đã trải qua việc trang trí tỉ mỉ, dù là giữa mùa đông, hoa cũng đang nở rộ.
Hai người dưới ánh trăng đứng đối diện nhau, người trước mặt nhìn cậu không nói lời nào.
Tang Gia Ý cảm thấy cổ họng hơi khô, cậu mở miệng trước: "Thầy Vũ Tế ạ?"
Người đàn ông phía trước đeo mặt nạ quỷ mị, trong mắt mang theo mấy phần ý cười: "Là tôi."
Cái mặt nạ này gần như che khuất phần lớn khuôn mặt của Vũ Tế, chỉ lộ ra đôi môi mỏng hình dáng đẹp mắt, khẽ vểnh lên cao.
Tang Gia Ý hơi xoắn xuýt, anh ấy có muốn gỡ mặt nạ xuống trước hay không?
Nếu đã chính thức gặp mặt, có phải đối mặt trực diện với đối phương thì lễ phép hơn không?
Cậu nhớ đến lời nói bản thân không dễ nhìn trước đây của đối phương, theo bản năng, ánh mắt của Tang Gia Ý dừng lại trên khuôn mặt người đàn ông.
Nhưng trên mặt có mặt nạ, cái gì cũng nhìn không ra, thứ duy nhất có thể ngắm chính là...... môi.
Nhưng Tang Gia Ý thật sự không phải là người để ý đến diện mạo, không cần biết đối phương có bộ dạng gì, cậu đều sẽ cực kỳ thích và kính trọng người ấy.
Một người không nên bởi vì khuôn mặt mà bị bác bỏ tất cả những ưu điểm khác.
Đối phương hình như nhìn ra suy nghĩ của cậu, thời điểm còn chưa kịp phản ứng lại, người đã chầm chậm đưa tay, đặt lên chỗ nút thắt sau đầu Tang Gia Ý.
Tang Gia Ý cảm nhận được xúc cảm ngay chỗ cái ót của mình, tiềm thức có hơi khẩn trương.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, mỗi một hành động của đối phương đều rất chậm, gần như là đang trưng cầu ý kiến của cậu, để Tang Gia Ý có cơ hội đẩy tay anh ra bất cứ lúc nào.
Nhưng Tang Gia Ý không động đậy, cậu cũng không cự tuyệt.
Dây buộc vừa được kéo nhè nhẹ, lông vũ mềm mại cọ qua hai má trắng ngần của cậu, mang đến một cơn ngứa ngáy.
Lông mi Tang Gia Ý nhỏ dài khẽ rung động, trong sân yên tĩnh, bàn tay người đàn ông tiếp lấy thanh âm của mặt nạ.
Cả khuôn mặt cậu được bày ra toàn bộ, như là tinh linh dưới ánh trăng.
Tang Gia Ý có hơi hồi hộp, sau đó liền nghe thấy tiếng cười khẽ của người đàn ông: "Không dễ nhìn?"
Tang Gia Ý sờ sờ khuôn mặt của mình theo bản năng, có hơi khó khăn nuốt cổ họng xuống, thời điểm vừa mới chuẩn bị giải thích chút gì đó, Vũ Tế đã cúi thấp đầu.
Mặt của hai người cách nhau càng gần, hết thảy tâm tình trong mắt đối phương đều không thể nào che giấu.
"Nào, tháo mặt nạ của tôi xuống."
Thanh âm lành lạnh mang theo chút độ ấm khiến người ta tan chảy vang lên.
Tang Gia Ý nhìn vào con mắt ngậm cười của đối phương, là kiểu mắt thiên về hẹp dài nhưng không nhỏ, trong câu ngoài hất, có độ cong sắc bén.
Đồng tử đen nhánh, lông mi nhỏ dài thư lãng. Trong chớp mắt, lại lộ ra chút ấm áp.
Là một đôi mắt rất đẹp.
Con mắt rất dễ nhìn, môi cũng rất dễ nhìn.
Một người như vậy thật sự sẽ không dễ nhìn hả?
Phảng phất như bị đối phương mê hoặc, Tang Gia Ý chầm chậm thò tay ra, một tay đỡ lấy mặt nạ.
Mặt nạ dường như mang theo nhiệt độ trên mặt của đối phương, khiến cho ngón tay cậu khẽ co rụt lại.
Một bàn tay khác duỗi ra sau đầu người đàn ông, không biết chuyện gì xảy ra, có thể do cậu quá khẩn trương, kéo nửa ngày trời cũng không tháo được nút.
Vũ Tế cười nói: "Còn kéo nữa, thì sắp thành nút chết rồi."
Mặt Tang Gia Ý "xoạt" một cái, đỏ lên.
Sau đó người đàn ông vươn tay ra, kéo tay cậu tìm đến điểm thắt nút, kéo nhè nhẹ, mặt nạ liền chậm rãi trượt xuống.
Nước da trắng lạnh của người đàn ông hiện ra từng tấc từng tấc dưới ánh trăng.
Một nửa là mặt nạ rạn nứt quỷ dị, nửa khác là dung nhan như ngọc, mang theo một loại đối lập trùng kích mãnh liệt.
Sau đó, khuôn mặt như trích tiên của người đàn ông hoàn toàn hiện ra, cả người Tang Gia Ý ngây ngốc tại chỗ.
