“Lau mồ hôi.” Hàn Lượng quá mức tập trung, còn tưởng rằng chính mình đang ở trong phòng phẫu thuật, thói quen ra lệnh.
Tuy rằng thanh âm rất nhẹ, cơ hồ là quẩn quanh trong miệng, nhưng hai người trong thùng xe đều nghe được. Tiểu Hà Tử đang vội vàng điều phối giải dược, tự nhiên không rút ra tay. Phi Ảnh cũng không nghĩ tới chính mình sẽ nghe lời như vậy, chờ đến khi dùng ống tay áo lau xong mồ hôi *** mịn trên trán Hàn Lượng mới không khỏi ảo não về hành vi của bản thân. Mà Hàn Lượng đang tập trung, đầu cũng chưa nâng.
Ảnh Vệ cùng người Hạ Cung bên ngoài là *** anh mang ra từ tổng đà Nghiễm Hàn Cung, tự nhiên đem chỗ xe của Lục Đỉnh Nguyên bao hộ lên, không hề tiếng động. Ngựa cũng sớm bị gỡ ra. Người của phân đà khác cùng nhà cũ nhìn trận thế này cũng không dám ra tiếng quấy rầy, mấy chục người ở bãi đá, nhưng lại yên tĩnh đến mức như chỉ có người trong xe.
“Cộp ” Hàn Lượng đem thứ vừa rút ra ném vào trong bát đựng rượu đặt kế bên. Tiểu Hà Tử lúc này cũng đã thi châm bức độc xong, đang chờ đem giải dược đút.
Nhìn tử mẫu phiêu bị lấy ra một cách đầy đủ, Tiểu Hà Tử không tiếng động hướng Hàn Lượng nâng ngón cái, chính hắn cũng không dám cam đoan nhanh như vậy có thể lấy ra phiêu này mà không tổn thương gân cốt.
“Để ta đút thuốc, mặt sau ngươi tiếp nhận, ta biết các ngươi không có khâu miệng vết thương lại.” Hàn Lượng ý bảo hai người đổi vị trí.
Tiểu Hà Tử đối cái gọi là khâu lại trong miệng Hàn Lượng không quá hiểu, nhưng đại khái hiểu được ý tứ Hàn Lượng. Đem dược nấu tốt giao cho Hàn Lượng, tiếp nhận việc xử lý miệng vết thương.
Từ đầu đến cuối, Phi Ảnh vẫn luôn ôm Lục Đỉnh Nguyên một cách chặt chẽ, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ một cái run rẩy sẽ phá hủy cánh tay của Lục Đỉnh Nguyên. Lúc này mới hơi thả lỏng, mới phát hiện bản thân đã ra mồ hôi ướt đẫm, tâm thả lỏng cũng bắt đầu run rẩy. Hắn chưa từng cách Lục Đỉnh Nguyên gần như vậy, cho dù khi Lục Đỉnh Nguyên bị thương trong quá khứ cũng chưa từng. Hắn nhìn về phía Hàn Lượng, không rõ sao hắn lại cho phép mình làm vậy. Chẳng lẽ hắn không có độc chiếm dục sao? Hay là hắn căn bản không coi trọng chủ tử? Nhưng ánh mắt vừa rồi của hắn đối chủ tử là thực để ý.
Hàn Lượng đang đút thuốc phát hiện ánh nhìn chăm chú của Phi Ảnh, ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt nghi hoặc phức tạp của Phi Ảnh. “Hừ, ngươi cảm thấy cảm xúc đâu đâu so với an nguy của y, là thứ đáng giá để chú ý sao?”
Phi Ảnh ngẩn ra. Ngay tại không lâu trước đó, hắn mới bị cảm xúc ảnh hưởng, cho rằng là Hàn Lượng hại Lục Đỉnh Nguyên, cho rằng Hàn Lượng vô dụng chỉ biết vướng chân vướng tay.
Hàn Lượng vừa cẩn thận đút thuốc cho Lục Đỉnh Nguyên, vừa thở dài nói: “ Ngươi cho là nhìn, canh giữ, chờ như vậy là đủ rồi? Nếu ngay cả dũng khí để nói cũng không có, nếu ngay cả dũng khí để giang hai tay cũng không có, ngươi làm sao mà có được? Y ngay cả biết cũng chưa từng, khiến y cõng một tội danh vứt bỏ, có bao nhiêu bất công cùng oan uổng?”
Hàn Lượng nói một phen người bên ngoài nghe không rõ, hai người trong xe nghe xong cũng là cảm xúc khác nhau.
Chờ Tiểu Hà Tử băng bó vết thương xong, Hàn Lượng cũng đã đút dược xong. Đoàn người kiểm kê người ngựa, bắt đầu trở về. Lục Đỉnh Nguyên tự nhiên vẫn hôn mê, chẳng qua là chuyển dời từ trong lòng Phi Ảnh đến trong lòng Hàn Lượng. Lần này tuy rằng Phi Ảnh không muốn lại cam chịu, trừ bỏ phải xử lý một số việc bên ngoài, cũng bởi vì hắn phát hiện mình tuy rằng có một thân võ công cao thâm, nhưng ở phương diện nào đó, hắn thật là không bằng Hàn Lượng tay trói gà không chặt này. Mà ngắn ngủi ôm ấp này, đối với Phi Ảnh yêu sâu đậm Lục Đỉnh Nguyên nhưng không có kết quả mà nói, đã là xa xỉ, hắn thậm chí cơ hồ vì điều này mà tâm mang cảm kích với Hàn Lượng.
Sự tình xử lý thực thuận lợi, người mất tích hôm sau liền tìm được trong một chiếc hố ở một cái động bỏ đi nơi bãi đá của Lục gia, mà Lục Đỉnh Nguyên bị thương đến ban đêm liền tỉnh.