Một khuôn mặt rất đẹp, một khuôn mặt đủ để khiến kẻ khác kinh diễm, còn là một khuôn mặt cậu từng trông thấy.
Ngày đó ở Vân Lang Các, người đàn ông dừng chân ở hành lang dựa cột đỏ, trên tay kẹp điếu thuốc, ánh lửa đỏ tươi sáng sáng tối tối, khói trắng lượn lờ.
Trong vắng lặng lại mang theo lực hấp dẫn trí mạng của cây anh túc.
Tang Gia Ý há há miệng, đại não trống rỗng, cuối cùng mở miệng nói lại là: "Chẳng phải bảo không dễ nhìn sao?"
Giản Tế đứng thẳng người, ngón tay thon dài cầm cái mặt nạ rạn nứt đó của bản thân, nghe được câu này thì bật cười: "Tôi tự cảm thấy mình không dễ nhìn, không cho tôi thừa nhận như vậy sao?"
Đầu óc Tang Gia Ý choáng váng, vốn nghĩ là, thầy Giản Tế lừa cậu!
Nhưng bây giờ ý nghĩ lại bị xoay chuyển ngay lập tức, hóa ra là cảm thấy bản thân...... không dễ nhìn ư?
Một trận gió lạnh thổi qua, Tang Gia Ý tỉnh táo lại.
Không đúng!
Người đàn ông trước mặt là thầy Vũ Tế, ngày hôm đó thầy Vũ Tế đang ăn cơm cùng ông chủ Cận Phi của Phòng làm việc Voice, hơn nữa Cận Phi cũng quen cậu, biết cậu là Tang Tử.
Toàn bộ chi tiết ở chung với thầy Vũ Tế trong quá khứ rành rành trước mặt, giống như phim đèn chiếu, vút qua trước mắt cậu.
Cuối cùng hết thảy dừng lại ở tiếng hô đồng thanh trên đạn mạc của mọi người vào lần livestream nào đó --
Ở đây có người lừa trẻ con nè!
Mặt Tang Gia Ý đỏ hết cả lên, cũng không biết là tức giận hay là xấu hổ, hoặc là cả hai.
"Anh lừa tôi!"
Giản Tế nhếch lông mày: "Tôi lừa cậu cái gì?"
"Anh đã sớm biết tôi là ai? Anh biết Tang Tử trông như thế nào?"
Giản Tế hào phóng gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, nhưng tôi không lừa cậu mà, trước giờ tôi có từng nói biết Tang Tử trông như thế nào đâu."
Đôi mắt sáng của Tang Như Ý dường như mang theo ánh lửa nhìn anh, há miệng thở dốc, không biết nên phản bác ra làm sao.
Mắt thấy đứa nhỏ sắp tức bốc khói rồi, Giản Tế vội vàng nhịn cười ngưng tổn thương: "Đừng giận đừng giận nữa, chính thức giới thiệu bản thân, tôi tên Giản Tế."
Anh đưa tay phải của mình ra.
Tang Gia Ý rầu rĩ "A" một tiếng, cảm thấy bản thân ầm ĩ nữa cũng quá vô nghĩa, tỏ vẻ trẻ con.
Cậu vươn tay ra, nắm lấy tay anh một khoảng ngắn ngủi.
"Tang Gia Ý."
Giản Tế chạm tay cậu, rất nhỏ, còn mang theo cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Nhìn áo vét hơi mỏng trên người đối phương, Giản Tế nói: "Đi thôi."
Tang Gia Ý do dự một chút: "Đi đâu ạ?"
"Không phải hôm nay chúng ta cần bàn chuyện sao? Đi vào trong phòng thôi."
Chuyện...... Tang Gia Ý giật mình nhớ lại, bọn họ sắp bàn chuyện kết hôn......
Vì thế cậu không lên tiếng nữa, đi theo sau Giản Tế.
Lúc này cậu mới phát hiện chỗ Giản Tế dẫn cậu đi không phải là biệt thự vừa mới tổ chức vũ hội hóa trang, mà là băng qua con đường nhỏ, phía sau còn có một tòa biệt thự khác đứng sừng sững nơi đó.
Giản Tế mở cửa ra, ánh đèn vàng ấm bên trong liên tục bật lên, một luồng nhiệt khí ấm áp phả vào mặt, trong nháy mắt làm tiêu tan hơi lạnh trên thân hai người.
Giản Tế lấy một đôi dép lê đặt xuống bên chân Tang Gia Ý: "Dép mới."
Sau đó anh tiến vào trước rót một cốc nước ấm, đợi tới lúc Tang Gia Ý đi vào, liền đặt vô lòng bàn tay cậu.
Mặc dù điều kiện sinh hoạt thời thơ ấu của Tang Gia Ý không được coi là quá tốt, nhưng ông nội thì dạy dỗ cậu rất tốt, dù rằng có hơi tò mò, cậu cũng không nhìn loanh quanh căn phòng này, nhu thuận ngồi trên sô pha.
Vừa hay Giản Tế cầm một chồng đồ từ trong thư phòng đi ra, sau đó đặt lên bàn trà.
Trái tim Tang Gia Ý vô thức căng thẳng, Giản Tế cười nói:
"Được rồi, vậy chúng ta tới bàn chuyện kết hôn trước nhé."